Sư Tử mở cửa một phòng học, bên trong chỉ có bàn ghế và những thứ quen thuộc hằng ngày, hoàn toàn không có thứ cậu cần. Đây đã là căn phòng thứ hai mươi cậu dốc sức kiểm tra rồi, cảm thấy không khác gì mò kim đáy bể cả, một chút gợi ý cũng không có. Sư Tử thở dài, chống hông một bên vẻ mặt rầu rĩ nhìn hai lối hành lang dài thượt phiền toái. Đột nhiên, bên trong phòng học có đồ vật rơi xuống tạo thành một tiếng động méo mó qủy dị, Sư Tử không đề phòng mà giật mình quay đầu nhìn.
Một quả bóng từ từ lăn đến dưới chân cậu.
-...
Sư Tử chòng chọc nhìn nó, không có gió, nó làm thế nào mà lăn một đường chính xác tới chỗ cậu như vậy, huống hồ có gió đi chăng nữa cũng không thể. Sư Tử trượt mồ hôi lạnh, cẩn thận lùi về sau mấy bước. Quả bóng như trêu đùa cậu, Sư Tử lùi bước nào, nó liền lăn theo bước đấy. Dự cảm không lành mãnh liệt sôi sục trong lòng Sư Tử, cậu nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hít sâu để lấy dũng khí vào tư thế, nhanh chóng xoay người đá mạnh quả bóng đi hướng bên trái mà cậu đã đi qua trước đó, không chần chừ giây phút nào mà chạy về hướng còn lại.
Hộc hộc...
Nghĩ mình đã chạy khá xa rồi, Sư Tử dừng lại thở dốc, ngay lúc cậu đang nghĩ xem mình nên bắt đầu kiểm tra lại từ đâu thì một quả bóng đen bay đến nện thẳng vào người cậu, nó mạnh tới nỗi Sư Tử không đủ lực trụ vững khiến cậu bị ném văng một đoạn 10m.
Hự!!!
Gah!
Sư Tử đau điếng ôm người, cũng không biết có bị gãy khúc xương nào hay không nhưng nó nện thẳng vào lưng cậu một cú nặng trịch như thế, chắc chắn là cơ thể chịu tổn hại rồi.
Bộp...bộp...bộp...
Tiếng bóng đập trên nền vọng tới, Sư Tử giật thót nhịn đau quay đầu, tức thì cậu trừng to mắt trượt mồ hôi lạnh.
-Đùa...đùa sao?
Cả chục trái bóng đen nối đuôi nhau lao về phía này, Sư Tử theo bản năng muốn được sống sót bật dậy bỏ chạy. Khi nãy một trái thôi đã khiến cậu suýt tàn phế rồi, bây giờ mà bị cả chục trái đâm vào nữa chắc cậu sẽ không còn hình người mất.
Mắt thấy phía trước có lối cầu thang, Sư Tử nhanh chóng chạy xuống dưới nhưng chỉ mới được nửa đường, cậu đột ngột khựng lại.
Ực!!!
Sư Tử lạnh ngắt người, nhìn bóng đen 2m vác búa từ dưới đi lên, tình cảnh lúc này của cậu hoàn toàn đã bị bao vây hai phía. Lên không được, xuống cũng chẳng xong.
-''Lẽ nào đời mình chỉ tới đây thôi sao.'' Sư Tử nghĩ trong lòng, cảm thấy không cam tâm lắm, cậu vẫn còn nhiều thứ để làm mà.
Ngay giây phút tưởng chừng như tiêu rồi, Sư Tử bất ngờ nằm sấp xuống, phải hạ thấp cơ thể nhất có thể. Tận dụng điểm mù của đám bóng sau khi quẹo qua, để chúng lao thẳng xuống bên dưới gậy ong đập lưng ong.
Uỳnh uỳnh!
