Những tia sáng heo hắt của mùa đông hoang tàn nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa đang phất phơ vì gió lạnh, lả lơi rơi rụng vào gian phòng ngập tràn mùi vị của tìиɦ ɖu͙ƈ.
Trên chiếc giường lớn, Bạch Dương thẫn thờ hướng ánh mắt vô thần nhìn lên phía trần nhà, tròng mắt không hề có một chút tiêu cự vật lí nào, như thể linh hồn đã bị ác quỷ cướp mất, chỉ còn lại một cái xác rỗng tuếch vô vị.
Bạch Dương biết rất rõ, tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, và người đang nằm bên cạnh cô là ai, chỉ là cô không muốn thừa nhận chúng là sự thật, đôi mắt màu bạc vốn dĩ trong vắt nay lại đục ngầu chẳng hiểu lí do, gió lạnh bên ngoài men theo kẽ hở của cánh cửa trôi vào bên trong, lan tỏa khí sương của mùa đông lạnh lẽo ở đất nước dành riêng cho quý tộc thượng lưu, xốc lên một góc chăn, Bạch Dương cứ vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào phòng tắm.
Ngơ ngẩn
Lặng lẽ
Đứng trước tấm gương lớn đang phản chiếu hình ảnh của mình, Bạch Dương cuối cùng đã có thể tường tận được thân thể của bản thân có bao nhiêu đáng sợ, thật kinh tởm, cô đờ đẫn cười nhạt, ngón tay run rẩy vươn lên chạm vào từng dấu vết xanh tím trên cổ cùng ngực, bả vai và cánh tay, cô thật dơ bẩn.
Tiếng cười lại có dấu hiệu muốn to dần lên, cô lặng yên đứng đó, vươn tay tự động ôm lấy toàn thân của mình, nước mắt từ bên trong đôi con người bạc màu vô thức trào ra, cay đắng xen lẫn tuyệt vọng xót xa, Bạch Dương gào khóc, cô mở van nước lên hết cỡ, dội thẳng vào người, điên cuồng chà xát thân thể, nơi nào có dấu hôn cô đều cà đến đỏ ửng , mạnh mẽ tới nỗi như muốn lóc ra cả một lớp thịt, hành động ấy cứ được lặp đi lặp lại mãi cho đến khi có một tấm khăn choàng lớn được ai đó bao phủ lên lưng cô, hơn nữa còn từ phía sau mà ôm chặt lấy mình kéo hẳn vào trong lòng ngực, đồng thời cánh tay người đó cũng vươn lên tắt đi van nước.
Bạch Dương toàn thân căng cứng, ngay cả quay đầu ra sau nhìn cô cũng không dám, vì cô biết kẻ phía sau là ai.
Sư Tử siết chặt lấy cô, yên lặng chẳng nói gì, Bạch Dương cắn răng gục người khụy xuống, bất lực gào thét.
" Cậu thật ngốc, thật ngu ngốc "
Tiếng nước róc rách thấm ướt chiếc khăn bông, Sư Tử vòng tay càng thêm siết chặt, cậu úp mặt mình vào hõm vai Bạch Dương mà cười nhạt, nhẹ giọng cất tiếng.
" Ừ "
" Cậu có biết là tôi suýt thì gϊếŧ chết cậu hay không? "
" Biết "
Kéo lấy khăn choàng, Bạch Dương cúi gằm mặt , vài giọt nước tí tách nhỏ giọt xuống bên dưới bồn tắm, cô mím môi.
Không gian ẩm ướt ngột ngạt cứ vậy mà bắt đầu lan tỏa, vòng tay Sư Tử trước sau vẫn như cũ ôm lấy cô gái co ro trong lồng ngực phập phồng của mình, chỉ là yên tĩnh quá mức khiến cậu có cảm giác chuyện tối qua có lẽ đã tạo ra khoảng cách giữa bọn họ, mà chính cậu thì lại hoàn toàn không hề muốn như vậy, cho dù lúc này cậu đang ôm cô ấy trong vòng tay, thế nhưng thời gian không bao giờ ngừng lại, có thể vài phút nữa, Bạch Dương sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu thì sao đây.
"Vì sao không nói gì?"
Bạch Dương ngẩng lên, đầu khẽ quay ra sau rũ mắt nhìn Sư Tử đang tựa vào vai mình, hai nắm tay siết thật chặt khăn choàng.
Cô lẩm bẩm
"Nếu nãy giờ tôi không nói gì, cậu sẽ rời khỏi đây sao?"
