P/S: Năng lượng cảm biến*: ý chỉ loại năng lực nhận biết sự tồn tại của mọi thứ xung quanh bằng những nguồn nhiệt phát ra từ mọi sinh vật trong phạm vi ảnh hưởng kĩ năng, Sư Tử sở hữu loại năng lực này. (Muốn biết thêm xem lại Chương 1 (2).
________________________________________________________
5 giờ 30 phút
Tùng Tùng Tùng
Ba hồi trống giòn giã vang lên, báo hiệu buổi học chính quy đầu tiên đã kết thúc. Thầy Xà Phu đứng trên bục tranh thủ lau sạch một bên của tấm bảng điện tử, dặn dò mọi người nhớ về nhà học bài rồi mới đi khỏi. Mọi người đồng loạt dọn dẹp sách vở rồi bước ra khỏi lớp. Khi cả nhóm vừa bước tới chỗ cầu thang, Thiên Yết đã lên tiếng.
- Bây giờ ai cùng về nhà phụ Cự Giải làm đồ ăn đi, để một mình cậu ấy làm thì không tinh ý chút nào.
- Tớ đi cho. - một cánh tay quen thuộc giơ lên, là của Sư Tử. Anh cũng thường xuyên giúp Cự Giải giao cơm cho mọi người lúc hè nên mọi người trong nhóm cũng không lấy gì làm lạ, chỉ gật đầu đồng tình. Nhưng trong khi đó.....
- Đừng!!!!
Song Ngư đứng ở bậc cao nhất so với mọi người, vô thức thốt lên một tiếng. Mọi người trong nhóm không hẹn cùng đồng loạt nhìn Song Ngư bằng ánh mắt khó hiểu. Cô nàng lúc này mới nhận ra là mình vừa mới buộc miệng, vội xua tay cười xuề xoà.
- Ahaha, tớ nhầm, nhầm ấy mà! Mọi người đừng để ý nha.
Nghe Song Ngư vụng về biện bạch, mọi người cũng cho qua, không để ý tới nữa. Dù trong lòng người nào đó vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ. Mọi người dần bước xuống cầu thang, bỏ lại Song Ngư đứng lặng thinh trên lầu.
Vừa rồi, sao cô tự dưng lại nói như vậy nhỉ? Là do vô ý sao??
Dù rất mơ hồ, nhưng Song Ngư lại có cảm giác... không an tâm. Cứ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
- Chị ơi, xuống đi! Đứng trên đó làm gì thế?
- Song Ngư, em quên gì sao?
Nghe tiếng gọi của Thiên Yết và Hoàng Đăng vọng lên từ lầu dưới, Song Ngư lúc này mới hoàng hồn, vội trấn tĩnh lại rồi nhanh chân bước xuống với mọi người trong nhóm, dù vậy, đầu óc cô dường như chẳng có vẻ gì là đang để ý đến mọi thứ xung quanh, thậm chí bước đến nấc thang cuối cùng bỗng trượt chân đến suýt té chụp ếch khi nào cũng chả hay. Tâm trí vẫn còn bị những nỗi lo lắng bồn chồn kì lạ ve vãn, khó chịu đến phát điên lên được
Rốt cuộc cảm giác này là gì vậy?
________________________
Về đến kí túc xá, Cự Giải và Sư Tử đã nhanh chân bước vào bếp bắt tay vào làm bữa ăn cho mọi người. Cự Giải nhanh nhẹn chuẩn bị những vật dụng nấu ăn cần thiết, còn Sư Tử cũng đã lấy ra hết những nguyên liệu cần cho bữa ăn từ trong tủ lạnh ra. Bỗng dưng...
"Lục cục lục cục"
- Kì thật, tiếng gì thế?
- Sư Tử, cậu giúp tớ cắt cà chua và đặt vào mấy chiếc hộp kế bên nhé. - như không để ý lắm tới câu hỏi của Sư Tử và cả tiếng động vừa rồi, Cự Giải chỉ điềm nhiên nói và đưa cho Sư Tử mấy quả cà chín đỏ và mấy hộp nhựa đựng phần ăn của mỗi người, tiện dặn dò - Nếu đồ nóng thì cậu khoan bỏ vào hộp nhựa, vậy cho an toàn.
- Được!
Sau những câu đối thoại có phần "nhàm chán" của Sư Tử và Cự Giải, bầu không khí xung quanh dần dần rơi vào tĩnh lặng. Chẳng còn bất kì tiếng động nào ngoài những tiếng gọt gọt sắc sắc rau củ vang lên đều đều trong căn bếp tĩnh mịch. Sư Tử vừa đưa tay gọt mấy lát cà chua, tiện đưa mắt lên nhìn qua ô cửa sổ căn bếp ngay trước mặt. Bầu trời vẫn như cũ, vẫn là những đám mây xám xịt lượn lờ, sà sà xuống thấp cứ như thể chỉ cần anh vươn tay đến là có thể lấy chúng xuống vậy.
Những cơn gió ngoài vườn chợt lướt qua, hú lên từng đợt qua cửa sổ. Sư Tử đưa mắt xuống phía dưới mảnh thớt lấy mấy lát cà chua bỏ vào từng chiếc hộp đựng phần ăn của mọi người, trong quá trình làm, những hành động lặp đi lặp lại như không thể khiến cho tâm trí của anh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Sư Tử thầm nghĩ, liệu cuộc mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ chỉ là ngẫu nhiên hay do một bàn tay ai đó sắp đặt? Và liệu người đó là ai? Mà nếu người đó thực sự tồn tại, liệu anh và mọi người có thể tìm ra hắn chứ?
Với sự giúp đỡ của thầy Xà Phu và cô Thiên Hạc, cả bộ óc thông minh của Bảo Bình nữa, chắc là sẽ được thôi.
Anh mong là vậy...
"ầ...m...ầ..m"
Một loại tạp âm kì lạ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Sư Tử còn đang bận rộn xử lý đống nguyên liệu rau củ trước mắt, nghe thấy tiếng động, Sư Tử liền quay đầu lại phía sau, đôi đồng tử nhanh nhẹn lướt nhanh qua căn bếp xung quanh một lượt. Không có gì cả! Chuỗi âm thanh quái lạ vừa rồi cũng chẳng còn. Chỉ có trần nhà là hơi, hơi tí thôi, khẽ vang lên những tiếng động ầm ầm khó hiểu.
- Này Cự Giải? Cậu có nghe thấy gì không? - thấy lạ, Sư Tử vội quay qua hỏi, giọng như có phần gấp gáp.
- Không, cậu thấy gì à? - Cự Giải hỏi một cách qua loa, có vẻ như anh không mấy để tâm đến những chuyện xung quanh khi nấu ăn nhỉ?
Mà tự dưng thấy lo vậy thôi, chứ Sư Tử anh chắc cũng không cần quá để tâm đến những thứ nhỏ nhặt như thế. Anh đâu phải nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị nào đó đâu, mấy chuyện này cũng bình thường thôi mà.
- Hmm, thôi kệ đi.
Sư Tử quay đầu, giọng nói có phần lơ đễnh. Vừa làm vừa suy nghĩ bâng quơ, một lát sau, như vừa mới nghĩ ra được điều gì, anh liền qua nhướng mài nhìn Cự Giải đầy ngụ ý, mở lời.
- Này Cự Giải, năng lực của cậu thế nào rồi?
Vài giây nheo mắt một cách khó hiểu, Cự Giải cũng rất nhanh tìm ra được hàm ý sâu xa trong câu nói của Sư Tử vừa rồi, là về năng lực cảm nhận của anh đây mà, chắc là cậu bạn của anh đang lo lắng vớ vẩn nữa rồi đây. Ánh mắt vẫn chưa rời khỏi mảnh thớt vuông phía dưới đang đặt mấy lát hành tây còn cắt dở, Cự Giải trả lời.
- Tớ định không sử dụng năng lực đó nữa.
Một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sư Tử khiến anh có hơi bất ngờ, nhướng một bên mài lên nhìn Cự Giải đứng cạnh, anh cố để giọng nói của mình sao cho thật tự nhiên.
- Có thể cho tớ biết lý do không?
Cự Giải lặng thinh một hồi, đôi đồng tử vô thức giao động qua lại trong hốc mắt, rồi quay qua Sư Tử, giọng nói bỗng chốc mơ hồ.
- Nếu thấy được tương lai mà chẳng biết được nó có xảy ra hay không, lúc đó cậu sẽ thế nào?
Một lần nữa ngoài ý nghĩ của Sư Tử, đáp lại câu hỏi của anh lại là một câu nghi vấn ngược lại của Cự Giải, Sư Tử ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu như hiểu chuyện. Nếu sử dụng năng lực cảm nhận tương lai mà không biết được liệu nó có thực sự xảy ra hay không, con người ta lúc đó sẽ rơi vào trạng thái hoang mang và không biết phải làm gì, Cự Giải cũng đã từng như thế. Vì vậy nên tốt nhất là cứ để mọi chuyện từ từ diễn đến. Thấy trước một tương lai nửa vời như vậy thì cũng chẳng làm được gì.
Mà mọi chuyện sắp xảy đến dù sớm hay muộn, thì nếu mọi người trong nhóm cứ làm theo những kế hoạch đã đề sẵn trước, thì kết quả sau đó vẫn chỉ có một mà thôi.
Và từ những điều trên, Sư Tử đã có thể khẳng định rằng việc Cự Giải từ bỏ năng lực này là hoàn toàn có lý.
Chắc anh không cần phải lo lắng nhiều nữa.
- Đây, phần ăn của các cậu. - Cự Giải chất những phần ăn của mọi người vào một chiếc hộp lớn rồi đưa cho Sư Tử đang đứng kế bên. Lẩm nhẩm đếm số phần có trong chiếc hộp, Sư Tử khẽ nheo mài khi chỉ thấy có 12 phần cơm.
- Cự Giải, phần của cậu đâu?
- Tớ làm cũng sắp xong rồi, cậu đem mấy phần ăn đến cho mọi người trước đi, tớ sẽ đến sau. - Cự Giải vẫn chăm chăm vào hộp cơm đang làm dở trước mắt, lười biếng đưa mắt qua Sư Tử trả lời đại cho xong.
- Hay để tớ phụ cậu?
- Không cần đâu. Sẽ nhanh thôi.
- Vậy tớ ở ngoài chờ.
Nói rồi, Sư Tử rời khỏi căn bếp, nhanh tay đóng cánh cửa lại, Sư Tử bước đến gần dãy ghế sofa, đặt chiếc hộp xuống sàn rồi đứng đợi ở đó.
"Lộc cộc lộc cộc"
Lại thứ âm thanh kì lạ vang lên không rõ nơi xuất phát, nhưng lần này nó có vẻ lớn hơn hẳn ban nãy.
"Lục Cục Lục Cục... Ầmm"
Nỗi bất an chợt dấy lên trong lòng Sư Tử, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, đôi mắt đỏ rực của anh bất giác nheo lại đầy cảnh giác. Bản thân tự động tỏa ra một loại năng lượng cảm biến*. Tập trung vào những cảm nhận xung quanh, đôi mắt đang nhắm hờ của Sư Tử bất giác mở to ra, anh vừa phát hiện thấy hai nguồn nhiệt bí ẩn đang hiện diện xung quanh. Thân nhiệt của chúng lạnh một cách bất thường...
Chúng là gì vậy??
"Kịch... Kịch... Rầmmm"
Trần nhà bỗng chốc rung lên từng hồi, Sư Tử thoáng giật mình, tiếng động vang lên ngày càng rõ. Khẽ chửi thầm trong bụng, anh lập tức hạ thấp người xuống chuẩn bị cho tư thế phòng thủ. Và ngay lúc đó, ngay sau lưng anh, một điều bất ngờ đã xảy đến....
Cạch!!
- Ai???
- Sư Tử?? Cậu sao vậy???
- Cự Giải??
