Đêm nay, trong cơn ác mộng của Cự Giải, "hắn" lại trở về...
Trong giấc mơ của Cự Giải, cả mảng trời xung quanh tối đen như mực, khung cảnh quanh anh lúc này chỉ là đống đổ nát của một thành phố hoang tàn. Trên lối đi lỏm chỏm những mẩu bê tông lẫn với gạch vụn, Cự Giải với đôi chân trần chỉ biết cố hết sức mình mà chạy đi trong vô thức, bỏ mặc cả những cơn đau đang nhói lên từng hồi bởi những mảnh bê tông sắc nhọn đâm sâu vào da thịt. Anh không nhận thức được rằng mình sẽ đi đâu, về đâu, hay bản thân mình đang trốn tránh thứ gì, nhưng anh phải chạy. Chạy trong vô vọng. "Hắn" đang đuổi theo anh, dù biết đó chỉ là một nỗ lực vô nghĩa, nhưng đối với anh, đó chính là lối thoát duy nhất.
"Này Cự Giải! Mày tưởng có thể thoát được tao à?"
Cố gắng để tâm trí gạt phăng đi giọng nói cứ liên tục vang văng vẳng bên tai, Cự Giải vẫn tiếp tục chạy như điên về phía con đường đất đá đang trải dài trước mặt. Tuyệt nhiên không có ý định ngoảnh đầu lại.
"Tao với mày vốn là một. Mày sẽ không thể thoát được đâu!"
Cự Giải nghiến chặt răng, dù cả người đã mệt lả nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại. Dù vậy, đó vẫn chỉ là một sự cố gắng của một kẻ đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng mà thôi.
Vì dù có chạy đến tận chân trời góc bể nào, khoảng cách giữ Cự Giải và "hắn" vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Vì đơn giản, anh với hắn, vốn dĩ không thể tách rời.
"Một cố gắng thật nực cười! Mày không thấy điều đó sao?"
Giọng nói ấy, dù chỉ lờ mờ nghe được, nhưng anh có thể nhận thức được rất rõ vẻ thích thú của "hắn ta" với vai vị là một kẻ đi săn khát máu, còn Cự Giải chỉ là một con mồi đang càng lúc càng lún sâu vào ngõ cụt của sự bất lực. Hi vọng trốn thoát duy nhất của anh, càng lúc càng bị một thế lực vô hình nào đó làm cho tắt lịm.
"Đừng quên, nếu không có năng lực ấy, mày và cả đám bạn của mày đã xanh cỏ từ lâu rồi! Bây giờ thì, MAU TRẢ ĐÔI MẮT ẤY LẠI ĐÂY!!"
- Không, xin lỗi! Tôi không thể!!
Cự Giải ôm đầu khuỵ xuống rồi gào lên, giọng nói chứa đầy sự bất lực và tuyệt vọng khôn cùng.
"Mày quá yếu đuối! Sẽ đến lúc, tao sẽ thay thế mày để chiếm hữu luôn cái thể xác ốm yếu này!"
- Không! Không được!!!!
Nằm ngay bên cạnh, nghe thấy tiếng động, Sư Tử bắt đầu cựa mình rồi thức giấc. Quay qua nhìn Cự Giải, trán cậu bạn từ lúc nào đã thấm đẫm mồ hôi, từng giọt, từng giọt lăn xuống ướt đẫm cả khuôn mặt đang liên tục kêu lên cầu cứu.
Sư Tử cố lay người Cự Giải hòng đánh thức cậu bạn khỏi cơn ác mộng tối tăm kia, nhưng anh không thức giấc, thay vào đó, nhịp thở của Cự Giải dần trở nên bình thường, mồ hôi cũng đã ngừng chảy, vẻ hoảng loạn thấp thoáng trên gương mặt điển trai kia cũng không còn nữa. Có vẻ, cậu bạn đã thoát khỏi giấc mơ quái ác đó rồi. Thấy vậy, Sư Tử cũng nhoẻn miệng cười yên tâm.
