12 Chiếc Lông Vũ
Trở về quán trọ, ông chủ mập như muốn khóc nấc lên khi nhìn thấy bộ dạng tồi tệ của con mèo yêu quý.
Ông ấy không ngừng cảm ơn Jav vì đã cứu mạng cục cưng của ông, và cũng không quên buông vài lời trách móc tới hai mẹ con kia.
- Ả đanh đá đó đúng là không biết dạy con mà! Tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với động vật như vậy chứ! Đừng tưởng mình có tiền thì muốn làm gì cũng được! Nhất định sẽ có ngày ta tìm ra được bằng chứng tố cáo việc làm ăn bất chính của vợ chồng ả!
- Làm ăn bất chính sao? – Jav ngạc nhiên
Ông chủ mập ngó nghiêng xung quanh vài lần, rồi ghé sát vào tai Jav mà thì thầm:
- Ta nghe đồn chồng của ả làm nghề buôn lậu nên gia đình mới giàu lên nhanh chóng như vậy.
Cửa tiệm trang sức đó chỉ là bức bình phong thôi.
Có vài lần quân lính cũng nghe tin báo và đến đó tra xét, nhưng cuối cùng lại chẳng bắt được gì.
Ả ta cứ thế mà càng không thèm để ai vào mắt.
- Buôn lậu à… Cụ thể là thứ gì bác biết không?
- Hừmmmmm – ông chủ ngập ngừng – Thì là cái thứ bị ban lệnh cấm sử dụng cả nước ấy… Cái thứ rất khó tìm…
- Ý bác là… thuốc kích dục?
- Xùyyyyy! – ông chủ phủi tay – Gọi là thuốc cấm đi!
- Ngay bên trong thành phố Hoàng gia này mà dám buôn lậu thứ đó á? Có thật không vậy? – Jav nhướn mày
- Thì ta cũng chỉ nghe đồn thôi mà! Nhưng một năm trở lại đây tình hình buôn bán ở vòng ngoài trở nên phức tạp lắm! Gỗ hiếm, hương liệu quý, thuốc lá,… nói chung là mấy loại bị cấm buôn bán đại trà không hiểu sao cứ xuất hiện nhan nhản ra.
Nên khả năng có cả thuốc cấm là rất cao đấy.
- Thế chuyện bác nói quân lính đang rà soát ở cổng vào vòng ngoài lúc sáng cũng liên quan đến bọn buôn lậu này sao?
- Có thể đấy.
Mấy ngày nay ta thấy quân lính thường xuyên tuần tra quanh đây lắm.
- Chồng của bà chủ tiệm trang sức là gã đàn ông ốm nhách có cái cằm nhọn đúng không bác?
- Đúng! Cháu đã gặp gã ta rồi sao?
Jav khẽ gật đầu.
Nếu sự thật đúng như lời ông chủ trọ nói thì rất có khả năng cái túi vải lúc chiều Jav thấy chính là thuốc cấm, và lão già ở quán rượu sẽ không tránh khỏi việc bị dính vào tội mua bán hàng phi pháp.
Nếu lão ta gặp chuyện, Ani rất có thể sẽ được thoát khỏi tình cảnh khốn khổ.
Nếu tìm được bằng chứng trong người lão ta thì…
- Hắn muốn dùng chúng với ai mới được chứ?
Jav giật bắn người.
Câu hỏi kia phát ra từ một cuộc trò chuyện cách chỗ Jav đứng không xa.
Chính là vài người trong đoàn vận chuyển dầu thông của nó.
- Có chuyện gì sao? – Jav hỏi
- À không có gì quan trọng đâu, cậu Jav! Chúng tôi chỉ đang nói về mấy chuyện kỳ lạ trên bàn nhậu thôi.
Lại là chuyện kỳ lạ.
Hình như ngày hôm nay là cái ngày để Jav phải gặp toàn mấy chuyện kỳ lạ hay sao ấy.
- Tên thương nhân buôn lúa nếp đó đã nói vậy thật sao? Cậu có nghe nhầm không đấy? – bọn họ lại tiếp tục cuộc trò chuyện
- Không nhầm đâu.
Tuy hắn đã say khướt rồi nhưng vẫn còn nói năng rõ ràng lắm.
Hắn nói ngày mai hắn sẽ được tận hưởng sự khoái lạc của thánh thần, rồi còn gì mà hắn đã phải tốn nhiều tiền lắm mới mua được… Nên tôi nghĩ chắc hắn đang muốn nói đến thứ thuốc đó.
- Khốn nạn thật! Thích thế sao không tự đi mà dùng! Lại đi gài bẫy con gái người khác.
- Hừm… Hay tôi báo với Bộ phận bảo vệ trị an nhé? Để họ điều tra xem thế nào.
- Thôi đi! Chúng ta không có bằng chứng.
Vả lại hắn cũng chả nói hắn sẽ dùng loại thuốc đó với ai mà.
Cậu đi báo có khi còn phiền phức thêm.
- Cũng phải… Tôi chỉ nghe hắn nói đó là một cô bé rất xinh đang làm ở quán rượu…
- Quán rượu nào???
Tiếng hét của Jav làm bọn họ bất ngờ đến cứng đơ cả người.
- Anh nói mau lên!!! Là cô bé ở quán rượu nào? – Jav hối thúc
- T…tôi… tôi không biết.
Hắn chỉ nói đó là một cô bé rất xinh đang làm việc ở quán rượu hắn thường lui tới thôi.
Tôi có hỏi nhưng hắn lại không trả lời đó là quán rượu nào.
- Tên thương nhân buôn lúa nếp đó bây giờ đang ở đâu anh biết không?
- Hắn đã rời khỏi Regan lúc nãy rồi.
Vì có chuyện gấp phải đi nên sáng mai hắn mới quay lại đây.
Có một dự cảm không lành đang lớn dần trong Jav.
Dù nó không hiểu tại sao bản thân lại phải lo lắng cho cô gái nhỏ đó như vậy, nhưng Jav sẽ không thể nào yên tâm nếu mọi chuyện vẫn chưa được làm cho rõ ràng.
- Ngày mai mọi người hãy tập hợp đoàn xe chở dầu ở cổng phía Bắc nhé.
Tôi sẽ gặp mọi người ở khu lều trại dành cho thương nhân vào buổi sáng.
- Tối nay cậu định đi đâu sao, cậu Jav?
- Ừ, tôi có việc cần làm.
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
Nên cũng rất thích hợp để làm những chuyện đặc biệt.
Bởi vì kể từ ngày hôm nay của hai năm về trước, cuộc đời Jav đã thay đổi hoàn toàn, và nó đã không còn là một thằng nhóc yếu đuối bình thường nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...