"Không, tôi sẽ chờ em nói." Thanh âm của Sư Tử sao mà bình tĩnh, tựa thể hết thảy việc làm mà cậu nói đều là lẽ đương nhiên.
"À..." Bạch Dương cười nhạo, "Và nếu tôi vẫn không yêu cậu, cậu cũng sẽ chờ như thế?"
"Vì sao em luôn hỏi tôi vấn đề mà em đã biết rõ đáp án vậy?"
"Có phải nếu tôi nói tôi yêu cậu rồi, cậu sẽ buông bỏ không?"
"Em có thể thử, nhưng chắc chắn em sẽ không thành công."
Việc gì cứ phải cố chấp như vậy? Cảm xúc của cậu so với việc đi chân trần trên lưỡi dao cũng chẳng khác là bao, cố gắng rồi lại cố gắng, mặc cho máu chảy càng nhiều, tổn thương càng lớn thì cậu vẫn sẽ bước đi không ngừng nghỉ, bởi vì cái gì? Vì cái thứ tình yêu u mê ấu trĩ, cái thứ vô hình vô dạng mà cậu rất trân trọng.
Thật đần độn.
~*~
Được và mất, đã bao giờ bạn để ý rằng ranh giới ngăn cách hai thứ vô hình này thật ra là vô cùng mỏng manh chưa? Giống như việc bạn muốn có tiền thì phải dùng sức để trao đổi, giống như việc bạn muốn một có một ngôi nhà thì phải mất cả đống vàng bạc chẳng hạn, lại nói tới Sư Tử, cậu có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc khi cậu có được tình yêu của Bạch Dương thì cũng chính là lúc cậu mất đi thứ quan trọng thứ hai của mình.
Tình bạn.
Không phải cậu đánh đổi nó mà chính là người ta muốn như vậy.
Kim Ngưu đến với gia tộc Louis, tiếp cận Sư Tử, trở thành người bạn chân thành nhất của cậu ta, kỳ thật tất cả đều là kế hoạch được sắp đặt từ mười năm trước.
Một thằng nhóc mười tuổi đã bị chính phủ truy nã, bao bọc dưới lớp vỏ là một siêu mẫu thế giới, hắn dễ dàng lọt lưới pháp luật, ngấm ngầm giăng bẫy chơi đùa với tình cảm của toàn bộ con người trong đại gia tộc danh giá nhất nhì nước Pháp.
Đây có lẽ là sự phẫn nộ lớn nhất mà người trong cuộc chẳng muốn biết chút nào.
Thế nhưng Kim Ngưu lại không hề biết rằng, thời gian có thể thay đổi bản thân mình, mặc dù hắn là người rất cứng ngắc trong việc chối bỏ quan điểm của mình.
Hắn có lẽ là đã xem Sư Tử như một người bạn, thế cho nên mới hết lần này tới lần khác đe dọa cậu ta phải tránh xa khỏi Bennadic, nếu như cậu ta cứ cố chấp như vậy thì sớm muộn gì hai người bọn họ cũng sẽ chạm mặt nhau, chém gϊếŧ nhau ư?
Nếu đã như vậy thì việc cuối cùng hắn có thể làm cho Sư Tử, giống như một người bạn.
Hắn muốn Sư Tử hạnh phúc bên người mà cậu ta yêu, coi như đây là lời vĩnh biệt cho mối quan hệ chẳng ngờ tới này đi.
" Kim Ngưu? Cậu đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Cô gái với mái tóc rực đỏ chói mắt từ phía sau ôm lấy bờ vai của chàng siêu mẫu điển trai ngồi trên sofa phía trước, cánh môi nóng bỏng lẳng lơ đỏ tươi hạ xuống má người con trai nọ một nụ hôn thật kêu, thành công tạo ra một dấu son hồng nhạt.
Nhếch môi cười cợt, Kim Ngưu liếc mắt nhìn nhìn cô gái đang âu yếm cái cổ của mình, vươn tay tóm lấy gáy của cô, hơi kéo ra " Red, đừng để lại dấu son chứ?"
Ngán ngẩm buông hắn ra, Red từ phía sau đi vòng lên đằng trước, thân hình đẫy đà cùng từng đường cong gợi cảm theo từng bước chuyển động cứ thế mà tiến về phía Kim Ngưu, chẳng kiêng kị gì mà ngồi hẳn lên đùi hắn, ngón tay điểm nhẹ lên mũi hắn, hừ lạnh.
" Mười năm rồi mà cậu vẫn đáng ghét như vậy "
Nhướn nhướn mày, Kim Ngưu không phủ nhận mà vòng tay qua thắt lưng của cô kéo sát về phía mình, bàn tay hư hỏng lại chẳng hề an phận mà di dời xuống hai cánh mông, nặng nhẹ xoa bóp.