Ngồi dậy với lấy chai nước suối trên chiếc bàn cạnh giường, Sư Tử đưa lên nốc một hơi để xua tan đi cơn khát đang khiến cổ họng anh khô khốc. Rồi lại nhìn về phía chỗ giường cạnh bên, Song Ngư và Thiên Yết đã không còn ở đó nữa. "Lạ thật!" Sư Tử nghĩ thầm, khuya như vậy rồi, hai người ấy định đi đâu đây?
Có khi nào đói quá nên hai chị em đã xuống dưới bếp kiếm đồ ăn khuya rồi không?
Bước nhẹ chân xuống giường, Sư Tử bắt đầu bước đến lục ra trong tủ quần áo một chiếc khăn tay, định bụng sẽ xuống nhà tìm hai chị em Song Ngư và Thiên Yết, sẵn tiện nhúng nước ấm vào chiếc khăn này, phòng trường hợp Cự Giải lại đổ quá nhiều mồ hôi như lần trước.
Nhưng trước khi kịp với tay lấy nắm đấm cửa, một điều kì lạ đã xảy ra...
- Hehehehe...
Một giọng cười bất ngờ vang lên, như luồng điện xẹt ngang sống lưng Sư Tử, anh cố nén cơn giật mình của bản thân, đồng thời điều hoà lại nhịp thở. Theo phản xạ, Sư Tử lại bắt đầu thực hiện ngay kĩ năng thăm dò nhiệt độ. Và chỉ sau vài giây, anh đã phát hiện ra được một mục tiêu có thân nhiệt lạnh một cách bất thường...
Mục tiêu đó, chính là con rối Sư Tử được anh đặt trên chiếc bằng gỗ cạnh giường ngủ.
Đôi mài khẽ cau lại nghi hoặc, Sư Tử chậm rãi bước về phía con rối. Cầm lên và lướt mắt qua nhìn một lượt. Trong phòng lúc này ngoài anh và Cự Giải ra thì làm gì có ai, không lẽ tiếng cười vừa rồi phát ra từ nó sao?
Trong một lúc Sư Tử mất cảnh giác, đôi mắt trên gương mặt con rối bất ngờ phát ra thứ ánh sáng chói loà. Sư Tử lập tức nhắm mắt lại nhưng quá muộn, vài giây sau, anh mở mắt ra, cả tầm nhìn của anh chỉ còn là một màu đen tăm tối, lạnh lẽo. Nhưng vì một lý do nào đó, anh vẫn thấy được con rối của chính mình. Nó đang bay ngay trước mắt anh, với ánh nhìn trừng trừng đầy căm hận với Sư Tử.
Vài giây sau khi nhìn vào cặp mắt quái dị kia, đầu óc của Sư Tử bắt đầu trở nên quay cuồng, anh dần nhận ra rằng sự tỉnh táo của bản thân đang dần bị con rối kia rút cạn. Sư Tử ngã phịch xuống, ánh mắt đỏ rực của anh từ từ khép lại, anh lịm đi.
____________________________
- Có ai ở đó không?
- Hehehehe...
Đến tận lúc này, vẫn không có ai đáp lại lời khẩn cầu đầy tuyệt vọng của Thiên Bình. Tiếng cười quỷ quyệt ấy vẫn tiếp tục vang lên văng vẳng, còn cô vẫn một mình một thân giữa hành lang tối tăm kia. Nhưng có lẽ... cô không chỉ có một mình đâu!
"Cạch"
- Áaaa!!
Một cánh cửa vật mở, Thiên Bình hoảng hồn giật lùi vào sát mép tường. Trước khi cô nhận ra rằng huyết mạch trong người mình lúc này như đông cứng lại thì bất chợt, có tiếng gọi:
- Thiên Bình??
Một giọng nói có âm vực cao nhưng rất dễ nghe vang lên, và Thiên Bình mừng đến suýt phát khóc khi biết được, đó chính là của Thiên Yết. Cô bạn đang đứng ngay chỗ ngưỡng cửa đối diện chỗ cô đứng, còn đằng sau chính là cô chị gái Song Ngư. Thật may quá!
