11 năm hạ chí

 
Hai chữ đơn giản, nhưng lại làm tâm trạng cô vô cùng nhẹ nhàng.
 
Yến Tư Thời lại nhìn cô, cân nhắc hỏi: “1/5 có sắp xếp gì không? Ở lại thành phố Bắc hay là…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Li hoàn hồn, nói: “Có lẽ là sẽ về thành phố Sở một chuyến — Khi nào ông bà ngoại cậu về?”
 
Yến Tư Thời hiểu ý cô, là nghĩ nếu họ cũng trở về vào 1/5 thì có thể đi chung luôn.
 
“Tuần sau họ đã đi rồi.”
 
Hạ Li gật đầu.
 
Yến Tư Thời nói: “Ở thành phố Sở cần giúp đỡ gì, có thể liên lạc với họ, đừng khách sáo.”
 
“Được.”
 
Nhưng Hạ Li biết, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, thì cô sẽ không.
 
Điều cô không muốn nhất là mang ơn của Yến Tư Thời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tối nay tắm rửa, bóc băng cá nhân ra, vết trầy xước ở chân dính nước, hơi đau.
 
Mấy ngày sau, miệng vết thương mới bắt đầu khép lại.
 
Luôn cảm thấy hơi ngứa.
 
-
 
Đái Thụ Phương và Hoắc Tế Trung ở lại nửa tháng rồi về thành phố Sở.
 
Ngay sau đó là kì nghỉ 1/5, Hạ Li về nhà một chuyến.
 
Thành phố Sở không có sân bay, cũng chưa nối liền tàu cao tốc. Khi đi tàu cao tốc đến thành phố bên cạnh, rồi lại lên xe buýt, về đến nơi đã là buổi chiều.
 
Khương Hồng và Hạ Kiến Dương chờ mong đến mức nóng lòng, đã sớm đợi Hạ Li ở ven đường. Đến khi Hạ Li xuống xe taxi, thì lập tức cầm lấy hành lí.
 
Vừa trở về vừa trò chuyện, nghe nói buổi trưa Hạ Li chỉ ăn một cái bánh mì trên tàu cao tốc, Khương Hồng vội nói: “Cơm vẫn còn nóng, canh cũng đã hầm xong, chút nữa con nghỉ ngơi một lát, mẹ xào chút đồ là có thể ăn cơm rồi.”
 
“Hai người đã ăn chưa?”
 
“Ăn rồi.”
 
Về đến nhà, Hạ Li vào toilet trước, rửa sạch mặt rồi mới đi ra.
 
Ngồi xuống sofa, trên bàn có mấy tờ đơn, Hạ Li tiện tay cần lên.
 
Đó là một quảng cáo bất động sản, bên trên là mấy căn nhà khoảng 100 mét vuông, giá trung bình là khoảng 3500 tệ.
 

Lúc này Hạ Kiến Dương đi ra từ phòng bếp, cầm đĩa táo đã cắt sẵn ra.
 
Hạ Li hỏi: “Hai người đang xem nhà sao?”
 
“Không, tùy tiện cầm lấy tờ đơn thôi.”
 
“Khu chung cư này ở đâu thế ạ?”
 
“Gần công viên thể dục.”
 
“Vậy nếu ba và mẹ có rảnh thì qua đó nhìn xem, nếu có căn hộ nào tốt thì có thể lưu ý một chút.”
 
Hạ Kiến Dương hơi xấu hổ: “Xem cũng không mua nổi.”
 
“Con trả tiền cọc cho hai người, còn lại thì ba mẹ trả nốt là được.”
 
Khương Hồng trong phòng bếp vội nói: “Con đi làm mới tích góp được chút tiền, bản thân con cũng phải dùng mà.”
 
Chi phí sinh hoạt ở thành phố Bắc cao, tiền lương mỗi tháng của Hạ Li đều tính vào tiền thuê nhà, ăn cơm và đi lại, thật ra cũng chẳng còn thừa mấy.
 
Nhưng mỗi năm có thưởng cuối năm, cô đều tiết kiệm.
 
Theo ước tính giá nhà đất trung bình trong khu vực đang phát triển, 30 - 40% tiền đặt cọc, bảo cô lấy ra dùng một lần luôn thì cũng không quá khó.
 
