Bệnh của năng lực gia chỉ có thể chữa bằng năng lực gia.
Đó là lí do mà Xà Phu và Thiên Hạc quyết định đưa Song Tử trở lại trường. Cả hai đều biết rằng nếu cứ để anh ở lại bệnh viện, vậy thì chẳng khác gì để cậu học trò của mình nhắm mắt chờ chết. Dù không có khả năng giải quyết được tình trạng mà Song Tử đang mắc phải nhưng chí ít, Thiên Hạc đã có thể làm chậm quá trình lây lan của vết thương, kéo dài được ít nhiều thời gian để tất cả cùng tìm cách giải quyết.
Nội thương, một loại bệnh của năng lực gia có thể gây tổn thương cho cơ thể của một con người ngay từ bên trong, phá hủy cơ quan điều tiết năng lượng của họ khiến cho dòng chảy này bị thoát ra ngoài môi trường. Và khi nguồn ma pháp trong cơ thể của năng lực gia bị cạn kiệt, đó cũng là lúc dòng chảy sinh mệnh tuôn ra khỏi người họ hoàn toàn.
Hoàng Đăng, thủ khoa của khoá học Advanced Potion Class đã cho Bảo Bình biết được một thông tin quan trọng, rằng "Nội Hoả", một loại thảo dược không phổ biến mọc hoang ở các khu rừng nguyên sinh gần bờ biển có thể chữa được bệnh nội thương của Song Tử.
Bảo Bình bí mật cầu xin thầy Xà Phu dùng cánh cổng không gian đưa cô đến khu rừng Zhonia nằm ở phía Tây Bắc lục địa. Ban đầu tuy bị người giáo viên chủ nhiệm từ chối thẳng thừng, nhưng nhận thức được độ nghiêm trọng ở tình trạng của Song Tử, Xà Phu đành phải chấp nhận để cô dấn thân vào chốn rừng sâu đầy hiểm nguy ấy.
Và đó là lần đầu tiên, Bảo Bình quyết định hành động ngay lập tức trong khi chưa lên một kế hoạch cụ thể nào.
______________
Buổi sáng hôm sau, Bảo Bình lần đầu tiên dậy sớm hơn tất cả. Chỉ với một lời nhắn để lại nơi giường bệnh Song Tử ở phòng y tế, cô đã tự gom đồ vào chiếc balô nhỏ rồi dùng phép dịch chuyển tiến thẳng đến khu rừng Zhonia, nơi duy nhất có loại thảo dược "Nội Hoả" quý hiếm. Với sự trợ giúp của Xà Phu, cô nhanh chóng có mặt tại bìa rừng ngay sau đó.
Nhưng thời tiết hôm nay có vẻ... không được tốt cho lắm!
Bầu trời âm u bất chợt nổi gió, kéo theo cơn mưa nhỏ lặng lẽ trút xuống cánh rừng già. Vài giọt nước từ những tán lá trên cao bắt đầu rơi xuống, Bảo Bình khẽ ngước lên nhìn những giọt sương từ hôm qua vẫn còn đọng lại trên kẽ lá, giờ mới chịu buông mình để trở về với cội nguồn là những mạch nước ngầm sâu thẳm dưới lòng đất. Cô khẽ khàng bước qua những bụi cây nhỏ mọc san sát xung quanh, cẩn thận không để những giọt nước đọng lại trên chúng làm ướt bộ y phục mà cô đang mặc trên người. Mưa càng lúc càng trở nên nặng hạt, cô buộc phải kéo cái mũ trùm của chiếc áo hoodie quá cỡ lên đầu, dù biết là nó chẳng thoái mái gì. Mặt đất xung quanh bắt đầu trở nên nhão nhoẹt vì thấm nước, sau vài lần suýt trượt chân vì chúng, Bảo Bình quyết định bước nhanh hơn.
Cô tiếp tục khéo léo len lỏi qua từng bụi cây chạy xuyên qua cánh rừng rậm rạp, trong đầu không dám tự ý quay ngang rẽ dọc vì tự biết như thế sẽ bị lạc như chơi. Xưa nay, việc định hướng đường sá của cô gần như chẳng có chút tiến bộ nào, trong cái hoàn cảnh này thì có thể còn tệ hơn. Ở ngoài phố còn có những chỉ dẫn rõ ràng, cụ thể của biển báo giao thông, hay đơn giản là một tiệm trà sữa ngọt ngào quen thuộc nào đó giúp người đi đường dễ dàng biết được là mình đã đi đến đâu. Nhưng trong tình cảnh của Bảo Bình lúc này, những thứ đó ở đâu ra? Xung quanh ngoài một màu xanh ngắt của rừng cây, cô không chắc đó là một chỉ dẫn hữu ích cho căn bệnh mù đường của mình tí nào. Số phận của cô lúc này thật chẳng khác gì con kiến leo phải cành đa, mà lại trúng ngay vào... cành đa cụt. Và xác định phương hướng trong chốn rừng thiên nước độc này là một chuyện, còn việc có tránh được bọn thú dữ hay không, đó lại là một vấn đề nan giải khác. Nghĩ tới chúng thật khiến cho cô sợ đến run cả người, dù bản thân có khả năng tự tàng hình đi chăng nữa.
