Miên Miểu đã thương lượng với Ban Đêm, họ chỉ giả vờ yêu đương trước mặt ông thôi, còn những lúc khác thì không cần.
Ban Đêm gật đầu tỏ vẻ anh hiểu, Miên Miểu thấy thế cũng an tâm, cứ tưởng chỉ cần Ban Đêm thỉnh thoảng đến chơi nhà là được, ai ngờ anh mỗi ngày đều đến nhà cậu!
Nhiều tới mức Miên Miểu hoài nghi anh có chìa khóa nhà!
Cần cù quá vậy, thiệt không cần đâu!!
Ban Đêm tỏ vẻ anh là người nói được làm được, tuy bị ông ngoại từ chối chuyển đồ qua ở chung nhưng bù lại anh mỗi ngày đều sang ăn tối cùng Miên Miểu.
Mỗi ngày đều sang! Có nghĩa là mỗi ngày Miên Miểu đều "yêu đương" cùng anh.
"Cậu cảm động lắm đúng không?"
Miên Miểu: "..." Quá là cảm ơn anh!
Bây giờ hai người họ đang nấu cơm trong bếp, chủ yếu là Miên Miểu nấu, Ban Đêm rửa rau.
Cậu tức giận đạp lên chân anh: "Anh đến nhà tôi hoài vậy, thỉnh thoảng ghé sang 1 hoặc 2 lần thôi chứ."
Ban Đêm vẻ mặt vô tội nhìn cậu: "Tôi sợ ông ngoại không tin, bạn trai thường xuyên đến nhà mới chứng tỏ chúng ta đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt."
Miên Miểu khóe miệng giật giật vô pháp phản bác.
Miên Miểu mới đầu còn cạn lời nhìn anh nhưng lâu dần cậu thấy Ban Đêm cũng...!có ích.
Anh biết nấu ăn (mới học), biết chăm trẻ nhỏ (mới học nốt), còn nói chuyện rất hợp ý với ông ngoại.
Hai đứa nhóc cũng đặc biệt thích anh, bây giờ cậu về nhà thì hai đứa lại hớn hở ra đón Ban Đêm chứ không thèm nhìn cậu.
Miên Miểu nội tâm chua lè, nhìn mà ghen ghét muốn chết.
Đôi khi hai người nắm tay lâu rồi, Miên Miểu lại sinh ra ảo giác cảm thấy có thêm bạn trai cũng không tệ.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ đó bị cậu quăng ra khỏi đầu.
Không được, không yêu đương! Tình yêu chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của cậu!
Trước khi ra về Ban Đêm như thường lệ mang thêm một phần cơm hộp.
Đây là chuẩn bị cho anh ăn, ăn sáng!
Từ lần trước anh phát hiện Ban Ngày dám quăng hộp cơm tình yêu của Miên Miểu thì Ban Đêm đã nổi giận.
Ban Đêm chờ cho tới gần 5 giờ sáng thì mới ăn sạch hộp cơm, đến khi Ban Ngày tỉnh dậy thì bụng đều bị no căng.
Bốn bỏ năm lên thì Ban Ngày đã ăn cơm do Miên Miểu nấu!
Cưỡng chế ăn sáng cũng là ăn.
Quả là một kế sách thông minh, hố nhau có thể hố đến tình trạng này không hổ là anh.
Ban Ngày mỗi khi tỉnh dậy thì bụng đều no tới mức khó thở, sắc mặt của anh càng thêm đen, nhưng lại không thể nề hà!
Mặc dù anh cực kỳ phản cảm nhưng không thể nôn ra, so với "ăn sáng" kiểu này thì Ban Ngày càng khó chấp nhận bản thân phải nôn trong bộ dạng nhếch nhác, bệnh ở sạch không cho phép anh làm ra hành động đó.
Nên Ban Ngày chỉ có thể cắn răng thừa nhận, mỗi ngày nằm trên giường thêm 30 phút để tiêu hóa thức ăn.
Ban Đêm vì tỏ ra "chu đáo" nên đã đặt sẵn thuốc tiêu hóa trên tủ đầu giường cho Ban Ngày.
Trong mắt Ban Ngày đó là chói lọi cười nhạo anh!
Phải nhanh nhanh chia cắt hai người họ, Ban Ngày không muốn bị "hành hạ" thể xác và tinh thần kiểu này!
Khi anh còn đang suy nghĩ cách để chia rẽ hai người thì Phù Ngư đã tự đưa tới cửa.
Hắn hùng hổ chạy đến công ty của anh, lên thẳng văn phòng của Ban Ngày rồi rơm rớm nước mắt.
"Nhiên ca, anh thật quá đáng, chuyện quan trọng như vậy mà lại giấu em."