Đám bóng đập liên hồi vào bóng đen vác búa, khiến nó cũng không kịp trở tay mà bị nện cho biến dạng. Sư Tử cũng bắt lấy thời cơ mà chuồn lẹ, nhưng vì trên người đang đau nên tốc độ của cậu cũng giảm đi chút ít. May sao, tạm thời đã không còn thứ gì đuổi theo nữa. Sư Tử mệt mỏi trượt từ trên tường xuống, cậu lôi thẻ Sát ra nhìn nhìn nó rồi thở dài, vì nó mà mất mạng thật không đáng chút nào.
-Mà chỗ này...
Bấy giờ Sư Tử mới để ý, không ngờ mình thế mà chạy vào phòng vệ sinh. Mà loại nơi như thế, thường chứa những thứ yêu ma qủy quái hơn bên ngoài nhiều. Sư Tử rùng mình một cái, định bụng tìm chỗ khác để nghỉ mệt ổn áp hơn. Tuy nhiên sau đó cậu lại dừng bước, hôm nay là cuộc truy tìm Hộp Sinh Tử, có nghĩa là một góc nhỏ nhất cũng không được bỏ qua, kể cả phòng vệ sinh. Sư Tử quay đầu, quyết định trở lại vào bên trong.
.
Ở một nơi khác, tiếng sáo êm dịu vang đều dưới ánh trăng, Diệp Cẩn Uyên không ngừng thổi giai điệu xoa dịu, mà sau lưng cô là hai người bạn khác đang ôm nhau sợ hãi. Có điều Diệp Cẩn Uyên không thổi sáo hoàn toàn để trấn an họ, bởi vì trong lúc cô đang chạy vòng vòng tìm Hộp Sinh Tử thì phát hiện cả hai đang bị bốn cái bóng đen vác búa bao vây, Diệp Cẩn Uyên không thể bỏ mặt liền lao vào vòng vây ứng cứu. Tiếng sáo của cô, còn có tác dụng thôi miên kẻ địch.
Nhưng hơi của một người không thể thổi sáo mãi được, Diệp Cẩn Uyên ra hiệu cho hai người kia mau chóng rời đi. Sau khi chắc chắn họ đã khuất khỏi tầm nhìn rồi, Diệp Cẩn Uyên cũng tự mình trốn thoát.
Đào Huệ Mỹ và Bối Hoàng Liên sau khi thoát được một nạn thì vã cả mồ hôi lạnh, hôm trước đối mặt zombie còn kịp chạy, bữa nay đứng trước bóng đen vác búa có sức áp bách nặng nề hơn khiến chân hai người như bị đóng đinh xuống đất không tài nào nhấc lên được mà chạy, nếu không có người cứu, e là đã sớm bị cây búa kia chém đầu lìa khỏi cổ rồi.
-Mà, cái cô bạn cứu chúng ta...là ai ấy nhỉ? Mình không nhớ tên cô ấy?
Bối Hoàng Liên nhíu nhíu mày, rõ ràng là bạn học, nhưng sự tồn tại của cô bạn này rất nhạt nhòa, đến nỗi vừa mới gặp năm phút trước thì năm phút sau đã gần như quên bén đi. Đào Huệ Mỹ cũng không khá hơn gì, nhưng lúc này cô lại có suy nghĩ tích cực.
-Ngày mai gặp ở lớp sẽ nhớ ra thôi, dù sao chúng ta cũng cần cảm ơn cậu ấy mà.
-Cậu nói phải.
Bối Hoàng Liên đồng ý, tiếp tục đồng hành cùng Đào Huệ Mỹ đi tìm Hộp Sinh Tử. Trong khi đó, Diệp Cẩn Uyên vừa đi vừa nhìn cây sáo trúc của mình, trên thân cây sáo có khắc một ký tự lạ khá nhỏ và mờ rất khó để ý thấy, bỗng cô thở hắt ra. Thật chất, Diệp Cẩn Uyên không hề có năng lực siêu nhiên nào cả và những gì trước đó cô đã làm điều là nhờ sức mạnh của cây sáo này. Nó là vật được truyền qua nhiều thế hệ của gia đình cô, chỉ là nhược điểm của người sử dụng cây sáo sẽ khiến bản thân trở nên mờ nhạt, càng ít người nhớ đến thì năng lực của chủ nhân càng mạnh. Diệp Cẩn Uyên không ác cảm gì với cái nhược điểm này, chỉ là đôi khi không thể vui vẻ với bạn bè cũng cô đơn một chút.
-Cẩn Uyên.
Nghe có người gọi tên mình, Diệp Cẩn Uyên không khỏi giật mình quay đầu. Hạc Thần Uy đi tới, nghiêm túc nói:
-Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Diệp Cẩn Uyên bỡ ngỡ, không hiểu vì sao cậu bạn lại luôn nhớ đến mình như thế, cô hỏi:
-Sao lại...tìm được?
-Có gì lạ đâu... -Hạc Thần Uy vừa nói, vừa rút trong túi ra một cái thẻ màu xanh đầy an toàn, tiếp:
-Tôi có thẻ Mệnh mà.
Thật ra đó không phải điều cô muốn hỏi, nhưng Diệp Cẩn Uyên cũng không nói gì thêm.
Đột nhiên, Hạc Thần Uy nắm lấy tay cô và nói rằng, cậu đã biết Hộp Sinh Tử nằm ở đâu rồi.
.
Thiên Bình cùng Thực Hồn sau khi giải quyết đám bóng đen kia xong thì cùng nhau đi tìm Hộp Sinh Tử, nhưng lâu lâu cô lại thấy ông ấy xoa cằm suy tư như có điều gì đó sắp được làm sáng tỏa. Lát sau, Thực Hồn lên tiếng:
-Chủ nhân, tôi cảm thấy cái đám bóng đen đó khá quen.
-Hửm?
Thực Hồn nhìn bàn tay mình nắm rồi buông vài lần, ông nói:
-Tôi nghĩ chúng cũng là Thực Hồn.
Thiên Bình lập tức sửng sốt, cô chưa từng nghe tới việc một năng lực lại có hai người đồng sở hữu bao giờ cả, chuyện này rất phi lý. Tuy nhiên sau đó Thực Hồn của cô cũng giải thích thêm.
-Không phải, chúng không giống tôi tình nguyện, mà là bị ép buộc.
Chính là cưỡng ép xuất hiện nên mới không có nhân dạng. Thiên Bình cau mày, cô mang năng lực này tất nhiên hiểu rõ việc đã chết lại phải dùng linh hồn để chiến đấu cho người khác, bản thân cô nếu không cần thiết cũng chẳng muốn quấy rầy họ, đằng này Sát Nhân lại ép buộc họ trở thành vật hi sinh cho mình, để họ lần nữa chết không nguyên vẹn.
Cảm nhận được phẫn nộ của Thiên Bình qua liên kết tinh thần, Thực Hồn bèn hiến kế.
-Chủ nhân, cô là người triệu hồi Thực Hồn, tất nhiên cũng có khả năng đưa bọn họ là linh hồn trở về thế giới bên kia.
Thiên Bình choàng tỉnh, Thực Hồn nói quả không sai, tuy cô chưa làm bao giờ nhưng cũng rất đáng để thử một phen. Sau đó theo hướng dẫn của Thực Hồn, Thiên Bình đổi cách vẽ bùa, là cách vẽ ngược lại với cách vẽ triệu hồi.
-Sử dụng thế nào? -Cô hỏi.
-Cứ ném về phía chúng là được.
Nhìn năm tấm bùa trên tay, Thiên Bình thầm tính toán sử dụng số lượng hợp lý, không thể cứ thấy bóng đen là ném ra, vậy thì bao nhiêu cho đủ.
-Nhưng mà kẻ triệu hồi này đúng là nguy hiểm thật, chủ nhân sao lại đối đầu với hắn?