" Vậy chị còn muốn câu dẫn kẻ đáng ghét như tôi?"
Uỡn người lên phía trước, Red cười " Cậu thật biếи ŧɦái, có điều mười năm rồi chắc hẳn cậu cũng có bạn gái chứ? hay là thủ tiết chờ tôi "
Bạn gái ư?
Như nhớ lại vài điều hay ho gì đó, Kim Ngưu mỉm cười tà ác cúi đầu tựa lên vai Red mà ậm ừ " Một cô gái xinh đẹp đanh đá "
" Ha, thì ra vẫn có người khiến cậu động tâm "
" Hẳn là vậy "
" Boss sẽ không chấp nhận điều đó "
Đẩy ngã Red nằm xuống sofa, Kim Ngưu nháy mắt trở nên mạnh bạo, dứt khoát xé nát chiếc váy bó sát trên người cô, cười nhạo báng " Rồi tôi sẽ khiến hắn ta phải đường hoàng mà chấp nhận "
Sau đó, là tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи vang vọng khắp cả căn phòng ngập tràn mùi vị dung tục.
Vốn dĩ hắn không muốn xem điều này như thật, thế nhưng khoảng thời gian không gặp Xử Nữ, quả nhiên thân thể có chút bất ổn, cái này gọi là tương tư phải không? chắc là vậy rồi, thế nhưng hồ ly mỹ lệ của hắn lại bất ngờ xuất hiện ở London, cái này thật sự là ngoài ý muốn, nếu như để Bennadic biết được tâm tư hắn dành cho cô, chẳng phải sẽ rất gay go sao?
Tiểu hồ ly, không phải tôi không buông tha em, mà là em tự động mang mình đến tận cửa cho tôi đấy nhé.
Cười u ám, Kim Ngưu nhắm mắt cảm nhận thân thể ấm áp ngọt ngào của Red mà trong đầu lại cứ mãi hiện hữu hình ảnh của ai kia, hmm...
Thật sự quá mức rồi.
~*~
" Ắt xì ì ì ....!ì ì ì "
Xử Nữ đang ở trong phòng thay đồ, vừa mới cởϊ áσ liền đã ắt xì một cái, nếu như là trước kia cô chắc chắn sẽ nghĩ là có kẻ đang nói xấu mình, thế nhưng đối với trường hợp này thì hẳn là bởi vì lạnh, xoa xoa cánh mũi ngứa ngáy, cô chẹp miệng, đáng lẽ giờ này như thường lệ là cô và Ma Kết cùng Nhân Mã đang ăn sáng, cô sẽ giống như trước kia mà cằn nhằn thói ăn uống vô độ của Nhân Mã và thói kén ăn của Ma Kết, phải, ba người bọn cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã chẳng có cha mẹ, sống chui sống lủi trong cô nhi viện cùng hàng ngàn đứa trẻ khác, cùng nhau chia sẻ cùng một người mẹ, quả thật đau đớn biết bao, Xử Nữ còn nhớ rất rõ, Ma Kết lúc đó là một cô gái trầm lặng, cô ít nói tới nỗi mọi người còn nghĩ cô bị câm, dưới đôi mắt u buồn kia chắc chắn đang dấu diếm một sự thật gì đó.
Tuy rằng sau này Xử Nữ không hiểu vì sao Ma Kết luôn đối đầu với các băng đảng liên quan đến Hoàng Gia, hết ăn cắp rồi lại phá đám bọn chúng, kể cả có bị truy sát cũng không màng tới.
Ngày này qua ngày khác, tại sao đến bây giờ cô mới nghĩ ra nhỉ?
Vì sao Ma Kết làm như vậy?
Kéo lại chiếc khóa đằng sau lưng, Xử Nữ nghiêng đầu ngắm nghía mình trong gương, một cô gái có thể nói là ưa nhìn, đôi môi hình trái tim xinh đẹp, mái tóc xoăn màu trà buông xõa trên đôi vai trần gợi cảm.
Là cô.
Còn Ma Kết, cô gái trầm lặng trước kia đâu mất rồi, rốt cuộc thứ gì đã khiến cô ấy thay đổi, khuôn mặt nhợt nhạt sợ hãi, sự hoảng loạn sâu thẳm dưới đôi mắt nâu kia.
Xử Nữ có thể nhìn ra được, sự tăm tối trong đó.
Ma Kết, cậu đang bị cái gì ám ảnh phải không?
" Người đẹp à, tôi không biết là cô có chứng ' Tự Luyến ' đấy "
" AAAAAAAA Biếи ŧɦái, ai cho ngươi vào hả? Ngươi đã nhìn thấy gì rồi " Xử Nữ giật thót mình quay người lại thì phát hiện Thiên Bình đang đứng khoanh tay tựa lưng vào cửa, bộ dáng ngả ngớn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, quả thật biếи ŧɦái hết cỡ.
Hê hê cười, Thiên Bình nháy nháy mắt trêu chọc " Cái gì cần phải thấy tôi đều đã thấy hết "
" Thằng khốn nhà ngươi, cái đồ vô duyên xấu xa bẩn thỉu, ngươi quả nhiên dám nhìn lén cơ thể ta, ngươi...!ngươi mà là Hoàng Gia cái gì? đồ yêu râu xanh "
Lần đầu tiên bị mắng một tràng đến choáng váng, Thiên Bình thật sự không hiểu nổi cái tên Kim Ngưu kia thích cô gái này ở điểm nào, lời ra khỏi miệng chẳng có câu nào dễ nghe.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, Thiên Bình bởi vì cái tật hay trêu chọc người khác mà lần này thật sự phải nhíu mày, bởi vì cô gái này cả gan gọi hắn là yêu râu xanh.
Đừng đùa, đàn bà hắn không thiếu, nếu cần chỉ một cuộc gọi thôi, sẽ có người tự động bò lên giường muốn chơi trò tình một đêm cùng hắn, hắn cũng sẽ không bị ổi tới mức đi cưỡиɠ ɦϊếp con người ta đâu, thế thì vì cái gì, cô gái này lại dám gọi hắn là yêu râu xanh.
" Cô..."
" Ra Ngoài "
Lại tiếp tục nhíu mày, Thiên Bình lần đầu tiên thật sự hoài nghi về nhan sắc của mình.
Bộ mặt hắn giống một tên côn đồ biếи ŧɦái lắm sao? Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Xử Nữ trực tiếp đẩy ra đóng sầm cửa lại.
Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, còn gì là thể diện nữa.
Xoay người đi xuống phòng chờ, trông thấy ai nấy đều đã thay xong quần áo, Thiên Bình bao quát toàn bộ trong một cái chớp mắt rồi nhè nhẹ gật đầu, hắn cười mỉa mai, Dạ Vũ Trắng, ăn bận đồ trắng sao? cái ý tưởng chết tiệt này khỏi cần đoán cũng biết là của Nữ Hoàng, người đàn bà phóng túng lắm tiền lắm quyền của Hoàng Gia, hay nói theo cách khác, con bù nhìn của Chính Phủ.
Gãi gãi mũi, Thiên Bình từng bước ngả ngớn tiến đến phía sau Thiên Yết, bởi vì chiều cao sấp xỉ nhau mà hắn chẳng mấy khó khăn khi gác cả cánh tay lên vai cậu em của mình, nghiêng đầu nói nhỏ.
" Không nghĩ em mặc tây trang màu trắng lại quyến rũ như vậy đó, tiểu Yết "
Câu nói vừa phát ra ngay lập tức đã khiến những kẻ còn lại mặt đen như đáy nồi, Cự Giải gân xanh đã nổi đầy mặt, tay nắm chặt cổ tay Song Tử mà thầm mong rằng cái tên khốn hết thuốc chữa Thiên Bình kia đừng có đổi mục tiêu qua hắn hay tiểu bạch thỏ, nếu không, án mạng thật sự sẽ xảy ra.
Khỏi phải mong làm gì bởi vì lúc này Thiên Yết diện vô biểu tình đang thâm trầm liếc Thiên Bình như cảnh cáo rằng nếu hắn không mau cút thì cánh tay đặt trên vai y thật sự sẽ bị y bẻ gãy rồi nhét vào cái họng biếи ŧɦái.
Ah hôm nay là ngày gì nha, sao ai cũng muốn xua đuổi hắn vậy? Thiên Bình tủm tỉm cười, từ từ cách xa Thiên Yết, thế nhưng cái mông chưa kịp ngồi xuống thì lại bị tiếng thét dữ dằn của cô gái nào đó trên lầu dọa cho suýt chút nữa bổ ngửa.
Ha ha, Xử Nữ có lẽ đang đỏ mặt xấu hổ vì hắn đây mà.
Nụ cười đẹp đẽ lại một lần nữa cứng ngắc khi xung quanh hàng ngàn ánh mắt hung hãn như tia laze cắt qua não hắn, Thiên Bình ho khụ một tiếng, không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Vươn tay nhìn nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa, có lẽ bọn họ nên đến nhà hàng ăn chút gì đó rồi sẽ đi tới cung điện Buckingham sau bữa tối.
Thiên Yết nghiêng mắt nhìn qua Ma Kết đang nhìn chằm chằm Song Tử đầy bất lực, lại lia mắt qua cô gái có khuôn mặt ngây thơ kia, Song Tử từ khi xuống lầu lại luôn nấp sau lưng Cự Giải, đối với ánh mắt của Ma Kết dường như chưa hề phát hiện ra.
" Song Tử " Ma Kết siết chặt nắm tay, khẽ gọi.
Thế nhưng cô gái kia giống như là chẳng để ý, cứ mãi cúi gằm mặt trốn tránh.
Ma Kết còn nhớ, thời điểm cô chạy trốn Thiên Yết, rõ ràng đã bắt gặp Song Tử đang hấp hối trong phòng của gia tộc Louis, lí do vì sao con bé ở trong đó thì cô chẳng biết, nhưng cô có cảm giác rằng chuyện này ít nhiều liên quan đến Nhân Mã.
Chết tiệt thật, đau đầu quá.
.
" Chị..?"
.
Thời gian chảy dài chớp nhoáng như trong một cái chớp mắt, có lẽ bọn họ không để ý, hay là đã quên mất rằng, Ares và Nhân Mã cũng đang ở trong khách sạn Hoàng Gia, và cùng một thời điểm, bọn họ cũng đang trên đường đi tới cung điện Buckingham.
Hiển nhiên, chạm mặt nhau ở ngay sảnh chính là điều vô cùng bình thường, vậy nhưng sự chạm trán này, bọn họ không nghĩ rằng lại tình cờ gây ra hàng loạt sóng gió đáng sợ cho sau này.
" Chị? Ma Kết? là chị phải không?"
Nhân Mã run giọng ngắc ngứ gọi, cô biết mình đâu có hoa mắt, cô gái diện váy trắng đó hẳn chính là Ma Kết, mặc dù bây giờ đã có chút khác xa, Ma Kết của cô, đã quá lâu rồi, cô mới trông thấy chị mình, bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu cố gắng, cô đều rũ bỏ hết, chỉ muốn rúc vào lòng chị mình mà ỷ lại, thế nhưng dường như quá khó, bởi vì lúc này.
Ma Kết đang dùng một loại ánh mắt kinh hoàng cùng không dám tin mà nhìn cô.
Tại sao chứ? tại sao luôn nhìn cô như vậy, hết Thiên Bình rồi đến Cự Giải, bây giờ ngay cả người thân cô cũng không muốn chấp nhận.
Sau lưng Cự Giải, Song Tử cúi đầu rúc mặt vào tấm lưng hắn, nắm tay siết chặt lấy góc áo, tuy không nhìn thấy nhưng hắn biết cô đang nức nở.
" Đồ giả dối "
Đồ giả dối.
Mà từ trên lầu, Xử Nữ cũng đang đi xuống, trông thấy bên dưới gồm có những ai thì ngay lập tức chạy tới nắm lấy tay Ma Kết, xoay người đối diện với Nhân Mã và đám người của Hắc Long Bang.
Châm chọc cười nhạo hai tiếng, Ares cúi đầu nói nhỏ bên tai Nhân Mã đang bần thần trước hoàn cảnh hiện tại, giống như thêm dầu vào lửa, cố gắng muốn tạo ra càng nhiều mâu thuẫn thì lại càng vui vẻ.
" Xem đi, trông bọn họ giống như là muốn tẩy chay em vậy, ha ha, cố gắng của em hình như là chẳng ai muốn nhìn nhận.
"
" Đó là Hắc Long Bang, là Hoàng Gia.
Nhân Mã, tại sao em lại ở đó? tại sao hả?"
Ma Kết luôn luôn trầm tĩnh lần đầu tiên gào lên thật lớn, hốc mắt đỏ hoe khiến cho Thiên Yết bên cạnh phải nhíu mày.
Mà Thiên Bình đằng xa, ngồi tựa lưng vào ghế trông đến khuôn mặt căng chặt của Nhân Mã như sắp sửa sụp đổ đến nơi rồi, hắn mỉm cười đầy vẻ hưởng thụ, phải như vậy, khi em nhận ra Ares không phải lựa chọn đúng đắn, em sẽ tự động đến bên tôi, cầu xin tôi cứu vớt em, giống như em đã từng cầu xin hắn vậy.
Nhân Mã, ngày đó có lẽ sẽ chẳng còn xa nữa.
" Chị à, em là vì chị, Ma Kết.
Em chỉ là...!"
" Chị không cần, nếu vì chị mà khiến Song Tử ra nông nỗi sống mà như chết, nếu vì chị mà bán rẻ thân thể mình thì chị không cần.
Nhân Mã, CHỊ KHÔNG CẦN "
" EM KHÔNG CÓ "
" CÂM MIỆNG ĐI "
" MA KẾT "
" CÂM MIỆNG "
Những uất nghẹn, những nhục nhã, sự cay nghiệt sâu trong đôi con ngươi đó, nó giống như là một mũi tên tẩm độc bén nhọn xuyên thủng trái tim Nhân Mã một cách tàn nhẫn nhất.
Khi mà con người đã bị dồn đến chân tường thì mặt tối ắt hẳn sẽ tự giác bộc phát, Nhân Mã cười lạnh, hốc mắt tràn xuống hai giọt nước cay đắng, lần cuối cùng cô khóc, cô thề, nếu như Ma Kết đã không muốn hiểu, vậy thì bỏ đi.
Dù sao thì, chị ấy cũng đã bảo cô ngậm miệng cơ mà, cười tự giễu, Nhân Mã qua loa lau đi nước mắt, không do dự mà xoay người bước đi.
Ma Kết trừng mắt, ngay lập tức đẩy Xử Nữ tránh khỏi, tiến lên, bởi vì bất ngờ mà Thiên Yết vươn ra cánh tay cũng không thể tóm lấy cô.
Một đường lao thẳng về phía Nhân Mã hạ xuống một cái tát nảy lửa.
Ares cùng tất cả những người còn lại trong sảnh chính đều sững sờ , còn Nhân Mã thì lại như chết lặng.
Cảm giác đau rát cay xè bên má đã thành công đả bại cô, Ma Kết tóm lấy cổ áo em mình mà gào lớn.
" Đồ bất hiếu, chị đã từng bảo em cho dù có chết cũng tuyệt đối không được khuất phục Hoàng Gia kia mà.
Cho dù chúng có chặt tay chặt chân em, cho dù chúng có lấy chị ra uy hiếp em thì cũng không được phép phục tùng chúng.
Tại sao em lại không nghe lời hả? Tại sao? Tại sao hả?"
Cắn răng không thể hiểu nổi, Nhân Mã tuyệt vọng nhìn một Ma Kết khác xa hoàn toàn trong tâm trí của cô, một kẻ hèn nhát ích kỉ, là chị gái của cô ư? " Ngay cả khi bọn họ dùng em ra để đe dọa chị ?"
" Thà chết như một con chó, cũng không bao giờ khuất phục chúng, cho dù đó có là em đi nữa "
Ha ..
ha...!ha...!ha
Bật cười thật lớn, Nhân Mã che mắt ngửa đầu cười đầy lạnh lẽo, lại bị Ma Kết đang tức giận đánh xuống một cái tát nữa, thành công làm cô ngã nhào xuống sàn.
" Ma Kết " Xử Nữ hoảng sợ hét lên, cô ấy bị gì vậy, sao tự dưng lại nổi trận lôi đình như thế.
Ngay lúc Ares đang tính tiến lên thì Thiên Bình đã nhanh hơn một bước, từ sofa đi tới nâng Nhân Mã dậy, ánh mắt thâm u băng lãnh nhìn Ma Kết không một chút cảm xúc , hắn nhăn mày trầm giọng.
" Hình như Hoàng Gia chúng tôi trong mắt của cô ngay cả một con chó cũng không bằng "
Cười nhạt, Ma Kết quay đầu nhìn qua Thiên Yết, ánh mắt nhạt nhòa dõi thẳng đôi con ngươi đen ngòm kia , như khinh ghét, như do dự, lại giống như âu yếm, rồi cô lướt một vòng nhìn hết tất cả mọi cười, sau đó nhắm mắt, bỏ lại một câu.
" Các ngươi ngay cả tư cách làm súc sinh cũng không có "
Ngay tức thì, chỉ trong một cái chớp mắt, Ma Kết liền cảm giác được cần cổ của mình bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, sít sao tới nỗi như muốn bẻ gãy cả xương.
Còn chưa kể đến cơn đau nơi bả vai chứa hình xăm, cũng đang bị kẻ nào đó nắm chặt, móng tay ác độc cào xuống.
Đau đớn đến tuyệt vọng.
" Tại sao cô? dám sỉ nhục chúng tôi?"
À giọng nói lạnh lẽo này, rõ là y rồi.
Ma Kết cười thầm trong lòng, mí mắt ngay cả động cũng thật sự lười, hay đúng hơn là do đau đến nỗi mắt mở không nổi.
Xử Nữ phía sau cắn chặt môi tức giận tiến lên, lại bị Al không biểu tình ngăn lại.
Nhân Mã ngay sau đó cũng đã bi Ares mạnh bạo lôi đi.
Còn Thiên Bình lại bình thản nhìn đồng hồ, sau đó nhẹ giọng, hời hợt nói.
" Đủ rồi, Thiên Yết.
Nếu em không muốn bảo bối của mình chết vì ngạt thở "
Như được đại xá, sau khi cánh tay Thiên Yết rời khỏi, Ma Kết liền sống chết hít lấy mớ không khí ít ỏi bên ngoài, cũng chưa để ý rằng hình xăm trên bả vai đã bắt đầu chảy máu.
Trông thấy cô như vậy, Xử Nữ quả nhiên kìm lòng không nổi, cắn môi uất ức thay.
" Các ngươi nghĩ mình là ai chứ hả?"
Thiên Yết không nói gì, nghiêng người liền khiêng Ma Kết lên vai, một bước đi thẳng ra ngoài.
Trước đêm Dạ Vũ quả thật có những chuyện đúng là không thể đoán trước được, Cự Giải thở dài day day trán, quay người lại nhìn thấy Song Tử ủ rũ đằng sau lưng mình, hắn cười nhẹ, như là trấn an cô, bàn tay vươn lên vỗ vỗ bả vai nàng tiểu bạch thỏ " Sao vậy?
Nhưng Song Tử chưa kịp trả lời thì điện thoại hắn bỗng nhiên réo lên đầy dữ dội, chẳng hiểu vì sao? Cự Giải lại có cảm giác bất an, loại cảm xúc chẳng tốt lành gì, sau khi nhìn tên hiển thị trên màn hình là trợ lý của hắn thì Cự Giải lại càng thêm nhíu mày, không nhanh không chậm ấn nút nghe.
Ngay lập tức đầu dây bên kia vang lên hàng đống thanh âm hỗn tạp lộn xộn, ánh mắt Cự Giải đột ngột trầm xuống, tuy rằng khẩn trương nhưng vẫn chờ người bên kia điện thoại cất tiếng.
" Cậu..
chủ, Cậu chủ, không xong rồi "
Cái gì không xong?
" Chuyện gì?"
Hàng ngàn tiếng lè rè cùng tiếng ồn ào rõ ràng vang lên bên trong, lại càng gây thêm áp lực tinh thần cho Cự Giải.
" Công ty..
công ty.."
" Công ty làm sao?" Tức giận gằn lên, hắn thật sự rất ghét sự mập mờ.
.
" KHU MUA SẮM CÙNG TRỤ SỞ CHÍNH CỦA CHÚNG TA BỊ THIÊU RỒI "
.
" HA HA HA "
Đêm nay Paris quả nhiên sẽ rực rỡ hơn bao giờ hết.
Ngồi trong xe, Ares nở nụ cười đậm mùi cuồng vọng cùng thỏa mãn, sau khi nhận được tin nhắn từ cha mình ở Pháp, hắn thật sự vui vẻ đến run tay run chân, Nào, giờ thì cho ta thấy khuôn mặt tuyệt vọng của ngươi đi.
CEO Cự Giải.
~*~
Paris - vài tiếng trước
" Mẹ Kiếp, các ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy hả? mau mau giải tán đám đông đi "
Một cậu trai mặc vest đen đứng giữa đám đông hỗn loạn bụi mù cùng khói lửa đang căng họng gào lớn, giữa đại lộ nghịt người ồn ào, các lực lượng chức năng cùng hàng trăm lính cứu hỏa đang ra sức phun vòi rồng vào khu mua sắm lớn nhất nước Pháp - hiện đang bốc cháy như một thanh đuốc khổng lồ.
Chết tiệt, tại sao khi không nó lại phát hỏa, lượng người bị vùi sâu trong đống tro tàn kia sẽ không quá lớn đi.
An ninh của công ty hắn vốn dĩ rất chặt chẽ, sẽ không phải bởi vì thiết bị hỏng hóc gây ra chứ, đừng có đùa, trong lúc cậu chủ còn đang ở Anh Quốc thì hắn - trợ lí của cậu lại để chuyện nghiêm trọng này xảy ra, nhất là sau vụ ám sát bất thành ở Valentino.
Chuyện này...!chắc chắn có kẻ đê tiện gây ra hòng hãm hại cậu chủ.
" Khốn nạn " Hắn mắng thầm một tiếng, cố gắng lách mình ra khỏi đám đông, thật nhanh gọi điện thoại cho chủ nhân của mình.
Đúng lúc này, tạt ngang qua hắn là chiếc xe Benz màu đen đặc biệt độc quyền của gia tộc Louis, khẽ nhíu mày một cái, hắn cũng chẳng có thời gian để ý chiếc xe kia có gì khác lạ.
Chỉ một mực chăm chăm báo cáo tin khẩn cho chủ nhân của mình.
Mà lúc này, người đàn ông trung niên cương nghị ngồi trong chiếc xe đắt tiền khe khẽ liếc mắt ra phía khu mua sắm thương mại đang rực cháy, hừ một cách châm biếm.
" Không nghĩ khu mua sắm thương mại nức tiếng lại dễ cháy như thế "
Nếu như ông nhớ không nhầm thì giám đốc nắm giữ cổ phần lớn nhất công ty thuộc quyền sở hữu nó là thằng nhóc 23 tuổi - Cự Giải, nó hình như là bạn thân của Bảo Bình.
Nói vậy, chuyện này nguyên do là vì cái gì? Nếu như khu mua sắm bốc cháy, không có người chết thì thôi đi, nhưng nếu có kẻ thiệt mạng vậy thì ngài giám đốc trẻ tuổi kia sẽ phải dàn xếp như thế nào.
Vung tiền cho chính quyền hay sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm, rút khỏi chức vị giám đốc, vào tù?
Chuyện này có vẻ sẽ hay ho lắm đây, nhưng ông lại không có thời gian để ngồi xem, một nghị viên chính trị đã về hưu như ông lại phải thân chinh đi dạy dỗ đám nhóc con lì lợm.
Trước đây ông nghĩ giao lại mọi quyền hành của mình cho Thiên Bình là quyết định đúng đắn nhưng lại sai rồi thì phải, thằng nhóc đó lợi dụng sự tín nhiệm của ông để chờ đến ngày đủ lông đủ cánh rồi tìm lại kẻ thù của mình tiếp tục trò chơi của mười năm trước, nhưng tệ hơn nữa, bọn chúng lại đang có quan hệ tình cảm cùng con gái của Nam Tước Baronne, gia tộc mà mười năm trước đã bị Hoàng Gia tàn sát...!mà không..
Là do chính ông tàn sát.
Tại sao lại sống sót? tại sao vẫn còn sống sót?
" Lão gia "
Chẳng phải ông đã xử lí gọn gàng rồi hay sao?
" Lão gia "
Nắm tay siết chặt, các nếp nhăn trên trán nhăn lại, ông vừa khó hiểu vừa tức giận, sát khí trong đôi mắt xanh lơ khẽ khàng tỏa ra đậm đặc, sự lạnh lùng cùng đáng sợ của ông lúc này nếu đem ra so sánh với nhị thiếu gia Thiên Yết thì có lẽ chẳng có bất cứ điểm khác biệt nào.
" Lão Gia, chúng ta đã tới sân bay rồi "
Cánh cửa xe được tên vệ sĩ nghiêm cẩn mở ra, thành công lôi ông từ quá khứ trở về hiện tại, day hai đầu thái dương khảng khái bước xuống xe, đem kính đen đeo vào, ông nặng giọng cất lời.
" Người của chúng ta, đã đến Anh Quốc chưa ?"
Cúi gập đầu, tên vệ sĩ nhanh gọn đáp trả " Rồi thưa lão gia "
" Tốt lắm, bảo chúng tìm và tóm ngay Thiên Bình cùng Thiên Yết, dù có phải chặt chân chúng cũng không cho phép thoát " Sự thâm độc trong lời nói của người đàn ông đã ngoài 60 lại không thể ngờ rằng còn có khí thế áp đảo mạnh mẽ đến vậy, tên vệ sĩ lại một lần nữa cúi đầu tuân lệnh, chuẩn bị quay đi thì giọng nói kia lại khàn khàn vang lên từ phía sau.
Kéo lại chiếc vest chỉn chu, ông chậc lưỡi gằn giọng " Thông báo cho bọn chúng phải tìm ra con gái của Baronne trước khi ta đến London, nếu chúng chống cự, gϊếŧ không tha "
Mỗi mệnh lệnh được đưa ra đều phải hoàn thành thật tốt, đừng trách Thiên Bình gian xảo, cũng đừng trách Thiên Yết độc ác, bởi có lẽ những tính cách đáng sợ đó của bọn họ đều được thừa hưởng từ chính người cha của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...