Chưa bao giờ Thiên Bình nhận ra được, sự hiện diện của hai cô bạn lúc này có ý nghĩa "cao cả" đối với cuộc sống của cô như vậy a~
- Hai cậu thật tình! Hù tớ đến suýt vỡ tim nha!
Đáp lại lời bắt tội vô căn cứ của Thiên Bình, ánh mắt của Thiên Yết lúc này trông chẳng khác gì đang nhìn một kẻ mới từ trên trời rơi xuống. Còn Song Ngư chỉ biết ngẩn mặt ra nhìn cô bạn ngây ngốc đang đứng trước mặt mà chẳng biết nói gì.
Đêm hôm khuya khoắc lại tự nhiên lại mò ra đây, khi không còn hét lên như vậy, ai mới làm ai giật mình?
- Tớ nhường câu nói đó lại cho cậu đấy. - Thiên Yết chau mày phản bác.
Song Ngư đứng kế bên cô em khẽ cười phì một tiếng, xong liền tiếp lời:
- Thiên Bình, khuya rồi cậu còn ra đây làm gì vậy? Không tính làm ăn trộm đó chứ?
Thiên Bình ngẩn người, rồi chợt nhận ra hành động của mình đúng là có hơi giống với lời nói của ai kia, cô lúc này chỉ biết nhìn hai chị em đứng trước mắt mà gãi đầu cười vô tội vạ.
Trông Thiên Bình cô lúc này thật chẳng khác gì một đứa dở hơi.
Ánh mắt của Thiên Yết lúc này đã thay đổi, không còn như vừa rồi nữa mà giống như đang nhìn... một đứa mới trốn từ cái viện tâm thần nào đó.
Thật xấu hổ quá đi mất!
- Này, nửa đêm rồi, các cậu ra đây làm gì thế?
Một cánh cửa hành lang bật mở, Bảo Bình cùng với Kim Ngưu từ trong phòng chợt lững thững bước ra. Ánh nhìn của hai chị em Thiên Yết và Song Ngư lập tức chuyển về phía cô nàng, đây là một cơ hội hoàn hảo cho Thiên Bình "tẩu thoát" khỏi cái tình trạng ngượng nghịu hiện tại và cả ánh nhìn "khác thường" đến kì thị của Thiên Yết. Không để thời cơ bị vuột mất, Thiên Bình liền nhanh nhảu hỏi:
- Bảo Bình, Kim Ngưu, hai cậu mất ngủ hả? Sao lại ra đây?
Vừa đưa tay che miệng ngáp, Bảo Bình vừa cau mày đầy bực bội. Lướt mắt qua nhìn từng người đang đứng trước mặt, cô khó chịu gặng hỏi:
- Ai bảo mấy cậu tự nhiên hét lên,làm tớ giật cả mình! Còn tưởng là có ăn trộm nữa!
Và ngay tức khắc, Thiên Bình tội nghiệp nhà mình một lần nữa đã bị ánh nhìn sắc lẻm của Thiên Yết làm cho đứng hình một cách không thương tiếc.
Thiên Bình lúc này thực sự, thực sự rất muốn đập đầu vào tường a~
Song Ngư đứng ở phe "trung lập" chỉ còn biết cười trừ thay cho cô bạn tội nghiệp kia. Cô cũng muốn lên tiếng giải vây cho Thiên Bình lắm, nhưng có lẽ... tình thế không cho phép. Mà cô thật cũng chẳng biết phải biện bạch cho cái hành động quái gở vừa rồi của cô bạn sao nữa!
Nhìn bộ dạng đáng thương cầu cứu của Thiên Bình, Song Ngư chợt cảm thấy có chút tội lỗi. Nhưng thôi... cũng kệ!
Song Ngư cô vốn là người ăn ở rất có đức mà~
Và sau đó, cả Xử Nữ cũng tỉnh giấc và lững thững bước ra khỏi phòng.
- Giờ này các cậu còn tụ tập ở đây làm gì vậy? - Xử Nữ lim dim mắt, ngáp một tiếng - Thiên Bình, đang ngủ mà cậu đi đâu thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...