"Nếu anh muốn hủy hôn thì có thể nói thẳng với em, em sẽ không dây dưa anh, nhưng tại sao anh lại giấu em mà tuyên bố chuyện này với ba của em chứ?!"
Ban Ngày nghe hắn nói một tràng dài, anh nhíu mày phân tích lời nói của Phù Ngư.
Ban Ngày dám cá việc này chắc chắn là do Ban Đêm làm! Tên kia ngày càng quá đáng, chuyện lớn như vậy cũng không viết vào nhật ký cho anh biết!
Ban Ngày trầm giọng hỏi: "Tôi nói khi nào?"
Phù Ngư liếc nhìn cửa đã đóng chặt, không thèm diễn nữa, ánh mắt của hắn xẹt qua một tia hung ác nhìn anh.
"Anh đừng giả vờ, tối qua anh đến Phù gia nói năng hùng hồn sẽ không kết hôn với tôi.
Bây giờ anh quên rồi sao?!"
Thật ra nguyên văn câu nói là "Phí gia chưa từng chứng thực hôn ước giữa hai nhà", tuy vậy nó chẳng khác nào giáng một cú mạnh vào chân Phù Ngư, khiến hắn tức giận không thở nổi.
Phù Ngư gằn từng chữ một.
"Anh muốn làm trái hứa hẹn của chúng ta à!"
Đêm qua từ hôn khiến Phù Ngư lâm vào cảnh khốn đốn, hắn sắp gồm thâu Phù gia rồi nhưng Phí Lẫm Nhiên thế mà lại ngay lúc này nói ra chuyện từ hôn!
Ban Ngày lần này đã biết "chuyện tốt" mà Ban Đêm đã làm.
Ban Đêm nói rõ ràng là anh "không có ý định liên hôn".
"Tôi muốn biết lý do, anh mà không nói rõ ràng thì tôi sẽ ở lì tại đây!"
Ban Ngày nhìn Phù Ngư đang nổi giận đùng đùng thì khóe miệng hơi nhếch lên, cả ánh mắt đều là vẻ gian manh.
Chuyện của Omega nên để Omega giải quyết, Phù Ngư thật thích hợp để đối phó Miên Miểu.
Ban Ngày nhìn Phù Ngư, bình thản trả lời.
"Lý do? Đương nhiên là vì tôi đã thích người khác."
Phù Ngư đập bàn đứng vẻ mặt hung ác: "Anh nói lại thử xem!"
"Tôi đã thích người khác, cậu không tin thì tôi có thể chứng minh."
Phù Ngư nhíu mày nhìn anh, không biết anh lại bài chiêu trò gì.
"Tôi chưa từng đảm bảo tôi sẽ kết hôn cùng cậu." Thấy Phù Ngư lại sắp nổi nóng anh liền bổ sung.
"Dù vậy, những gì tôi hứa sẽ giúp cậu thì tôi vẫn giữ lời.
Cậu không nhất thiết gả cho tôi mới đạt được mục đích."
"Phù gia sớm muộn gì cũng là của cậu thôi."
Phù Ngư đang là kẻ yếu thế chỉ có thể ngầm đồng ý, bực bội vuốt tóc.
"Tôi tạm thời tin anh."
Hai người vốn là quan hệ hợp tác, Phí Lẫm Nhiên giúp Phù Ngư gồm thâu Phù gia, còn Phù Ngư sẽ giúp hắn chặn lại đào hoa.
Ban Ngày chưa từng nói sẽ cưới hắn.
Chỉ là Phù Ngư muốn dùng cách này cho nhanh nhưng không ngờ anh lại vạch trần như vậy.
Trước kia dù Phù Ngư có tung tin đồn giữa họ thì Phí Lẫm Nhiên vãn im lặng, nay anh lại đổi ý, nói là "không kết hôn".
Phù Ngư chặc lưỡi, mặc ngoài khá nghe lời nhưng thật chất hắn cũng không có ý định từ bỏ vị trí phu nhân Phí gia.
Vị trí đó sớm muộn cũng là của hắn.
Ban Ngày thiên vị Phù Ngư không phải là giả, bởi vì quá khứ Phù Ngư từng cứu anh nên Ban Ngày mới chọn hắn làm đối tượng liên hôn.
Trước nay anh đều giúp Phù Ngư từng chút thâu tóm Phù gia, ngược lại Phù Ngư cũng làm rất tốt trong việc chặn đào hoa giúp anh.
Ban Ngày ánh mắt trở nên nham hiểm, đóa đào hoa lớn nhất là Miên Miểu, lần này Phù Ngư tốt nhất nên diệt sạch cả gốc lẫn rễ, đừng cho cậu có cơ hội dây dưa với Ban Đêm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...