Hạ Kiến Dương cũng nói: “Sau này con còn phải mua nhà của mình, ba mẹ không thể tiêu tiền của con được.”
 
Hạ Li: “Giá nhà mỗi năm một tăng, bây giờ mua là có lời nhất, về sau nhỡ đâu hai người muốn về quê dưỡng già, bán căn nhà đi cũng coi như là được tiền đầu tư. Ba mẹ cứ đi xem trước đi, xem xong rồi tính.”
 
Hạ Kiến Dương và Khương Hồng không nói gì nữa.
 
Tầm nhìn của Hạ Li rộng hơn bọn họ, khi quyết định cũng có thể nghĩ xa hơn, trong những việc lớn thế này, bọn họ đã có khuynh hướng nghe theo phán đoán của cô.
 
Buổi chiều Hạ Li ngủ một giấc, đến khi chạng vạng.
 
Khương Hồng đang xem TV trong phòng khách hỏi Hạ Li: “Chú La con nói buổi tối muốn mời con đi ăn cơm, con muốn đi không? Ông ấy nói lần trước đến thành phố Bắc thời gian không tiện, ngay cả cơm cũng chưa mời con được một bữa, nên thấy hơi băn khoăn.”
 
“Hai người đi không?”
 
Khương Hồng nói: “Ba mẹ thế nào cũng được, chủ yếu là ý của con.”
 
“Con không muốn đi lắm.”
 
“Được, vậy để mẹ gọi điện bảo với ông ấy.”
 
Thời điểm này, Hạ Li thường nghĩ, chỗ tốt nhất của việc trưởng thành độc lập, chính là tiếng nói có trọng lượng hơn.
 
Lúc trước, trong tình huống này căn bản là cô không có quyền nói không.
 
Buổi tối, Khương Hồng làm vài món ăn, đều là đồ ăn yêu thích của Hạ Li.
 
Khi ăn cơm, Hạ Li hỏi tình hình gần đây của Khương Hồng và Hạ Kiến Dương, biết được tất cả công việc đều thuận lợi, thì yên tâm hơn một chút, rồi nói: “Đã hẹn tuần sau đi kiểm tra sức khỏe rồi, đến lúc đó hai người nhớ phải đi đấy.”

 
Khương Hồng nói: “Về sau đừng lãng phí tiền này, một mình con ở bên ngoài, ba mẹ lại không giúp đỡ được gì.”
 
Hạ Li nói: “Tiêu tiền vào việc cần thiết mà.”
 
Sau đó là nói chuyện phiếm, Hạ Kiến Dương dường như vô tình mà nhắc tới: “Nghe chú La con nói, lần trước tổng giám đốc Hoắc đến thành phố Bắc, con giúp đỡ làm hướng dẫn viên du lịch à?”
 
Hạ Li trực tiếp hỏi: “Ba, ba muốn nói cái gì?”
 
“Không có gì… Ba chỉ hỏi một chút để hiểu thêm tình hình thôi.”
 
Hạ Li lại hiểu rất rõ: “Có phải chú La muốn ba hỏi thăm xem con và cháu ngoại tổng giám đốc Hoắc có quan hệ gì đúng không?”
 
Hạ Kiến Dương không nói gì, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là bị Hạ Li đoán trúng.
 
“Ba.” Giọng điệu Hạ Li bình tĩnh. “Công việc hiện tại của ba và mẹ đều là do con nghĩ cách tìm cho hai người. Suy nghĩ lúc trước của con là về sau có thể không làm phiền người khác thì không cần làm phiền người khác, đặc biệt là chú La. Hiện tại ba không phải dựa vào chú ấy để kiếm cơm, thật ra không cần phải cẩn thận với chú ấy như vậy.”
 
Khương Hồng cười nói: “Ba con chính là đã quen nhìn sắc mặt người khác rồi.”
 
Hạ Kiến Dương không hé răng.
 
Khương Hồng nói: “Tôi đã bảo là ông bớt quản chuyện của con gái đi. Chúng ta không phải làm gì mà đã được hưởng thúc, ông còn không vui sao.”
 
“Không phải chỉ là… quan tâm Li Li thôi sao.” Hạ Kiến Dương ngại ngùng mà biện giải cho mình hai câu.
 
