Tối hôm đó, xung quanh đống lửa trại thật lớn, các chàng trai cô gái thi nhau hát ca rộn ràng. Trong khi những người khác thì cùng nhau vui vẻ thưởng thức món thịt dê nướng với sốt trái opun và uống rượu nếp đậm nồng.
Jav không thích ồn ào, nên nó chỉ ngồi ở một gốc cây gần đó để quan sát mọi người.
Sau một hồi vui chơi, Ani từ trong đám đông chạy đến chỗ Jav cùng với đĩa thịt dê nóng hổi trên tay. Cô ngồi xuống bên cạnh nó và nói:
- Mùa bão sẽ hết sớm thôi, đầu năm sau chúng ta phải rời khỏi đây rồi. Đúng là có chút không nỡ…
- Em có thể quay lại đây bất cứ lúc nào mà, mọi người vẫn ở đây thôi.
- Chắc còn phải lâu lắm… vì Jav còn tận 11 chiếc lông vũ chưa tìm được…
Ngay lúc này, không gian xung quanh hai đứa nó bỗng nhiên sáng bừng lên, và chẳng mấy chốc được bao phủ bởi những dòng ánh sàng lấp lánh màu vàng rực. Mọi người đang vui đùa thì trở nên bất động, và gió cũng không còn thổi nữa.
Thời gian như ngưng động lại vậy.
Rồi một ngôi sao nhỏ lấp lánh từ trên khoảng trời tối đen bay vụt xuống mặt đất. Khi đến gần thì hóa thành một con bướm nhỏ phát sáng và bay đến đậu vào lòng bàn tay Jav.
Sau đó con bướm cũng biến mất, để nhường chỗ lại cho chiếc lông vũ trắng xuất hiện, cùng giọng nói âm vang của “Thần” cất lên:
“Lười biếng là tội lỗi dễ hình thành nhất ở con người. Nó vô hình và len lỏi trong từng cá thể nhỏ bé. Nó khiến con người trở nên phụ thuộc, không cầu tiến, và không còn khả năng phản kháng hay minh mẫn trước những cám dỗ dù chỉ là nhỏ nhất. Một người siêng năng thì phải mất cả đời mới được công nhận, nhưng một kẻ lười biếng thì rất dễ dàng để trở thành, và cũng dễ dàng khiến cả một xã hội suy vong.”
Lời phán chấm dứt, âm thanh rộn ràng từ lễ hội liền quay trở lại và vang vọng khắp thảo nguyên bao la.
Jav đưa viên pha lê mới lên trước mặt Ani rồi mỉm cười:
- Giờ thì chỉ còn mười thôi nhé!
- Lần này lại là tội lỗi của con người à. Làm người thật khó mà…
Ani nhận viên pha lê lấp lánh từ tay Jav, và điềm tĩnh kết viên đá vào dây chuyền trên cổ nó.
- Em không bất ngờ gì cả nhỉ?
Jav nói, với hai vành tai hơi ửng đỏ vì gương mặt Ani đang ghé sát bên cạnh.
- Bất ngờ gì cơ?
- Thì vào lần đầu tiên tôi nhận được lông vũ, hay lần này cũng vậy, em chẳng hề có chút bất ngờ nào trước khung cảnh kỳ lạ cả. Trong khi rõ ràng em đã rất hoảng sợ vào lần đầu tiên nhìn thấy “thứ đó”…
- À... thì ở cùng Jav miết nên em đã quá quen với mấy chuyện kỳ lạ này rồi. Không lẽ Jav muốn em phải trợn mắt há mồm để chứng tỏ em đang ngạc nhiên sao?
- Ha ha! Thôi đi! Trẻ con lắm!
- Thì đó! 15 tuổi rồi còn gì, có còn nhỏ nữa đâu.
- Nhưng em vẫn nhỏ hơn tôi, nên đừng có ra vẻ như bà cô già thế nữa!
- Gì chứ! Jav chỉ lớn hơn em có 2 tuổi thôi! Đừng có mà làm phách!
- Không chỉ lớn hơn 2 tuổi thôi đâu, mà tôi còn cao hơn em rất nhiều đấy! CÔ BÉ TÍ HON à!!!
- Này! Đứng lại đó cho em! Từ khi nào mà Jav dám trêu chọc em thế hả!???
Ani nhăn mặt quát lớn, trong khi Jav thì đã chạy biến vào nhà từ lúc nào.
Cô gái nhỏ nhìn theo mái tóc trắng phấp phới dưới gió đêm, rồi khẽ nở một nụ cười đầy an lòng. Ani thật vui vì Jav đã có thể thoải mái cười đùa như vậy.
Dù sâu thẳm trong tim cô vẫn luôn âm ỉ một nỗi sợ không tên.
Nỗi sợ về những điều mà cô đã biết.
Trông về dãy Núi Cấm đằng xa, Ani thầm cầu mong rằng nơi đó sẽ giữ lại được những thứ mà nó cần nên giữ. Những câu chuyện, những bí mật, hay những sự xấu xa, tất cả xin hãy nằm yên lại trong khu rừng ấy.
Mùa solu một năm trước khi dịch bệnh bắt đầu xuất hiện, một người đàn bà đứng tuổi đang mò mẫm đường về nhà sau cả ngày làm việc mệt mỏi, thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ.
Là mùi hương mằn mặn ngon lành của thức ăn.
Tò mò lần theo hướng cái mùi ấy phát ra, người đàn bà nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ngồi nướng thịt ngay giữa khu rừng tăm tối.
Dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt cậu ta dường như đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
- Cậu đang ăn gì thế? Mùi thơm quá!
- Là thịt chuột rừng, bà muốn thử không?
- Thịt chuột rừng ư? Ăn được thật à?
- Được chứ.
- Nhưng tôi nghe bảo Lâu đài Hoàng gia đã cấm ăn các loại thịt thú rừng không rõ nguồn gốc từ Núi Cấm rồi mà. Vì sẽ có nguy cơ nhiễm phải dịch bệnh…
- Chỉ khi ăn thịt sống thôi. Nếu bà phơi khô chúng và nêm gia vị vào, món thịt này sẽ không còn mầm bệnh nữa.
- Thật không?
- Nếu không, thì tại sao tôi vẫn còn ngồi đây ăn được chứ?
- Hừm… tôi không tin đâu…
- Vậy nếu là Thần nói thì sao?
- Thần ư? Là vị Thần bảo vệ cho nước Tesmag?
- Phải. Vị Thần đã nhờ tôi chỉ cho bà món ăn ngon lành này.
Trước những câu nói kỳ quặc của cậu thiếu niên, người đàn bà vẫn không thể hết ngờ vực.
Nhưng ngay khi đôi cánh to lớn được tung ra từ người cậu ta, bà ấy đã quỳ sạp xuống đất mà vạn lạy. Vì con người bình thường chưa từng nhìn thấy Thần, thì không thể nào biết rằng đôi cánh ấy sẽ không bao giờ có thể mang một màu sắc tăm tối như vậy được.
- Hãy cứ thử đi. Tôi đảm bảo bà sẽ không sao đâu.
Nghe theo giọng nói ma mị của vị Thiên thần có đôi cánh màu đen, người đàn bà cứ thế đã ăn ngấu nghiến hết miếng thịt nướng ngon lành.
Và từ trong màn đêm, âm thanh của sự ham muốn đã bắt đầu kéo tới.
Thầm lặng nhưng dữ dội.
Hệt như nụ cười xảo quyệt của Ác quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...