- Nghịch Chuyển: Tốc Luân Gian
Một cách rõ ràng, từ lòng bàn tay của Hoàng Đăng xuất hiện một chú chim bồ câu ảo trắng muốt. Chú chim cất cánh bay lên rồi từ từ hạ vào thân chiếc lá làm nó phát ra một thứ ánh sáng xanh lam kì lạ. Sau đó, chiếc lá dừa nằm dưới chân Cự Giải và Thiên Yết bị héo đi nhanh chóng. Màu xanh tươi của lá từ từ bị phủ bởi một màu nâu nhạt khô khốc.
- Vừa rồi là.....- Cự Giải khẽ lầm bầm, đôi mài nheo lại một cách khó hiểu. Năng lực này, là thay đổi tính chất của mục tiêu chăng? Năng lực này hình như cũng khá phổ biến, nhưng có đúng như anh đoán không đây nhỉ?
- Không lẽ.... - đôi mắt của Thiên Yết ánh lên tia hốt hoảng xen lẫn phần ngạc nhiên, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thì trở lại bình thường. - Đừng nói là.....
- Năng lực của tớ là điều khiển dòng thời gian của mục tiêu mà chú bồ câu này nhắm tới. Tớ có thể làm cho dòng chảy thời gian của vật đó trở nên nhanh hơn hoặc chậm lại tuỳ ý.
Hướng ánh mắt ra ngoài bãi tắm, Hoàng Đăng chọn ngay cho mình một con hải âu đang lượn lờ trên bầu trời như là một vật thí nghiệm. Anh tạo ra thêm một chú bồ câu ảo nữa rồi cho nó phóng thật nhanh đến con hải âu. Sau khi trúng đòn của Hoàng Đăng, con hải âu không bị xây xát hay chịu bất cứ tổn thương nào, thay vào đó, nó đứng yên tại vị trí cũ, bất động giữa bầu trời.
- Tớ đã làm cho dòng thời gian của nó chảy chậm lại! Hay đúng hơn là dừng lại!
Vẫn chăm chú nhìn "vật thí nghiệm" trên bầu trời, Hoàng Đăng khẽ lẩm bẩm vài câu, có thể là một lệnh thần chú. Ngay sau đó, con hải âu đã cử động và đập cánh trở lại, chỉ có điều là những cử động của nó lại chậm đi một cách bất thường. Tốc độ bay của nó thật chẳng khác gì so với một người đang đi bộ cả. Vậy mà nó vẫn không hề bị trọng lực làm ảnh hưởng đến độ cao bay hiện tại của nó.
- Tớ đã làm dòng thời gian của nó vận hành trở lại! Nhưng vẫn chậm hơn nhiều so với bình thường!
Và tương tự như thế, anh điều khiển cho dòng chảy trở nên nhanh hơn, chú hải âu sau đó đã đập cánh bay thật nhanh, từ từ khuất khỏi tầm mắt dưới bầu trời xanh thẳm.
- Thì ra là vậy!! Thiên Yết cậu nghĩ thế nào??
- ..........
- Thiên Yết?????
Nãy giờ Cự Giải thấy những biểu hiện của Thiên Yết đều rất khác so với mọi khi. Từ lúc được tận mắt chứng kiến kĩ năng của Hoàng Đăng, cô dường như cứng đơ như một pho tượng đá, không nhúc nhích dù chỉ là một chút. Cả người cô tuy bất động nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu đâu được vẻ ngạc nhiên tột độ. Cự Giải và Hoàng Đăng đều nhíu mài khó hiểu nhìn Thiên Yết, cô có bao giờ lâm vào tình trạng này đâu??
- Thiên Yết! Cậu sao vậy??? - Cự Giải khẽ lay vai Thiên Yết, đôi mắt thể hiện sự lo lắng
- À à!!! Tớ đang nghĩ là năng lực này đã không tồn tại trong suốt cả thập kỉ qua rồi! Bây giờ mới được tận mắt chiêm ngưỡng nên hơi chú tâm quá thôi! - Thiên Yết biện minh, cố gắng che giấu sự miễn cưỡng của mình trong lời nói của mình.
- Cậu nói thật chứ?? - Cự Giải dò xét, đôi mắt ánh lên vài tia nghi ngờ
- Trong cuốn sách tớ đọc thì nó có ghi đây là một năng lực đã thất truyền! Tớ chỉ không ngờ là Hoàng Đăng lại là người sở hữu nó đấy! - Thiên Yết trả lời mà như không trả lời. Gương mặt cô vẫn không có hiện gì như là đang nói dối cả. Cự Giải cũng miễn cưỡng cho qua, không dò hỏi nữa. Thiên Yết là kiểu người sẽ luôn nói nếu đó là cần thiết và sẽ tuyệt đối im lặng nếu trong trường hợp ngược lại. Anh không phải lo nghĩ nhiều.
- Này các cậu!!! Chúng ta dạo chơi sẵn tiện đi ăn luôn nào!! Bọn tớ đói rồi!!
Nghe thấy tiếng gọi Xử Nữ vọng ra từ bãi bóng chuyền , Cự Giải, Thiên Yết và Hoàng Đăng đều hô to đáp lại rồi đi về phía khách sạn cũng mọi người. Thầy Xà Phu và cô Thiên Hạc đã đứng chờ sẵn trước cửa ra vào. Ngoài kia là một thành phố tuy nhỏ nhưng lại có rất nhiều dịch vụ giải trí và thư giãn, tất cả là để chuẩn bị cho chuyến đi lần này.
_____________________________
Sải bước trên con đường thành phố đông đúc, nhộn nhịp, mọi người đều vui vẻ dắt tay nhau đi hết chỗ này đến chỗ kia. Quanh đây cũng có nhiều chỗ lí tưởng để đi chơi. Siêu thị, rạp chiếu phim, hàng Arcade (Dàn máy chơi tiêu xu như bắn cá ấy), nhà hát, hội chợ, quán bar,.......đều có cả. Cả bọn đi dạo quanh một hồi rồi quyết định đi vào shop giày thể thao cho cả đám. Đây là phần mà Sư Tử rất thích do anh chính là một tín đồ sneaker chính hiệu. Sau một hồi lựa chọn nhưng chẳng có món nào ưng ý, cả nhóm lững lững bước ra, chỉ có Sư Tử là đang vui vẻ cầm trên tay một chiếc hộp đựng đôi sneaker cổ cao màu đỏ có đế trắng.
- Bao nhiêu vậy Sư Tử? - Song Ngư đi kế bên gặn hỏi
- À!! Khoảng 60 yoen!! - Sư Tử thành thật trả lời
(Chú thích lại: 1 yoen = 5000 đồng)
- Cũng khá rẻ ấy chứ nhỉ? - Song Tử đi phía trước tiếp lời - Mà cậu có trả giá không đấy??
- Hì hì! Không!!! - Sư Tử gãi đầu cười trừ
- Cậu ngốc thật!! - Song Ngư đi kế bên nói, giọng tuy nhỏ nhưng vừa đủ cho Sư Tử nghe thấy, anh chàng chỉ cười ngay ngô đáp lại. Sư Tử là vậy đấy!! Dù biết là sẽ tiết kiện được ít tiền nhưng anh vẫn không bao giờ chịu trả giá. Không biết có phải anh làm biếng hay không nhưng Song Ngư biết chắc là, nếu Sư Tử lúc nãy mà chịu lên tiếng nói thôi là có khi giá của đôi giày sẽ giảm xuống chỉ còn phân nửa. Nhìn vào cái phản ứng của con nhỏ bán hàng lúc nãy khi gặp Sư Tử mà Song Ngư muốn phát tởm. Nó cứ lợi dụng lúc Sư Tử gặn hỏi cỡ giày hay những thứ liên quan khác là nó chạy đến vỗ lưng rồi nắm lấy tay anh, có khi còn nhân lúc Sư Tử đi ngang mà vuốt lưng anh nữa. Vậy mà Sư Tử vẫn ung dung nói chuyện một cách vô cùng tự nhiên như chẳng có gì. Nói thật nếu lúc đó Song Ngư mà không nhịn được là có khi cả cửa hàng và luôn con nhỏ đó sẽ bị cô cuốn phăng ra biển hết cho bõ tức.
- Sao vậy Song Ngư? Cậu bực chuyện gì sao?? - Thấy gương mặt của Song Ngư có phần hơi cau có, Sư Tử nán lại gần cô nàng hỏi thăm
- Có gì đâu!! - Song Ngư cố tình để cho câu nói của cô pha chút giận dỗi, cố bước đi nhanh hơn mà bỏ Sư Tử lại phía sau. Sư Tử lập tức hiểu ra là anh đã làm gì đó mà vô tình chọc giận cô nàng, hối hả chạy theo nói giọng năn nỉ:
- Đừng giận tớ mà!!
- Tớ nói giận cậu khi nào thế? - Song Ngư để câu nói của mình "nhuốm màu phản đối", đôi chân vẫn bước đi nhanh và không có ý định dừng lại.
- Đừng giận mà!! Tớ có món quà cho cậu!!!
Sư Tử cười ranh mãnh rồi lôi từ trong chiếc túi giấy lớn một chiếc hộp nhựa trong suốt. Trong đó cũng là một đôi giày sneaker cổ cao có màu xanh biển, ở phần đế màu trắng có in dòng chữ "Song Ngư" màu xanh lam đậm trông rất bắt mắt.
- Cậu bảo cửa hàng làm riêng cho tớ luôn sao??? - Song Ngư nhìn Sư Tử bằng ánh mắt ngạc nhiên, giọng nói không giấu được sự vui sướng - Thì ra lúc cậu thì thầm với con nhỏ bán hàng là vì cái này à??
- Hì hì! Đương nhiên! Đã cất công đến đây rồi mà! Phải mua cho cậu một món quà chứ!!! Tớ còn biết cậu giận vì con nhỏ đó cứ bám lấy tớ kìa! Nhưng mà vì cậu, tớ chịu một chút cũng có sao đâu!!!
- Cảm ơn cậu nhiều lắm!!!!!!! - Song Ngư hướng ánh mắt xúc động chứa ngàn tia vui sướng nhìn Sư Tử. Vẫn chưa giải tỏa được nỗi vui mừng của bản thân, cô lấy tay khẽ ấn đầu Sư Tử xuống rồi đặt lên má anh một nụ hôn. Do không biết là Song Ngư sẽ phản ứng lại như thế, trong suốt cả buổi đi dạo, kể cả lúc ăn, mặt Sư Tử vẫn đỏ bừng. Các sao khác đều quay qua Sư Tử hỏi xem anh có bị sốt không, và đương nhiên là anh chàng chối bay chối biến. Sư Tử nhìn sang Thiên Yết thì thấy cô nàng không nói gì, chỉ nhếch môi lên cười đầy ma mãnh. Sư Tử lúc này có ngốc lắm mới không biết là Thiên Yết đã biết hết mọi chuyện. Vì cô nàng chỉ suy nghĩ đơn giản rằng, người làm anh đỏ mặt bối rối đến như vậy chỉ có thể là Song Ngư mà thôi!
- Xử Nữ!! Mặt cậu dính cơm kìa??? - Nhân Mã ngồi đối diện Xử Nữ bật cười nhìn cô nàng hốt hoảng lấy tay sờ khắp mặt mình. Sau khi vứt được hạt cơm đáng ghét ra khỏi người, Xử Nữ nhìn Nhân Mã, đỏ mặt phụng phịu
:
- Cậu nói nhỏ thôi cái tên ngốc này, thật ngượng chết đi được!!
- Hì hì!! Tớ xin lỗi mà! Đây! Cậu uống đi!! - Chìa một cốc nước chanh đã mua từ trước coi như chuộc tội, Nhân Mã khẽ cười trong khi cô nàng cầm cốc nước anh đưa cho uống ngon lành.
Buổi ăn kết thúc trong yên bình. Trời lúc này đã gần tối, khoảng 6h30 hơn. Mọi người còn đang đi dạo trong thành phố. Đi qua một quán bar, nơi có rất nhiều xe của các người dân trong thời gian giải trí đang đậu trên vỉa hè. Đang bước đi thì Thiên Bình, Kim Ngưu và Bảo Bình bị vài thanh niên chặn lại, hỏi:
- Mấy em đang đi đâu đấy?? Ở lại chơi với tụi anh tí đi!!!
- Ahaha!! Xin lỗi mấy anh nhé!! Tụi em đây đang đi dạo phố!! Phiền anh ạ!! - Kim Ngưu làm một vẻ mặt tươi tắn nhất có thể nhưng không mấy ai biết trong lòng cô đang liên tục thốt lên những từ ngữ không mấy hay ho. Còn Bảo Bình và Thiên Bình thì do hơi đột ngột nên không biết phản ứng lại thế nào. Bọn thanh niên sán lại gần cả ba người, Kim Ngưu đứng trước mặt khẽ ra hiệu cho Bảo Bình và Thiên Bình lùi ra sau:
- Thôi nào! Ở lại chơi với mấy anh một tí có sao đâu!!
- Cho tụi em đi! Bọn em đang vội ạ!! - Thiên Bình vẫn giữ giọng điệu ôn hoà. Mong là bọn chúng sẽ cho qua, lúc này, sự bình tĩnh là rất cần thiết.
Nhưng trái ngược với mong đợi của Thiên Bình, một tên đã nắm chặt lấy tay cô lôi về phía hắn:
- Đã nói ở lại chút thì có sa......
- Tụi này chơi nữa! Được chứ? - tên thanh niên chưa nói hết lời, lập tức Bạch Dương đã đến bên cạnh vỗ một phát thật mạnh vào vai cái tên đang đứng trước mặt Thiên Bình, Bảo Bình và Kim Ngưu. Khá bất ngờ, tên đó giơ tay lên định đấm vào người Bạch Dương thì anh lập tức giơ tay đỡ lấy:
- Tụi mày là ai???? - tên đó quay đầu lại, gằn giọng:
- À!!! Bọn này cũng muốn chơi với các anh thôi!! Được chứ???? - Ma Kết bước tới, đôi mắt ánh lên vài tia nguy hiểm
- Ồ!! Sao không rủ bọn tôi??? Bọn này dư sức "vui chơi" với mấy anh đến tận mai đấy!!!! Sao hả?? Mấy anh chơi vui chứ??? - trái ngược với vẻ mặt tươi cười của Song Tử, bên cạnh anh là mấy tên đang bị cuốn trong luồng gió xoáy của anh, cả người quay cuồng như chong chóng, liên tục la hét trong điên loạn.
- Song Tử ơi~~~ Cho bọn nó rớt xuống đê~~~~~
Chưa hết, ngay ở phía dưới cơn lốc, một hố đen do Kim Ngưu tạo sẵn đập vào mắt các thanh niên và mọi người quanh đó, cô nàng hí hửng cười khoái chí trong khi mấy tên con lại xám ngoét mặt mày. Để tăng thêm phần thú vị, Ma Kết còn đặt sẵn vài thanh giáo nhọn ở dưới hố. Bọn thanh niên thấy vậy thì càng hoảng hơn, liên tục xuống nước cầu xin Song Tử và Kim Ngưu tha cho. Thấy tình hình có vẻ không ổn, người dân lại bắt đầu xúm xụm lại và ngày một đông, Thiên Bình vội can ngăn:
- Thôi các cậu! Chúng ta bỏ qua đi! Hãy tha cho họ lần này!!!
Biết được hoàn cảnh xung quanh, mọi người trong nhóm cũng đồng tình với ý kiến của Thiên Bình. Song Tử thẳng tay hất luôn mấy tên đó ra khỏi cơn lốc khiến chúng té nhào vào bọn thanh niên. Tranh thủ mọi người chưa đi xa, Kim Ngưu và Bảo Bình lại gần bọn thanh niên, gương mặt tuy tươi vui nhưng trên môi lại nở một nụ cười hắc ám:
- Lần sau đừng để hai chị gặp lại mấy cưng nhé!!! Không thì......
Rầmmm
Một mảng đất bị nát vụn ngay dưới hạ thân của một tên, Kim Ngưu rút tay lên khẽ lau đi bụi bẩn do cú đấm vừa rồi, mặt Bảo Bình vẫn duy trì nụ cười nguy hiểm:
- Là hai chị cho mấy cưng "XUỐNG LỖ" hết!!!!!
Và buổi đi dạo phố hôm nay, bệnh viện đã tại thành phố đã nhận vài ca bị ngất xỉu do quá sốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...