Ở nhà không có hoạt động giải trí gì, Hạ Li rửa mặt sớm rồi đi lên giường.
 
Khăn trải giường và vỏ chăn đều mới giặt, ruột chăn và đệm đều đã được Khương Hồng nhân lúc trời nắng to mà đem ra phơi, nên có cảm giác rất khô ráo.
 
Ở nhà thêm một ngày, Hạ Li trở về thành phố Bắc.
 
Vì để kịp chuyến tàu cao tốc đầu tiên, nên cô dậy rất sớm, sau khi lên tàu thì đeo gối chữ U vào rồi bắt đầu ngủ bù.
 
Đang đi đường thì tỉnh lại, kiểm tra điện thoại, phát hiện có tin nhắn Yến Tư Thời mới gửi đến.
 
YAN: [Hôm nay về thành phố Bắc à?]
 
Hạ Li trả lời: [Đúng vậy.]
 
YAN: [Đi chuyến tàu cao tốc nào?]
 
YAN: [Tớ qua đó xử lí chút chuyện, tiện thể đón cậu luôn.]
 
Hạ Li không biết chuyến đi “tiện thể” này “tiện thể” đến mức nào, chỉ chụp vé tàu rồi gửi cho anh.
 
Xóc nảy mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến ga tàu cao tốc thành phố Bắc.
 
Hạ Li kéo hành lí, đi đến cửa ra vào.

 
Từ xa đã thấy Yến Tư Thời.
 
Mắc áo trắng quần đen, thân hình cao ráo, khuôn mặt đẹp trai làm người ta nghi ngờ không biết có phải là ngôi sao nổi tiếng nào không, cùng với khí chất trong trẻo lạnh lùng luôn xa cách người khác, liếc mắt một cái là có thể thấy dễ dàng.
 
Hạ Li đi nhanh hơn, mà dường như Yến Tư Thời cũng thấy cô, nâng mắt nhìn sang.
 
Như có con thuyền xuôi mái chèo trong mắt anh, rõ ràng là hồ nước yên tĩnh, nhưng lại cứ cảm thấy có ẩn chứa mạch nước ngầm.
 
Làm bước chân của cô hơi mất tự nhiên.
 
Tới trước mặt, Hạ Li lên tiếng gọi, Yến Tư Thời tự nhiên mà cầm lấy hành lí trong tay cô.
 
Vừa đi, Yến Tư Thời vừa hỏi: “Xuất phát sớm lắm sao?”
 
Khóe mắt liếc nhìn cô một cái, có thể nhìn ra khuôn mặt cô hiện chút mệt mỏi khi đi tàu xe.
 
“Ừ. Muốn đến sớm một chút để có thời gian nghỉ ngơi. Nếu thành phố Sở cũng thông tuyến đường sắt thì tốt rồi, sẽ không phải mệt nhọc như vậy nữa.”
 
Tiếng bánh xe lăn bánh trên đường, âm thanh nghe cũng vui tai.
 
Tới bãi đỗ xe rồi, Yến Tư Thời mở khóa xe, xách hành lí để vào cốp xe phía sau.
 
Hạ Li mở cửa ghế phụ ra, dừng lại một chút —
 
Ở trên chỗ ngồi có một bó hoa hồng lớn, màu hồng phấn, đóa hoa lớn nhỏ khác nhau, tầng tầng lớp lớp, được bọc bởi hai lớp giấy, bên trong là giấy trắng mờ như tuyết.
 
Cả bó hoa xinh xắn như một công chúa nhỏ được chiều chuộng vậy.
 
Sau khi nghe thấy tiếng cốp xe đóng lại, Hạ Li nhìn về phía ghế điều khiển.
 
Cửa xe đối diện mở ra, cách thùng xe, Hạ Li nhìn về phía Yến Tư Thời: “Cái này…”
 
“Tặng cậu.” Yến Tư Thời liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt dường như rất bình tĩnh.
 
Hóa ra thật sự không phải là tặng nhầm.
 
Khi Hạ Li cầm bó hoa kia lên, mùi hương thơm ngọt ập vào trước mặt, làm cô cảm thấy luống cuống tay chân một cách khó hiểu.
 