Sư Tử tròn mắt nhìn Cự Giải đang đứng ở cạnh cửa bếp, còn anh chàng chỉ đáp lại phản ứng kì lạ của anh bằng ánh mắt khó hiểu. Rốt cuộc là vụ gì đây, mới bước ra khỏi bếp thôi mà thái độ của Sư Tử thay đổi nhanh tới mức này rồi sao? Cự Giải anh không thích ứng kịp mất.
- Bộ nhà có trộm hay sao mà cậu làm bộ mặt nghiêm trọng thế?
Giật mình với câu nói của Cự Giải, Sư Tử gồng mình lập tức kích hoạt lại năng lượng cảm biến* thì chẳng còn cảm nhận được hai nguồn nhiệt vừa rồi nữa. Chúng biến mất rồi sao??
- Này Cự Giải, vừa rồi cậu có thấy gì kì lạ không? - Sư Tử nheo mài hỏi, giọng cứ như đang lo lắng. Nhận ra vẻ bồn chồn của cậu bạn đang đứng đối diện, Cự Giải chỉ điềm nhiên đáp lại, giọng nhẹ như trấn an.
- Trừ những tiếng động lúc hai đứa đang làm bếp ra thì chẳng có gì lạ đâu!
- Vậy sao?
Sư Tử cau mài ngẫm nghĩ. Vừa nãy hai nguồn nhiệt kì lạ kia là gì? Tại sao Cự Giải vừa bước tới là chúng biến mất? Là trộm sao? Không lẽ chúng sợ cậu ấy? Hay do nhiều người ở đây nên bọn chúng không dám lộ diện?
Vội chạy đến ô cửa sổ gần nhất ở phòng khách, Sư Tử gạt nhanh cánh cửa kiếng sang một bên rồi đưa đầu ra dáo dác nhìn quanh khu vườn trong sân. Chẳng có bất kì dấu hiệu kì lạ hay bóng dáng khả nghi nào, thậm chí không gian xung quanh còn yên ắng đến lạ thường.
Không lẽ vừa rồi Sư Tử anh do đói quá nên lầm tưởng rồi chăng?
- Sư Tử, cậu làm gì vậy? - Cự Giải bắt đầu thấy hơi lo khi thấy những hành động quái lạ của thằng bạn đứng cạnh, dù không hiểu lắm chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng theo anh đoán thì có vẻ như Sư Tử đang....lo sợ chăng?? Hiếu kì, Cự Giải bèn bước đến vỗ vai Sư Tử hỏi - Bộ có chuyện gì sao?
- Tớ tưởng có trộm, nhưng chắc do tớ nhầm thôi. - Sư Tử quay đầu lại nhìn Cự Giải cười xoà một tiếng, đưa đầu vô rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Anh chàng nghe Sư Tử trả lời xong liền bật cười thành tiếng.
- Sư Tử, chẳng có tên trộm nào lại đi vào trường học để ăn cắp cả. Mà tớ không nghĩ hắn có đủ kiên nhẫn để băng qua khu rừng Denta đến đây chỉ để cắp vặt đâu.
- Đúng là vậy thật. Haha! - Sư Tử đồng ý cùng với một tràng cười khác. Cũng đúng, ngoài kia có vô số nhà dân đang sinh sống, lý do củ chuối gì mà tên trộm phải cất công đi bộ đến gần ba cây số để đến đây để ăn cắp đồ của học sinh được, ngoài kia "hành sự" không phải đơn giản hơn sao?
Mà nghe câu trả lời mang đậm chất hài hước của Cự Giải, nỗi lo của Sư Tử cũng được giải quyết phần nào.
Sau đó, Cự Giải và Sư Tử đưa tay xách lấy chiếc hộp đựng phần ăn của từng người, ra khỏi kí túc xá rồi khoá cửa lại. Ngoài đây trời đã gần tối, tiếng gió xào xạc thổi qua những tán cây bị bóng đêm bao phủ, từng mảng lạnh ngắt ùa đến, mảnh trăng non tối nay lại bị những mảng mây chằng chịt che khuất, lạnh lùng.
Hai bóng hình khuất dần trên con đường tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...