Nhưng nếu bỏ qua những viễn cảnh tiêu cực ở chốn nguy hiểm này, thì đây chính là khoảng thời gian mà Bảo Bình cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Khu rừng xung quanh xanh ngăn ngắt, xanh đến nao lòng nhưng trong lúc này, đây lại là một nơi giúp cô có thể tìm lại những khoảng lặng cho tâm hồn mình. Không gian xung quanh lúc này đã trở trên im ắng hẳn đi, không còn những tiếng nhoèn nhoẹt của đôi chân khi bước lên những mảng đất nhão, tiếng chim ríu rít lúc đầu khi bước vào khu rừng cũng chẳng còn, tất cả chìm vào một sự im lặng đến não nề nhưng bình yên vô vàn. Chỉ có những giọt nước vẫn tí tách rơi, như âm thanh của niềm hi vọng nhỏ nhoi chốn rừng sâu nhưng lại sở hữu một sức sống mãnh liệt hơn hết thảy. Tâm trí cô lại chợt vang lên thứ giai điệu du dương của bản nhạc "Kiss the rain" mà cô vẫn rất hay nghe lúc làm việc, trong lòng Bảo Bình như được nhen lên một tia hi vọng mới, nỗi lo về ngày hôm qua hay những khó khăn trước mắt đối với cô thực ra cũng không còn quá đáng lưu tâm nữa. Thứ duy nhất bây giờ khiến cô quan ngại, chỉ là an nguy của Song Tử còn đang bất tỉnh vì thứ vết thương kì lạ trong người anh mà thôi.
Mong muốn ấy như một động lực thúc đẩy cho đôi chân Bảo Bình tiến lên phía trước, và cứ vậy, cô mải miết men theo những bụi cây trước mặt, đến nỗi đã chạy băng qua khỏi cánh rừng lúc nào cũng chẳng hay. Khi thứ ánh sáng chói chang từ mặt trời bắt đầu len lói sau những tán cây xanh, đó cũng là lúc cả một mảng trời hiện lên.
Trước mắt cô là cả một cánh đồng thảo nguyên rộng lớn, nối tiếp là cả bầu trời xanh ngắt lác đác những áng mây nhẹ nhàng trôi, thứ màu xanh mơn mởn của cỏ tươi lấp lánh những hạt mưa như trải dọc đến tận phía cuối chân trời, được những tia nắng vàng tươi của sớm trưa phủ lên một màu ấm áp. Khung cảnh đẹp như mơ giữa chốn thảo nguyên xanh này khiến đầu óc của Bảo Bình trở nên ngẩn ngơ.
Nhìn đằng xa, có một ngọn cây cao mọc trơ trọi giữa cánh đồng cỏ tưởng chừng trải dài như bất tận. Cùng với những ngọn cỏ xanh biếc, nó như toát lên thứ sức sống mãnh liệt của tự nhiên. Và như một món quà kì diệu khác của tạo hoá, quanh gốc cây mọc san sát nhau những bông hoa màu đỏ, không đâu khác chính là loại thảo dược "Nội Hoả" mà Bảo Bình đang mong mỏi tìm kiếm.
Cô lẹ làng chạy đến gốc cây. Thì ra loài cây này và chúng sống cộng sinh với nhau, tạo nên một mối liên kết bền chặt và không thể tách rời. Những cây hoa màu đỏ mang tên Nội Hoả ấy sẽ giúp cho khả năng hấp thụ chất dinh dưỡng của loài cây này trở nên tốt hơn, và đồng thời san sẻ chất dinh dưỡng để cùng nhau phát triển. Trong tài liệu học chỉ nói rằng Nội Hoả là một loại thảo dược mọc thưa thớt ở những cánh rừng sâu, hoàn toàn không đề cập gì đến mối quan hệ cộng sinh giữa hai loài cây quý hiếm này. Đây sẽ là một sự phổ cập kiến thức vô cùng hữu ích mà chỉ có cô là người đầu tiên biết đến. Nghĩ tới đây, Bảo Bình khó lòng kiềm được sự phấn khích chợt dâng lên trong lòng. Lâu lắm rồi tâm trạng cô không được tốt như thế!
Cô xử lí nhanh bữa trưa của mình với một ổ bánh mì kẹp và hộp sữa vội mang theo. Không có nhiều thời gian để thưởng thức cảnh đẹp nơi này, cô chỉ có thể lưu lại những khoảnh khắc tuyệt vời ấy qua những bức ảnh trong di động. Một ngày nào đó, cô sẽ đưa mọi người đến đây, nhất định là thế.
Nhất định...
--------------------------------------
Sau khi rửa sạch thảo dược Nội Hoả với bình nước mang theo bên mình, Bảo Bình ngồi tựa mình vào gốc cây trên cánh đồng, cô nhanh tay đặt chiếc bát gỗ xuống thảm cỏ và bắt đầu việc giã nhuyễn những cánh hoa, trộn đều với những loại dược phẩm khác rồi lẹ làng cất chúng vào chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn. Cô không muốn tốn thêm thời gian cho việc pha chế ở nhà. Vả lại, làm việc ở một nơi yên tĩnh như thế này vẫn là tốt nhất.
Đến gần một giờ, thời tiết bắt đầu có chuyển biến xấu đi. Những đám mây xám không biết tự lúc nào đã bắt đầu lượn lờ xung quanh bầu trời, khu rừng này đã là nơi chịu ảnh hưởng ít nhất từ cơn bão, đó rõ ràng là một dấu hiệu xấu cho khoảng thời gian trở về của cô, chiếc áo khoác cô mang theo bên mình sẽ ướt nhẹp mất!
Bảo Bình nhanh tay cất mọi thứ đã chuẩn bị vào chiếc balô của mình, lòng thầm nhủ phải rời khỏi chỗ này thật nhanh. Nơi này bây giờ thực sự không còn an toàn nữa, ngồi dưới gốc cây dưới cái thời tiết này... hoàn toàn không phải việc nên làm.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, mọi thứ đã quá muộn!
"ẦMMMMMM"
Trong khoảnh khắc Bảo Bình vừa dứt hành động kéo khoá và định đứng lên, một tia chớp xuất hiện rạch ngang bầu trời, vừa hay giáng xuống giá kim loại của balô trên lưng cô. Trong chớp giây đó, Bảo Bình nhận ra bản thân đang bị cuốn quanh một luồng sáng chói loà, nối tiếp nỗi kinh hoàng của cô là một tiếng nổ dữ dội khiến đầu óc cô choáng váng. Luồng điện cực mạnh từ tia chớp dẫn thẳng trực tiếp vào trong cơ thể khiến cô như bị lôi từ mặt đất lên, rồi lại rơi mạnh xuống đất. Khi đó, Bảo Bình cảm thấy toàn thân cô như bị co rúm lại, huyết quản cũng co giật, cô thậm chí còn cảm thấy tóc mình như từng sợi từng sợi dựng đứng lên. Một luồng khí khét lẹt xộc thẳng vào mũi khiến hai lá phổi cô gần như vỡ toang ra, cả người cô bị bao bọc trong cái nóng sáng.
Khi cơn sấm sét ghê gớm đó qua đi, Bảo Bình bị hôn mê một lúc lâu. Ngay khi vừa tỉnh lại, cô đã nhận ra được đã xảy ra chuyện gì. Cô muốn về nhà thật nhanh, Song Tử vẫn còn bất tỉnh ở nhà và an nguy của anh không cho phép cô trì hoãn thêm tí thời gian nào nữa, nhưng rồi khi nhận ra đôi chân của mình hoàn toàn không thể cử động được, tâm trí cô như muốn đông lại tại thời khắc đó.
Đầu óc của Bảo Bình trở nên trống rỗng, trong phút giây đó, mọi mong muốn và hi vọng của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Bảo Bình cảm thấy tuyệt vọng, cô không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình. Chỉ mới vài giờ trước cô còn là một con người lành lặn, vậy mà bây giờ trông cô có khác gì những kẻ bị tàn phế? Bảo Bình cố sức để nhấc chân lên, một lần, hai lần, rồi ba lần... nhưng dù có cố gắng đến mức nào, đôi chân cô vẫn không hề động đậy dù chỉ một chút. Cơn sấm sét đã khiến đôi chân cô tê liệt hoàn toàn, không còn chút cảm giác gì nữa.
Bây giờ Bảo Bình đang nằm ở vị trí rất xa so với điểm xuất phát ban đầu vốn dĩ đã có rất hiếm người qua lại. Cơ may được người khác phát hiện và cứu giúp gần như là một con số không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...