Thiên Bình phiền muộn bóp mi tâm, đáp:
-Không, tôi không muốn đối đầu với Sát Nhân khi nào cả. Là hắn tự mình quyết định số mệnh của người khác.
Thực Hồn nghe vậy bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời, với Thiên Bình mặt trăng kia là giả, nhưng với ông nó vẫn sáng và đẹp như lần cuối cùng ông nhìn thấy trời đêm. Thiên Bình quay đầu, cảm nhận được nỗi u buồn của Thực Hồn, cô dành cho ông một sự kính trọng như đang đối diện với trưởng bối của mình.
-Làm phiền ngài bảo vệ tôi thêm chút nữa.
Thực Hồn ôn tồn gật đầu, một lần triệu hồi, một lần gặp gỡ, sau này cũng không biết là bao giờ mới thấy nhau lần nữa. Cũng không biết có gọi là nhược điểm hay không, nhưng năng lực này của Thiên Bình triệu hồi theo cách thức rất ngẫu nhiên, hiếm khi gọi đúng một Thực Hồn nào hai lần.
Thiên Bình xoay người, cô cũng đang rất lo cho Thiên Yết. Không biết tình hình chỗ em gái thế nào rồi.
.
-Tính hiệu? Là ai vậy?
Hồ Nhiễm Anh bất ngờ kết nối được với ai đó trong phạm vi năng lực có thể hoạt động, mà người bên kia cũng hơi ngạc nhiên, sau đó đáp lại.
-Ma Kết.
Cuối cùng, dựa vào khoảng cách gần mà hai người đã gặp được nhau. Hồ Nhiễm Anh đã luôn một mình nên rất lo lắng, vừa gặp được Ma Kết đã chạy tới nắm cánh tay cô bạn mà rơm rớm nước mắt, trong hoàn cảnh này cũng quên mất luôn chuyện cả hai chưa tiếp xúc nhiều với nhau. Ma Kết cứng người, tuy nhiên cũng không đẩy Hồ Nhiễm Anh ra.
Đợi khi cô bạn bình tĩnh lại, Ma Kết mới hỏi:
-Cậu có liên lạc được với ai không?
Hồ Nhiễm Anh lắc đầu, bảo rằng chỉ có Ma Kết ở trong phạm vi 50m nên cô mới bắt được kết nối, ngoài ra từ đầu đến giờ đều chẳng gặp được ai cả. Hồ Nhiễm Anh còn nói về việc liên lạc bằng điện thoại cũng bị hạn chế sau khi mình gọi rất nhiều lần cho những người khác, nhưng không ngờ vì lời này của cô bạn mà Ma Kết rơi vào hoảng hốt vội nhìn lại màn hình điện thoại của mình.
Từ lúc nào, kết nối với Phùng Hiểu đã tắt mà cô không hay.
Là do cả hai đang càng di chuyển xa nhau sao?
Đúng rồi, Ma Kết chợt ý thức được sự việc.
Trước đó vẫn còn gọi điện được, chứng tỏ cả hai chỉ cách 50m mà thôi, nhưng vì tâm lý ở trong Sát Mệnh, cũng chưa biết không gian này vận hành thế nào, huống hồ cả hai còn ở vị trí giống nhau mới khiến suy nghĩ bị che mù và cho rằng mình đang ở rất xa đối phương, vô thức mà đi ngược hướng nhau.
Chậc.
Ma Kết tặc lưỡi, vội xoay bước đi đúng hướng cùng với Phùng Hiểu, với điều kiện của hôm nay phải tìm Hộp Sinh Tử thì chắc chắn Phùng Hiểu sẽ không vội vàng bỏ qua các căn phòng cần kiểm tra, nếu cô nhanh chân một chút thì có thể gặp nhau. Hồ Nhiễm Anh cũng không muốn đi một mình nữa, liền chạy theo sau Ma Kết.
Á!
Đột nhiên một tiếng reo khiếp đảm vang lên trong đầu Hồ Nhiễm Anh, cô giật mình. Biết Ma Kết đang đi tìm bạn thân nên rất có thể tiếng hét kia là của Phùng Hiểu, vì thế Hồ Nhiễm Anh vội hỏi:
-Bạn học, sao thế? Cậu đang ở đâu?
Bên kia ngoài tiếng sợ hãi của Phùng Hiểu còn có tiếng động kỳ lạ.
-Cứu...cứu mình, Ma Kết ơi...
-PHÙNG HIỂU!!!
Cuối cùng Ma Kết cũng tìm thấy bạn thân, cô hối hả chạy đến không ngờ đập vào mắt Ma Kết là cánh tay nhuộm đỏ của Phùng Hiểu, máu vẫn đang tứa ra từ vết cắt khá sâu trên bắp tay.
-Chuyện...
Ma Kết còn chưa hỏi được gì thì đã nhìn thấy bóng đen cầm búa bên trong phòng học, cô trừng to mắt. Hồ Nhiễm Anh bên cạnh cũng sợ tái mét mặt mày, vội hối thúc.
-Mau đứng lên! Chạy!
Thậm chí còn chẳng có thời gian để Ma Kết cầm máu cho Phùng Hiểu, cô đỡ lấy bên tay lành lặng, dìu Phùng Hiểu gấp gáp chạy đi. Hồ Nhiễm Anh theo sát bên cạnh, không hẹn mà thành người canh chừng khoảng cách giữa mọi người với bóng đen. Thấy nó di chuyển không quá nhanh, càng mừng rỡ tăng tốc hơn.
-Đau quá, hức...mình sẽ chết sao? -Phùng Hiểu nức nở.
-Không có đâu, cậu đừng nghĩ bậy.
Ma Kết trấn an, đồng thời hạ mắt nhìn máu của Phùng Hiểu vẫn rỉ giọt mỗi đoạn hành lang mình đi qua, trước mắt phải cầm máu nếu không Phùng Hiểu sẽ mất máu mà chết thật mất.
-Hai người đi trước đi, tôi sẽ đánh lạc hướng nó cho.
Hồ Nhiễm Anh đứng lại, xoay lưng về phía hai người Ma Kết. Nhưng Ma Kết tất nhiên không muốn để Hồ Nhiễm Anh gặp nguy hiểm vì giúp mình, muốn cô bạn cùng đi.
-Đừng lề mề nữa, không thì ba đứa cùng chết đó!!!
Hồ Nhiễm Anh lớn giọng, Ma Kết cắn môi không còn lựa chọn nhanh chóng đưa Phùng Hiểu đi trước. Hồ Nhiễm Anh thật lòng cũng sợ chết khiếp, nhưng cô không thể tham sống sợ chết mà bỏ mặt bạn bè được. Cô tính rồi, chỉ cần chờ nó đến gần một chút, sau đó dụ nó đuổi theo mình ở lối khác là được.
Kể cả dự tính như thế, Hồ Nhiễm Anh vẫn không kiềm được run rẩy, cô nắm chặt vạt áo, căng hết dây thần kinh lên.
Ba.
Hai.
Một.
Chạy!
May thay đúng như kế hoạch, bóng đen đã đuổi theo Hồ Nhiễm Anh, bỏ qua Ma Kết và Phùng Hiểu. Phải, Hồ Nhiễm Anh đã nghĩ như thế, nếu như không tự nhiên bóng đen khựng lại, nó giống như đang đánh hơi.
Đừng nói là...
Nó sẽ bám theo mùi máu của Phùng Hiểu?
Trong lúc bối rối, Hồ Nhiễm Anh thế mà đập vỡ ô kính, nhặt lấy mảnh vỡ và cắt đứt một đường trên tay của mình, máu chảy ra. Bóng đen lập tức bị thu hút.
Hết Chương 18.
*Đào Huệ Mỹ.
*Bối Hoàng Liên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...