Trên chiếc xe du lịch mười bảy chỗ, mọi người lúc này đều ngả người thả lỏng hoàn toàn vào thân ghế, cố điều hoà lại nhịp hô hấp vẫn còn rối loạn do dư âm của chuyện vừa rồi. Chỉ có duy nhất thầy Xà Phu và cô Thiên Hạc là vẫn giữ được bình tĩnh. Chính vì vậy mà cả nhóm mới yên tâm để hai người phụ trách lái xe. Chứ để cả đám trong một lúc hoảng hồn mà đạp ga một cái là coi như đi đời nhà ma hết.
Kim Ngưu ngồi ở hàng ghế trước, ngay sau chỗ của thầy Xà Phu. Chán vì cứ phải ngồi yên mãi một chơi, cô bắt đầu lôi trong túi ra mấy hộp bánh Pocky đút vào miệng ăn một cách ngon lành, đôi mắt nâu cafe lâu lâu lại đảo xung quanh một lượt, bất chợt ánh mắt cô dừng lại ở một vị trí mà chưa đến 2 giây sau, Kim Ngưu như muốn lên cơn đột quỵ ngay tại chỗ.
- Ôi má ơi. Cứu con!!! - vừa liếc mắt sang cái đồng hồ đo tốc tộ, Kim Ngưu lập tức ho sặc sụa phun sạch hết vụn bánh trong miệng ra rồi hét lên một tiếng làm thầy Xà Phu mọi người trên xe đang nhắm mắt cũng phát hoảng cả lên.
- Em đừng làm anh đứng tim chứ! - thầy Xà Phu giật mình hoảng hốt, nhưng tốc độ của chiếc xe vẫn không hề giảm.
- Anh đang chạy với tốc độ hơn 80 dặm một giờ đấy. - miệng Kim Ngưu thì hét lên, trong khi mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía đường đi qua ô kính lớn của xe ngay ở trước mặt. Hướng đi ngược lại của các dãy xe bên cạnh vạch ngăn cách chỉ cách nhau có hơn chưa đầy 1 mét mà chiếc xe lại lao nhanh như điên, chưa kể đây thậm chí chẳng phải đường cao tốc nên số lượng xe đi lại cũng không hề ít. Nhìn chiếc xe của mình cứ hết lạng qua chỗ này rồi lại đánh qua chỗ kia, tránh hết chiếc xe này cho đến người đi bộ trên đường. Mặt của các sao nữ thì trắng bệt, cắt không còn giọt máu, các sao nam ngồi im bặt tại chỗ, hai tay ghì sát vào thành ghế, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh tuôn ra như thác đổ. Đi kiểu này có khi chưa kịp nhập viện vì gặp tai nạn thì cũng nhập viện vì đau tim mất.
- Anh luôn lái xe thế này mà. - nói rồi thầy Xà Phu quay sang mỉm cười với cả nhóm đang loi nhoi hoảng hốt ở dãy ghế dưới, không quên đưa mắt nhìn sang cô Thiên Hạc đang xua tay cười xuề xoà với cả đám như thể đây là một chuyện rất "bình thường" như trên phường mới xuống.
- Anh đừng có rời mắt khỏi đường đi. Tập trung lái giùm tụi em đi!! - Nhìn vào cái biểu hiện ung dung của thầy Xà Phu càng làm cho cả đám phát hoảng. Chạy nhanh như vậy, chỉ việc lo về cái cảnh cả đám nằm la liệt trong bệnh viện đã đủ ớn máu rồi, nay còn thêm vụ cảnh sát bắn tốc độ nữa. Tiền bay mà mạng cũng mất. Rõ ràng là đánh cược với tử thần mà!
- Các em đừng lo. Anh chưa từng gặp tai nạn nhé. Anh thậm chí còn chưa từng nhận một tấm vé phạt nào nữa cơ. - thầy Xà Phu lại mỉm cười trấn an và tự gõ nhẹ vào đầu mình - Năng lực của anh cũng là một cái rada nhân tạo đấy nhé!
- Hài hước ghê anh ha. - Xử Nữ giật mép, mặt trắng bệch, tay bám dính lấy ghế ngồi, miệng ngập ngừng lắp bắp vì sợ hãi. - Chắc chắn trong tương lai em TUYỆT ĐỐI sẽ không dám tham gia cái lớp dạy học bằng lái của anh đâu!
- Nếu lỡ anh có biến chiếc xe này thành cái bánh quy xoắn ôm lấy thân cây hay cột đèn nào đó, thì cả đám chẳng ai có thể toàn mạng nổi đâu đấy!
- Haha! Chắc là vậy nhỉ?? - thầy Xà Phu cũng đồng tình với câu nói của Song Ngư cùng với một tràng cười khác. Rồi anh thở dài một tiếng, và cảm giác yên tâm dần trở lại khi mọi người thấy tốc độ của chiếc xe dần chậm đi cho đến mức chấp nhận được.
"Đây là một nỗi nhục nhã trong cuộc đời lái xe của mình" - thầy Xà Phu nhếch môi cười đau khổ
Đến ngả tư, đập vào mắt mọi người trên xe là một chiếc cầu bắt ngang ở ngay trên con đường thẳng trước mặt được dựng lên bởi những trụ bê tông lớn. Trên chiếc cầu là một đoạn đường cao tốc đỡ lấy hàng loạt các dãy xe cộ đang lao nhanh vun vút.
Chiếc xe lướt qua khe ở phía dưới cây cầu, tối hù, bất ngờ một cảm giác ớn lạnh bỗng chốc ùa vào sống lưng làm mọi người trên xe lạnh ớn cả xương sống.
Trận động đất vừa nãy, có khi nào cây cầu này sẽ sập xuống vì bị nó tác động không???
Ngước đầu nhìn qua cửa xe, cảnh vật trước mắt cả nhóm chỉ là những mảng cột bê tông xám ngoắt lạnh lùng, chực chờ như rơi xuống.
Cả bọn chỉ biết nhắm chặt mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện sao cho thời gian hãy trôi đi thật nhanh, để chiếc xe của mọi người có thể mau thoát ra khỏi gầm của chiếc cầu có nguy cơ sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
"Làm ơn. Qua mau đi..."
Rồi đến khi chiếc xe thoát khỏi đoạn đường tối dưới gầm cây cầu, những tia nắng yếu ớt lại tràn vào xe, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên làm mọi người như trút được cả một gánh nặng.
Chắc chỉ tại cả đám đã suy nghĩ nhiều quá thôi!
"Rắc..."
Nhưng quả nhiên, viễn cảnh rồi tệ nhất mà mọi người nghĩ đến đã xảy đến, một trụ cột bê tông bất ngờ bị nứt ra rồi dần vỡ tan thành từng mảnh, chiếc cầu bị tổng trọng lượng của số xe đang đi trên đó làm cho quá tải, hết sức chịu được mà đổ sụp xuống một đoạn dài. Bất ngờ, một chiếc xe tiếp tế xăng mang kí hiệu "Cấm Lửa" đột ngột lao đến đoạn đường sập của cây cầu, do tốc độ quá nhanh nên lực thắng từ động cơ xe không kịp dừng nó lại, bị buộc phải bẻ tay lái. Chiếc xe phá tan dòng ngăn cách, lao xuống đường đi phía dưới hướng thẳng về phía xe của mọi người trong nhóm như một con thú điên bị mất kiểm soát. Kim Ngưu phát hoảng lập tức đứng dậy, đập tay một phát hô to.
- Thổ Thuật: Trọng Thạch Chắn
Một mảng đất lớn từ dưới đường nhựa bị lôi lên chắn ngay trước mặt mũi xe tiếp tế. Theo đó là một âm thanh va chạm, đổ vỡ đến đinh tai nhức óc khiến mọi người trên xe đồng loạt bịt chặt tai lại, không cho tràng âm thanh đó lọt vào màng nhĩ. Vài giây sau cả nhóm mới dám quay đầu nhìn lại thì thấy chiếc xe bị mảng đất của Kim Ngưu chặn đứng đang dần bị bỏ lại phía sau, cả bọn lúc này mới buông một tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, chiếc thùng lớn đựng hàng tấn xăng theo lực quán tính đã bị văng đi khỏi xe. Kinh hoàng thay, khi đúng lúc cả nhóm đang đi ngang một trạm tiếp tế xăng, cách chiếc xe của mọi người chưa đầy đến 15 mét, cái thùng xăng khổng lồ ấy lại chọn đúng hướng chỗ trạm xăng mà đâm tới.
Một khắc kinh hoàng...
"BÙMMMMMMMMMM"
- ÁAAA!!
Rồi theo một tiếng nổ cực lớn, chiếc xe bị luồng xung kích từ vụ nổ đẩy đi và tăng tốc một cách khủng khiếp. Một luồng khí cực nóng xộc thẳng vào trong xe qua cửa sổ khiến mọi người không chịu được mà nhắm chặt mắt lại, không cho nguồn nhiệt kinh khủng này tác động tới tế bào thị giác. Thầy Xà Phu đang lái xe, bị luồng không khí này tác động vào người thế là bị mất lái. Khiến chiếc xe loạng choạng một hồi hướng thẳng tới những thân cây lớn trong khu công viên trước mặt. Nhận biết ngay được là thầy Xà Phu đã bị luồng xung khí vừa rồi làm cho choáng nên không thể thắng gấp được, Hoàng Đăng lập tức hành động:
- Nghịch Chuyển: Đọng Luân
Chiếc xe đang theo đà lao đến bấc giác phát ra một luồng sáng kì lạ rồi dừng hẳn lại. Cả không gian trong xe như bị đông cứng. Hoàng Đăng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, đảo mắt một vòng quanh xe, anh chạy đến chỗ của Nhân Mã đang ngồi bất động trên ghế giống như mọi người vì năng lực chặn đứng dòng thời gian của mình, chạm nhẹ vào vai Nhân Mã hoá giải kĩ năng ngưng đọng.
- Ủa Hoàng Đăng?? Sao xe chúng ta dừng lại rồi?? - Vừa được hoá giải ảnh hưởng kĩ năng, Nhân Mã nheo mắt dáo dác nhìn quanh xe thì thấy mọi người đều ngồi im bặt tại chỗ như bị đông cứng. Chiếc xe cũng ngưng hẳn lại, trước mặt là những thân cây to lớn cách đây khoảng chừng hai chục mét. Chợt nhớ lại khoảnh khắc của vụ nổ ở trạm xăng khi nãy, bây giờ anh cũng phần nào hiểu ra được tình trạng hiện tại.
- Nhân Mã! Mau đưa mọi người ra khỏi xe ngay.
- Được!
Dùng tốc độ của mình lập tức kéo mọi người ra khỏi chiếc xe đang nhất thời bị kĩ năng ngưng động của Hoàng Đăng khống chế, ngay lúc người cuối cùng là Thiên Bình được Nhân Mã đưa ra khỏi, đó cũng là lúc năng lực của Hoàng Đăng mất hết tác dụng. Tất cả mọi người theo đó đều cử động và ý thức lại mọi chuyện như bình thường.
Chiếc xe cũng theo đúng tốc độ và lực quán tính ban đầu, lao thẳng vào nhóm cây trước mặt.
Một tiếng rầm vang lên, nối tiếp đó là một tiếng nổ cực lớn. Lửa đỏ bùng lên sáng rực chói loá cả khu khuôn viên. Cả đám đứng bên vệ đường nhìn vào cái viễn cảnh trước mắt, sốc đến mức chẳng nói nên lời.
- Hay thật. - Ma Kết đứng ở mảnh đất đối diện chỗ chiếc xe đang bốc cháy nghi ngút, chép miệng một cách chán chường.
- Không sao. Đây là xe thuê mà! - trái ngược hẳn với phản ứng của ai kia, thầy Xà Phu chỉ híp mắt cười rõ tươi trong khi cả nhóm đang đứng chết trân trên thảm cỏ nhìn chăm chăm vào chiếc xe đáng thương đang bốc khói nghi ngút trước mặt.
Cứ như thể chuyện này không liên quan đến thầy ấy nhỉ??
Mà có sao đâu! Thầy Xà Phu đây không sợ gì hết! Chỉ sợ chết thôi nha~
Thế là....cả nhóm đành phải đi bộ đến sân bay.
Đây chỉ mới là khởi đầu của mọi thứ...
Tất cả... vẫn còn chưa kết thúc đâu!
Hay.......
..................,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...