Mà có lẽ Yến Tư Thời hiểu lầm lí do cô chần chờ, nói: “Để ở ghế sau đi, để tránh chiếm chỗ.”
 
Hạ Li nghĩ nghĩ, nếu đi đường đều ôm hoa thì trông hơi ngốc, nên mở cửa ghế sau ra, đặt tạm hoa vào.
 
Sau khi lên xe, Hạ Li im lặng một lúc lâu.
 
Trong không khí tỏa ra mùi hương hoa, giống như vườn hoa hồng sau khi mưa vào sáng sớm vậy.
 
Bọn họ dường như ăn ý mà không đề cập đến bó hoa này.
 
Hạ Li hỏi anh: “1/5  này cậu làm gì thế?”
 
“Ở nhà nghỉ ngơi, đọc sách.”
 
“Không ra ngoài chơi sao?”
 
“Ăn bữa cơm với Văn Sơ Bạch.”
 
“Nghe vẻ hơi nhàm chán nhỉ?” Hạ Li cười nói.
 

Ánh mắt Yến Tư Thời lướt qua mặt cô, dường như có ý khác: “Đúng vậy.”
 
Hạ Li đang định hỏi tiếp, thì bị điện thoại xen ngang.
 
Cô nói xin lỗi rồi bắt máy.
 
Là Tống Kiệu An gọi tới, nói bên New York cần gấp một bản báo cáo, muốn cô gửi ngay trong đêm nay.
 
“... Chẳng phải đã bảo là để đến sau khi nghỉ lễ xong sao?”
 
“Cần trước. Sếp của bộ phận bọn họ tự mình bảo tôi gửi, em cố gắng vất vả một chút nhé.”
 
“Bọn họ không nghỉ 1/5  à?”
 
Tống Kiệu An cười nói: “1/5 tên đầy đủ là Ngày Quốc tế Lao động 1/5, là ngày kỉ niệm hoạt động do Engels lãnh đạo. Em lại nói cái này với các nước tư bản chủ nghĩa.”
 
Cúp máy, Hạ Li lập tức cầm điện thoại nhấn mở tài liệu giải trình báo cáo.
 
Yến Tư Thời hỏi: “Phải tăng ca à?”
 
Hạ Li vẻ mặt đau khổ mà gật đầu.
 
Toàn bộ quá trình, Hạ Li đều giữ máy báo cáo cụ thể công việc của dự án với Tống Kiệu An, không thể bớt thời gian để nói chuyện phiếm với Yến Tư Thời, cái này làm cô cảm thấy rất băn khoăn.
 
Nhưng thái độ của Yến Tư Thời lại không sao cả.
 
Đến cửa khu chung cư, Yến Tư Thời cũng xuống xe, lấy hành lí của cô xuống, nói là muốn tiễn cô vào trong.
 
Bản thân Hạ Li chỉ đeo balo nhỏ, đi theo sau Yến Tư Thời, trong lòng ôm bó hoa hồng phấn kia.
 
Trên đường đi vào, có không ít người đánh giá.
 
Tới tòa nhà, Hạ Li dùng một tay sờ bọc chìa khóa nhỏ.
 
Kết quả là lại không thấy gì.
 
Yến Tư Thời nhìn về phía cô.
 
“... Hình như tớ quên mang chìa khóa mất rồi.”
 
“Trong hành lí không có sao?”
 
Hạ Li lắc đầu. Cô sẽ không bỏ mấy món đồ nhỏ như vậy vào vali, sợ bị rơi. Hơn nữa, tối hôm qua mới dọn dẹp vali, cô chắc chắn là không có.
 
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Ninh.
 
Từ Ninh: “Cục cưng à, 8 giờ tối nay tớ mới lên máy bay mà.”
 
Hạ Li: “...”
 
Từ Ninh: “Hay là cậu đi tìm quán Starbucks nào đó chờ tớ đi? Hoặc trực tiếp đến công ty luôn?”
 
Hạ Li: “... Được rồi.”
 
Cúp máy, Hạ Li nhìn về phía Yến Tư Thời: “Có lẽ phải tầm 11 giờ tối nay Từ Ninh mới về đến nơi.”
 
Yến Tư Thời dừng lại một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu có thể đến chỗ tớ chờ cũng được.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui