12 Chòm Sao 12cs - Số 9 Đường Hoàng Đạo

Sáng hôm sau, khi Sư Tử như thường lệ thức dậy chạy một vòng quanh tiểu khu từ lúc mặt trời vừa mọc. Khi trở về, anh chợt thấy căn biệt thự ở đối diện nhà Cự Giải sáng đèn. Phải biết, cặp vợ chồng chủ căn nhà này đã rao bán nó rất lâu, nhưng có vài tin đồn rằng bài trí phong thủy của nhà là đại hung, dẫn đến nhà có vài thứ không sạch sẽ, vì thế liền rất khó bán. Sư Tử không nghĩ sẽ có người đồng ý mua nó.

Không kiềm được sự tò mò, anh chạy qua nơi đó, cẩn thận nhấn chuông cửa.

Hồi chuông đầu qua đi, vẫn không thấy ai mở cửa cho mình. Sư Tử cũng không mất kiên nhẫn, nhấn tiếp lần thứ hai, thứ ba, thứ tư...

*Cạch*

"Xin chào, không biết anh tìm ai. Nhân tiện nhắc nhở, chuông cửa nhà chúng tôi là loại chuông không dây có tích hợp còi báo cháy và camera, nếu nhấn hỏng thì phải bồi thường đấy." Một giọng nói vang lên sau cánh cửa sắt, giọng nói vừa lịch sự nhưng cũng rất gợi đòn này khiến Sư Tử cảm thấy rất quen.

Như chứng thực cho suy nghĩ của anh, một cậu thanh niên ước chừng mười tám tuổi bước ra khỏi cửa sắt. Sau lưng còn có một người đàn ông trông lớn hơn, làn da gã ta trắng đến mức không giống người thường.

"Cậu...hai người các cậu..."

"Ồ, ra là hàng xóm. Anh ơi, là hàng xóm đối diện nhà ta." Cậu trai trẻ hơn cười híp mắt nhìn Sư Tử đang há hốc mồm ngốc lăng, nhanh chóng tiến lên bắt tay cùng cậu ta. 

"Xin chào, anh em chúng tôi vừa chuyển tới tiểu khu này tối qua, mong sau này chúng ta chung sống hòa thuận."

Sư Tử vẫn chưa nghĩ ra mình nên nói gì, hai tên này vừa nói dọn là dọn ngay thế à, hiệu suất cao thế làm người ta tưởng rằng hai người là đang bị quỷ tộc truy lùng nên phải trốn tạm ở nhân giới đấy...

"Anh em tôi chỉ mới đến thành phố này, mong anh giúp đỡ nhiều. Tôi là Lâm Bảo Bình, là học sinh trường THPT Hoàng Đạo, kia là anh tôi, Lâm Ma Kết. Không biết anh hàng xóm tên gì nhỉ ^-^"

Tôi là ông nội cậu...

Tất nhiên lời này Sư Tử không dám nói ra. Anh không dám chọc giận một lúc hai tên này. Phải về bàn bạc với Thiên Yết rồi tính. Xét khả năng, 2-2 may ra còn có phần thắng, dù anh khá là chắc rằng Thiên Yết sẽ chẳng thèm quan tâm tới anh đâu.

Thôi thì bán anh em xa, mua láng giềng gần. Những chuyện phiền não khi đến nhân giới của Sư Tử lại tăng bất đắc dĩ mà tăng thêm một điều.

///

Thiên Yết nghe Sư Tử mách lẻo, chỉ là ngạc nhiên thoáng qua chứ không quá để tâm. 

Tối hôm qua, sau khi ai đã về phòng nấy, Thiên Yết mới bắt đầu tiến hành xoa dịu cho Cự Giải. 

Người ta thường nói, thức hải là nơi sâu thẳm, cũng là nơi mềm mại nhất của một người. Nếu muốn hạ gục một người hoàn toàn thì lý tưởng nhất là phải ra tay từ thức hải. Đương nhiên, thức hải cũng là nơi có lớp phòng ngự cao nhất, chứa đựng hết thảy tinh thần lực của một người. Nếu trực tiếp xông vào, rất có thể bị công kích và đánh trả.

Lọ thuốc Bảo Bình đưa là một loại thuốc dẫn, giúp người ta có thể tiến vào thức hải dễ hơn. Nhưng đó chỉ là thuốc dẫn, tiến vào được hay không thì còn phải dựa vào người chủ động. Tuy đã kết chú đồng hồn, nhưng Cự Giải có hoàn toàn mở cửa cho Thiên Yết tiến vào hay không, không một ai đoán được. Phải biết là khi xưa, Cự Giải là người có tinh thần lực cao nhất nhì toàn giới.

Có lẽ là vì thế, cho nên khi Thiên Yết nhìn thấy tinh linh thức hải của Cự Giải tròn tròn mập u bán trong suốt nhe răng thị uy với mình thì vô cùng buồn cười. Nhưng sau khi cô bé nhận ra người đến là Thiên Yết thì rất trực tiếp, biến thành bộ dáng tinh linh nhỏ thẹn thùng.

"Ngoan" Thiên Yết vỗ đầu tinh linh nhỏ, cô bé lặp tức xẹp xuống mấy vòng như quả bóng bị xì hơi, thích thú bay lượn mấy vòng trên không.

Thiên Yết nhíu mày, thức hải của Cự Giải vẫn y như trong trí nhớ, khung cảnh là một vùng biển ven bờ.

Nếu ngày xưa, bờ biển ấy luôn trong xanh màu ngọc bích, thì bây giờ đây, mặt biển hóa đen, chứa đầy những ô vuông to lớn (*), sấm rền dữ dội, gió lớn đến mức gần như thổi bay mọi thứ.

(*) Hiện tượng cross sea là một hiện tượng kỳ lạ nhưng rất nguy hiểm ở biển, đây được xem là một thảm họa khủng khiếp. Có thể lên Google để tìm hiểu thêm.

Thiên Yết không dám chần chừ, vội vàng đi lên chải vuốt tinh thần lực đang hỗn loạn của cô.

Có ai ngờ rằng cũng có ngày Thiên Yết phải điều hòa tinh thần cho Cự Giải.

Đầu tiên hắn thả ra một vài tia thần thức, chúng nhanh chóng vọt xuống mặt biển sâu thẳm. Thiên Yết liên tục rót ma lực vào mặt biển, bãi cát, các loài thực vật đang hiện diện trong tiềm thức của Cự Giải. Quá trình hấp thu ma lực rất nhanh, mặt biển đen kịt ngấu nghiến cắn nuốt ma lực cường đại. Có vẻ đã được đút no, nó không còn tham lam vồ đến những năng lượng xa lạ từ quỷ tộc nữa.


Một mình Thiên Yết thay cho toàn bộ năng lượng của quỷ tộc đã rút được, số lượng năng lượng này phải ghê gớm đến mức nào. Nhưng trong quá trình này, mày anh không nhăn dù chỉ một cái.

Qua chừng một khắc sau, sóng biển đã thôi dữ dội, mặt biển dần trở nên phẳng lặng, gió cũng ngừng thổi. Tuy mặt nước vẫn là màu đen đó, nhưng đã loáng thoáng nhìn thấy một chút độ trong. Thiên Yết biết, đây là dấu hiệu tinh thần lực hồi phục. 

"Em có thể hấp thụ những năng lượng kia chứ?" Tinh linh nhỏ bay đến bên Thiên Yết, như được hắn cho phép, cô bé rụt rè đậu lên bờ vai rộng kia.

Theo ngón tay nhỏ xíu của tinh linh, Thiên Yết nhìn thấy rất nhiều những đốm sáng đủ màu trên bầu trời, đó là ma lực đã hút được từ quỷ tộc. Anh nhẹ gật đầu, nhỏ giọng căn dặn: "Phải thanh lọc trước rõ chưa?"

"Dạ" Tinh linh vui vẻ.

///

Qua một đêm không ngủ không nghỉ, Thiên Yết cũng trở lại hiện thực, mệt mỏi dựa vào ghế thiếp đi.

Kim Ngưu cũng không nói lời nào, trực tiếp rời đi. Thế nhưng vẫn đưa số điện thoại mình cho Sư Tử, bảo rằng khi nào Cự Giải tỉnh lại phải gọi cho cô ngay.

Sư Tử gật gù, sau đó cũng quên béng đi mất.

Kim Ngưu di chuyển từ nhà Cự Giải về viện nhà mình ngay trong đêm khuya. Cũng may, cả hai ở cùng một thành phố, khoảng cách cũng không xa lắm. Chỉ là cô phải tốn thêm ít tiền xin xỏ người tài xế chở mình nốt một chuyến cuối trước khi trở về trạm xe.

Nhà Kim Ngưu là một khu tứ hợp viện rất to, là tòa kiến trúc cổ rất có tiếng ở thành phố này. Người địa phương khi nghe nhắc đến nhà họ Bố là không ai không biết. 

Kim Ngưu nói bịa ra vài lí do báo cáo lấy lệ với người gác cổng, sau đó mệt mỏi lết thân hình ê ẩm vào một sương phòng nhỏ thuộc phía Đông. Ánh đèn trong phòng vẫn luôn le lói không tắt. Theo bóng dáng phác họa trên cửa sổ, người ngồi bên trong là một người phụ nữ đang tập trung đọc sách.

Bà nghe tiếng Kim Ngưu mở cửa, ánh mắt dịu dàng hướng lên nhìn cô.

"Con gái!"

"Mẹ, con về rồi."

Kim Ngưu đi đến bên cạnh bà, ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô nhìn mẹ nắm tay mình nhẹ nhàng ủ ấm, trái tim nóng hôi hổi.

"Sao con về sớm thế?"

"Gặp phải chút chuyện ạ."


"Con đã gặp được cụ tổ chưa?"

Kim Ngưu lắc đầu, mẹ cô nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của con gái, cõi lòng bà đau đớn. Hốc mắt không tự chủ đỏ lên. Kim Ngưu nhìn thấy mẹ mình như thế, mũi cũng cay cay.

"Mẹ xin lỗi con, là tại mẹ hại con, tại mẹ..."

"Mẹ, không phải đâu, Con không sao... Con không có việc gì đâu."

Nói rồi, Kim Ngưu trở tay ôm ngược lại mẹ, cô rúc đầu vào ngực mẹ, nhỏ giọng rủ rỉ.

"Mẹ, hôm nay con gặp được một người rất giỏi, này nhé..."

Mẹ cô im lặng nghe con gái kể chuyện, ánh mắt nhìn xa xăm.

///

Tối hôm đó, Kim Ngưu ngủ lại phòng mẹ mình. Cả hai trò chuyện rất lâu, cuối cùng Kim Ngưu cũng an ổn vào giấc.


Thế nhưng không lâu sau đó, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Kim Ngưu và mẹ đã bị đánh thức bởi một loạt tiếng ồn ngoài cửa.

"Lệ Thanh, mau thức dậy, gia chủ tổ chức cuộc họp."

"Mau gọi cả con bé Kim Ngưu nữa, hậu bối họ Kim cũng phải tập trung đông đủ ở gian chính rõ chưa?"

"Chẳng biết tại sao phải gọi cả con nhỏ xui xẻo đó. Dù sao nó cũng-"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi chú!"

Kim Ngưu thức dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mẹ cô cũng bị ồn tỉnh. Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, đều thấy sự lo âu trong mắt đối phương.

"Mẹ chuẩn bị đi ạ, con về phòng sửa soạn rồi đến đó sau."


Mẹ Kim Ngưu, Lệ Thanh nhẹ gật đầu. Sau khi nhìn thấy bóng dáng con gái đã khuất sau cánh cửa đá phía tây, bà mới thở dài vào phòng.

Một lát sau, Kim Ngưu chậm rãi đi đến sảnh chính. 

Người nơi đây cơ hồ đã tập trung đủ cả. Ngồi trên vị trí cao nhất ở chính giữa kia chính là gia chủ đương nhiệm, Bố Tần Chu, cũng tức là ông nội của Kim Ngưu. Xuống một chút nữa, hai bên trái phải lần lượt là bố và bác của cô, Bố Tiêu Châu và Bố Tiêu Lâm. Phía sau họ lại có thêm vài hàng người nữa, nhân số lúc nào cũng đông đúc như thế, nhưng Kim Ngưu lại chẳng buồn nhớ tên.

Lúc Kim Ngưu bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Vài tiếng xì xầm vang lên, nhưng Kim Ngưu dường như không nghe thấy, hoặc phải nói là quá quen rồi, cô đi một mạch đến hàng ghế dành cho hậu bối gốc cao nhất, sau đó ngồi xuống.

"Không biết xấu hổ."

Tiếng nói phát ra từ phía bên trái Kim Ngưu, cách cô vài người. Cô hơi nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong rất nhỏ, thoải mái nhìn về chủ nhân của giọng nói đó.

Ồ, chẳng phải là đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô đấy à.

Bố Kim Thần trợn trắng mắt. 

"Lề mà lề mề, lại khiến ông nội phải đợi."

Lần này người lên tiếng chính là một chàng trai, đúng như dự đoán, lại là một người thân thích khác, anh họ Bố Kim Chiêu. 

"Chịu thôi, tôi không có thói quen lúc nào cũng xun xoe như chó dưới chân chủ." Kim Ngưu vờ vịt nhún vai, thành công làm người đàn ông sa sầm mặt mày.

"Chị nói cái gì..." Bố Kim Thần không nhịn được trước tiên, đôi mày được trang điểm tỉ mỉ nhăn tít lại.

"Thôi" Vẫn phải chờ Bố Tần Chu lên tiếng, cuộc xung đột nho nhỏ này mới tạm thời lắng xuống.

Kim Ngưu thoáng nhìn qua Bố Kim Thần đã ngồi yên, Bố Kim Chiêu vuốt lại tây trang thẳng tắp, trong lòng thầm nói, bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Chuyện này, kể ra cũng thật dài.

Năm năm trước, Kim Ngưu vẫn là mầm non nổi trội nhất của nhà họ Bố, không thể nghi ngờ là ứng cử viên sáng giá cho vị trí gia chủ tương lai. Cô nhận được hết thảy kì vọng của bố và ông nội, lớn lên dưới sự chỉ dạy tận tình của một huyền môn thế gia. Kim Ngưu cũng không làm mọi người thất vọng, từ nhỏ đã vô cùng thông minh lanh lợi. Cô mở được mắt âm dương từ năm bốn tuổi, tinh thông kì môn độn giáp, lại biết tự sáng tạo ra bùa chú mới. Tròn mười tuổi đã theo chân người lớn trải qua các nhiệm vụ lớn nhỏ, nhận được truyền thừa của Tổ tiên, được ban cho Kim Ly kiếm.

Người như thế, đã định là sẽ có tiền đồ vô lượng.


Thế nhưng, cái viễn cảnh tươi sáng đó đã hoàn toàn sụp đổ vào một ngày mưa năm Kim Ngưu mười hai tuổi.

Ngày hôm ấy, Kim Ngưu như thường lệ đi đến một tòa hung trạch để siêu độ một vong hồn theo lời mời của gia chủ. Vong hồn nơi đó cực tà ác, là một ác linh lâu năm không dễ dàng đối phó. Kim Ngưu non nớt bị nó đùa bỡn trong lòng bàn tay, tốn rất nhiều công sức mới phong ấn được.

Đúng vậy, là phong ấn. Kim Ngưu gần như dùng cả nửa tính mạng của mình để phong ấn nó vào chuông đồng. Vong hồn này không thể siêu độ hoàn toàn, Kim Ngưu bất đắc dĩ chỉ có thể làm nó ngủ say, thế nhưng giữa chừng không biết xảy ra sơ sót gì, vong hồn phá chuông thoát ra, đánh trả Kim Ngưu một chưởng

Kiếm Kim Ly vỡ làm đôi, đỡ giúp cô một mạng. Người và kiếm có mối liên kết chặt chẽ, Kim Ngưu tuy không mất mạng nhưng triệt để mất hết linh tính. Lúc người nhà chạy đến ứng cứu, Kim Ngưu đã tê liệt nằm trong vũng máu đen.

Kim Ngưu ngất xỉu tròn một tháng, khi tỉnh lại trong bệnh viện thì suy sụp đến mức khóc lớn.

Kí ức về ngày hôm đó trong cô hoàn toàn là một mảnh mơ hồ. Trong câu chuyện này chắc chắn có điều khả nghi. Cô cố gắng nhớ lại chi tiết ngày hôm ấy, nhưng kí ức dường như bị ai động chạm, mỗi khi nghĩ đến nó, đầu cô lại đau như búa bổ. Chỉ có một điều Kim Ngưu có thể chắc chắn, đó là cô đã hoàn toàn kiềm hãm được vong hồn đó rồi, nếu xuất hiện khả năng làm nó trốn thoát được, chỉ có thể là những người bên cạnh đi theo cô ngày hôm ấy giở trò.

Kim Ngưu xin cha mình mau chóng điều tra, người làm ra việc này có tâm tư đen tối, nếu trà trộn trong gia tộc ắt sẽ mang đến tai họa. 

Thế nhưng, không một ai tin lời cô nói, ngay cả cha cũng từ chối cô. Kim Ngưu hiện tại trong mắt họ đã hoàn toàn vô dụng, chẳng khác nào một người bình thường.

Chỉ trong vòng vài tháng, Kim Ngưu hoàn toàn hiểu được thế nào là nhân tình ấm lạnh. Đám họ hàng ngày trước nịnh nọt cô, bây giờ chỉ hận sao không tránh cô thật xa mới tốt. 

Chẳng biết từ lúc nào, trong gia đình đã có một lời đồn, họ bảo rằng cô là bị quỷ quấn thân, rất có thể toàn bộ sức mạnh của cô ngày trước là do cấu kết với ma quỷ mới có được. Tổ tiên nhìn thấy cô thì nổi giận, ra tay tước đoạt hết sức mạnh, móc luôn mắt âm dương của cô đi.

Kim Ngưu không hiểu. Để có được những vinh quang như thế, Kim Ngưu phải trả giá như thế nào, bọn họ đâu phải không biết? Từ nhỏ cô đã gánh trên vai trách nhiệm của cha và ông nội, cô phải cố gắng gấp ba, bốn lần những anh em bình thường. Khi những đứa trẻ khác còn đang ôm chăn say giấc, Kim Ngưu đã thức dậy cùng sư phụ luyện quyền. Tuổi thơ, khi những đứa trẻ khác còn đang nghịch bùn, chơi đùa vui vẻ, Kim Ngưu đã phải gồng mình theo chân cha và các anh chị ra ra vào vào các ngõ âm dương, cô gặp ma quỷ còn nhiều hơn cả con người. Lớn thêm một chút nữa, Kim Ngưu lao mình vào trong đống bùa chú và trận pháp, chỉ cần là thứ khiến cha và ông nội vui lòng, cô đều sẽ học hết cả.

Thế nhưng chỉ với vài câu nói của bọn họ, hoàn toàn phủ nhận hết mọi công sức và sự nỗ lực của cô.

"Mẹ ơi, bọn họ ghét con."

"Kim Ngưu ngoan, có cha và mẹ sẽ luôn yêu thương con. Con không hề sai, con là con gái ngoan của mẹ."

Ngày hôm ấy, Kim Ngưu được mẹ ôm vào lòng, khóc đến mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Những ngày đầu tiên khi Kim Ngưu được chẩn đoán mất hết sức mạnh, ông nội là người đầu tiên đến thăm cô. Ông không tin, liền muốn đích thân đến thăm cô để xác thực tin đồn. Nghe tin ông đến thăm mình, Kim Ngưu tất nhiên rất vui, cô nở nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày qua. Thế nhưng đợi cả suốt buổi, Kim Ngưu vẫn không nhận được bất kì lời hỏi thăm nào từ ông.

"Cháu mất hết sức mạnh, thật chứ?"

"Vâng." Kim Ngưu nói bằng giọng buồn bã


Bố Tần Chu xoay người khẽ hỏi vị quản gia ở kế bên, chỉ thấy quản gia nhìn cô rồi lắc đầu, ánh mắt của Bố Tần Chu cũng liền tối lại. Ông nhìn cô đầy thất vọng.

"Cháu nghỉ ngơi đi. Từ nay về sau cháu có thể không cần tham gia nhiệm vụ nữa."

Kim Ngưu ngơ ngác.

Sau khi ông nội đi, cô túm lấy người cha đang trầm mặc ngồi đó, vẻ mặt hoang mang thất thố.

"Cha? Ông làm sao vậy? Như thế là sao?"

Bố Tiêu Châu lặng lẽ gỡ tay khỏi cô. Cô chợt thấy cha cau mày, ánh mắt toát lên vẻ trách cứ.

"Con đã phụ sự kì vọng của chúng ta."

Kim Ngưu dường như quên cả thở. Đây là...ông nội và cha rời bỏ cô?

Đến tận khi cha rời khỏi cửa phòng bệnh, Kim Ngưu vẫn chưa thể hô hấp lại bình thường.

Những lời xì xầm khó nghe ngoài kia kia còn chẳng khiến cô đau đớn bằng sự phủ nhận của hai người thân yêu nhất. Kim Ngưu ôm lấy lồng ngực, cô thở gấp, nước mắt không thể rơi xuống. Kim Ngưu rất muốn khóc, nhưng cô không khóc được. Kim Ngưu có thể chấp nhận được sự thật mình mất hết sức mạnh, nhưng không thể chịu được khi nhìn thấy ông nội và cha thất vọng nhìn mình. 

Kim Ngưu choáng váng, đến lúc này cô mới nhận ra mình thảm hại đến mức nào. Kim Ngưu thống khổ gào to, Lệ Thanh đau lòng chạy đến ôm cô vào lòng.

"Kim Ngưu, con ơi...Mẹ yêu con, con ơi..."

Kim Ngưu nhìn thấy mẹ đau đớn, trái tim cũng theo đó mà vỡ vụn. Có lẽ đến bà cũng không ngờ là chồng mình sẽ nhẫn tâm từ bỏ chính con gái ruột của mình. Bà chỉ biết ôm con gái khóc nấc, chỉ có bà hiểu được giờ phút này đây Kim Ngưu đã hoàn toàn đau đến tê tâm liệt phế.


Sau khi Kim Ngưu xuất viện, ông nội ra lệnh bảo mẹ con cô chuyển đến căn phòng phía Đông, một căn phòng thoạt nhìn rất cũ kỹ.

Nhà họ Bố đúng là một gia tộc chỉ nhìn tài năng, không nhìn quan hệ. Vừa thấy Kim Ngưu không còn khả năng trở mình thì lặp tức thu lại hết thảy những lợi lộc mà trước kia cô nhận được, tập trung bồi dưỡng những người khác. Kim Ngưu không thể ngờ mình cũng có ngày ngã đau đến như vậy. Trước kia cô luôn là một bộ dáng cao ngạo tự tin, có lẽ cũng vì vươn cao quá cho nên đến khi ngã xuống, cô mới trông thảm hại như vậy.

Kể từ khi dọn đến căn viện mới, cha cô cũng ít khi đến thăm mẹ con cô. Ông nội nhìn thấy cô cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, không thèm mở miệng một câu. Dần dà, Kim Ngưu không còn buồn lui tới với cả hai nữa.

Những ngày tháng sau đó, thậm chí còn tồi tệ hơn so so với tưởng tượng của Kim Ngưu.


Nửa năm kể từ ngày Kim Ngưu mất hết sức mạnh, cha cô dẫn theo một người phụ nữ và đứa con gái trạc tuổi cô trở về nhà. Ông đến linh đường tổ tiên quỳ suốt một ngày một đêm, sau đó dẫn theo đứa con gái nhỏ đến trước mặt Bố Tần Chu. Không biết hai người trò chuyện gì đến vài giờ đồng hồ, chỉ biết lát sau, Bố Tiêu Châu nắm tay đứa bé đi ra, trên mặt của Bố Tần Chu cũng treo lên nụ cười vui vẻ.

Kể từ đó, cô có thêm một người em gái, nhỏ hơn cô một tuổi. Lệ Thanh biết tin thì trực tiếp ngất xỉu, bà ngã bệnh nằm liệt giường, cho đến nay sức khỏe vẫn luôn không ổn định.

Hôm ấy, Bố Tiêu Châu, Bố Tần Chu và một người đàn ông khác dẫn theo Bố Kim Thần đến viện của cô và mẹ. Cô còn ngây thơ tin rằng, họ đến đây là vì thăm mẹ, cho nên cũng kìm nén sự khó chịu mà mời họ vào. Thế nhưng cô ngàn lần không ngờ là, bọn họ đến đây là vì Kim Ly kiếm.

Mỗi thế hệ nhà họ Bố đều xuất hiện một người xuất sắc nhất, bọn họ sẽ nhận được phúc lộc của tổ tiên, nhận được kiếm linh để trừ yêu quỷ. Thế hệ này của Kim Ngưu chính là cô. Kiếm Kim Ly này được rèn từ kim loại quý giá, mỗi một tấc đều mang theo linh lực và sự bảo hộ của tổ tiên. Một khi kiếm nhận chủ thì sẽ không thể thay đổi. Cô tưởng đây là điều ai cũng biết, thế mà người đứng đầu nhà họ Bố lại cố tình không biết.

"Kim Ly kiếm? Nó đã là kiếm của tôi."

"Nó đã bị gãy làm đôi rồi. Nhưng chúng ta vẫn có cách hợp nhất nó lại. " Bố Tiêu Châu vĩnh viễn mang theo sự thất vọng mà cô.

"Thế thì sao? Các người cần nó để làm gì. Nên biết khi kiếm linh rời khỏi chủ thì cũng chỉ là đống sắt vụn."

"Ta sẽ tìm người cắt đứt sợi dây liên kết của cháu và kiếm Kim Ly." Bố Tần Chu nhẹ giọng nói ra. 

Kim Ngưu hoảng hốt ngẩng mạnh đầu lên nhìn chằm chằm vào ông. Cắt dây liên kết? Phải, đúng là vẫn còn cách này. Thế nhưng sợi dây liên kết không thể dễ dàng cắt đứt. Nhưng một khi đã cắt xuống, chủ nhân của kiếm sẽ phải chịu đau đớn như rút da lột gân, di chứng đến ngàn đời không dứt.

Kim Ngưu cười lạnh. Hai người họ có nghĩ đến hậu quả mà cô phải chịu chưa. Hoặc đã nghĩ đến, nhưng không quan tâm. Hiện tại họ chỉ muốn gấp rút bồi dưỡng ra một hậu bối tài năng mới. Nhà họ Bố đúng là vĩnh viễn chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu. Cô cắn chặt răng, chợt thấy trong miệng xộc lên mùi máu tanh nồng. 

Kim Ngưu nhìn thoáng qua đứa em gái Kim Thần này, đôi con ngươi như chết lặng. Cả hai giống nhau, rất giống nhau. Chỉ là Kim Ngưu thừa hưởng đôi mắt cười từ mẹ, còn Kim Thần lại có mắt phượng như bố, vừa nhìn đã biết là máu mủ ruột rà. Kim Ngưu nhìn đứa nhỏ nhỏ hơn mình một tuổi, tâm tình rét lạnh.

"Tại sao? Các người muốn đưa kiếm của tôi cho nó à."

"Kim Ngưu!"

Kim Ngưu giương đôi mắt vô thần lên nhìn Bố Tần Chu, giọng nói uy nghiêm từ ái ngày nào giờ đây vang lên bên tai cô chẳng khác nào tiếng kêu của loài dã thú máu lạnh.

"Ta đã nhờ ngài Châu tính mệnh cho con. Chẳng biết từ lúc nào, mệnh cháu đã dần chuyển sang đại hung. Còn em cháu, Kim Thần lại là mệnh đại cát. Việc mệnh cách bị thay đổi không đơn giản, rất có thể cháu đã bị vận mệnh chối bỏ. " Ông dừng một chút, nhìn Kim Ngưu như nhìn một đứa cháu ngỗ nghịch. "Nay cháu không còn sức làm nhiệm vụ để phát triển gia tộc, nhưng cháu cũng nên hi sinh vì nhà họ Bố một chút. Kim Thần sẽ tiếp quản kiếm Kim Ly thay cháu."

Kim Ngưu lắc đầu, cô cười tự giễu. Cô hận mình ngay từ đầu đã ngây thơ mở lòng với họ, trông chờ họ quay về yêu thương mình như ngày trước. Đúng, hiện tại họ đang ở cạnh cô, nhưng họ đến là để đâm dao vào vết thương của cô, khiến vết thương đang rỉ máu nay lại càng đau âm ỉ. Kim Ngưu đã hoàn toàn tê liệt, cô không còn chờ mong gì hơn từ nhà họ Bố nữa.

Cô mở tủ, lấy ra kiếm Kim Ly đã vỡ làm hai, dùng cả hai tay nâng nó đi đến trước mặt Bố Tần Chu. Cô nhìn thấy chân mày ông nội hơi thả lỏng, vươn tay muốn chạm lấy kiếm. Kim Ngưu cũng ngoan ngoãn dùng tư thế như nâng vật bảo mà đưa kiếm cho ông.

Khi Bố Tần Chu chỉ còn cách một gang tay nữa là chạm đến kiếm, Kim Ngưu liền bất ngờ buông cả hai tay, kiếm Kim Ly không còn vật nâng đỡ nữa, lặp tức rơi xuống nền nhà, vỡ toang thành từng mảnh.

[Còn tiếp]
















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận