Đẩy cửa ra, hơi nóng trong phòng thổi vào, mùi hương liệu xen lẫn mùi cam thơm ngào ngạt.
Hạ Li đi đôi bốt ngắn, thay sang dép lê, cởi áo khoác treo trên giá treo cạnh cửa, hướng về phía cánh cửa phòng khép hờ của Từ Ninh hét lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc trong đó lập tức dừng lại, Từ Ninh đi dép lê ra ngoài, cầm lấy hộp cơm.
Hạ Li trở về phòng, thay quần áo trong nhà rồi đi ra, đến phòng bếp nhỏ lấy một quả táo trong tủ lạnh, rửa sạch sẽ rồi cắt gọt, đặt lên đĩa bưng ra.
Cô ngồi xuống đối diện Từ Ninh, tự mình lấy một miếng táo, đẩy đĩa thức ăn ra giữa bàn.
“Hôm nay tớ gặp được Yến Tư Thời.”
Từ Ninh suýt nữa thì nghẹn: “... Ai cơ?”
“Yến Tư Thời đó.”
“Yến Tư Thời kia hả?”
“Nếu không thì còn người thứ hai hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ở đâu?”
"Trong cửa hàng tiện lợi ở lối vào khu khoa học và công nghệ bọn tớ. Tớ ngồi xe cậu ấy trở về."
"... Đây là phản ứng của cậu sao?"
"À…" Hạ Li cười nói: "Tớ cảm thấy tớ nên biểu hiện kích động hơn một chút."
Dường như trước nay cô luôn là người có thế giới nội tâm phong phú hơn biểu hiện bên ngoài.
Trước khi gặp lại Yến Tư Thời, cô đã từng trải qua cảm giác vỡ òa cảm xúc một lần.
Lúc này khi thật sự đến rồi, cô chỉ mơ hồ cảm thấy rằng như không phải sự thật, cũng không kích động đến mức hét lên.
"Cậu ấy về nước rồi sao?"
"Ừm. Làm cùng khu làm việc với tớ, hình như cậu ấy đang làm về thuật toán trí tuệ nhân tạo."
"Hiện tại cậu ấy thế nào?"
"Vẫn như cũ, hình như còn khó tiếp xúc hơn trước kia."
"Vậy cậu ấy đã có bạn gái chưa?"
"... Tớ không hỏi cái đó. Ai lại vừa gặp nhau đã hỏi cái này chứ."
“Không tò mò sao?” Từ Ninh cười như không cười mà nhìn cô.
"Cô giáo Từ, trước kia cậu không hóng hớt như vậy."
"Ai bảo cậu cho tớ đọc tâm sự hồi thiếu nữ của cậu chứ, bây giờ tớ cảm thấy rất có hứng thú."
“… Đừng nói nữa, tớ đã hối hận rồi.” Hạ Li muộn màng mà cảm thấy xấu hổ.
"Đã thêm WeChat chưa?"
"Thêm rồi."
Từ Ninh xúi giục: "Vào trang cá nhân xem thử đi."
Nói là không tò mò thì nhất định là giả.
Hạ Li lấy điện thoại ra, khung chat được cố định trên đầu chính là Yến Tư Thời.
[Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]
Hạ Li nhấp vào ảnh đại diện của anh để xem trang cá nhân, Từ Ninh cũng thò qua xem cùng.
Ảnh bìa cũng là một tấm ảnh về biển, đại dương sâu thẳm trong đêm, màu lam đậm, gần như là một màu đen.
Bên dưới là ảnh đại diện, có hai đường ngang màu xám liên tiếp nhau, ở giữa là một dấu chấm.
"Đóng cửa."
"Rất phù hợp với tính cách của cậu ấy." Từ Ninh tỏ ra lạc quan: "Nhưng dù sao đã thêm WeChat rồi, lại còn làm việc cùng một khu, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hơn."
“Cơ hội gì?” Hạ Li cười cười: "Tớ cũng đâu định đuổi theo cậu ấy.”
"Không thích sao?"
"Buông xuống rồi. Nội dung xấu hổ như vậy, tớ không có gan cho cậu ấy xem."
Hạ Li liếc nhìn khoảng trống dưới đường kẻ ngang màu xám.
—— Đây là tất cả những gì cô biết về Yến Tư Thời hiện tại.
Không khác việc để trống là bao.
Có lẽ, bao nhiêu năm qua, con đường tiếp cận một chiều này đã vắt kiệt sức lực của cô.
Nghĩ đến việc phải bắt đầu lại từ đầu, chỉ cảm thấy bất lực.
Cô không nghĩ mình vẫn còn dũng khí như thời thiếu nữ nữa.
Khi đó trong sáng biết bao.
Một mồi lửa nhỏ bé cũng dám thích một cơn gió mạnh.
Không sợ sau khi cháy hết sẽ chỉ còn bàn tay trắng.
-
Yến Tư Thời mất ngủ đến sau nửa đêm mới ngủ được.
Anh không xác định được là do nhớ lại một số chuyện cũ, khiến vỏ đại não hoạt động quá độ gây ra, hay là do một số tín hiệu đáng cảnh giác tạo nên. Bởi vậy mà anh quyết đoán liên lạc với bác sĩ tâm lí của mình.
Bác sĩ họ Mạnh, là do bác sĩ tâm lí Myra ở Boston của anh giới thiệu.
Trước khi rời khỏi Boston, Yến Tư Thời đã đến gặp Myra lần cuối.
Myra nói bác sĩ Mạnh là bạn học tiến sĩ chung với cô ấy, là bác sĩ tâm lí giỏi nhất trong nước. Nếu anh ấy bằng lòng, thì cô ấy sẽ chuyển tài liệu và bệnh tình của anh cho bác sĩ Mạnh.
Nếu anh cần thì có thể tìm cô ấy tán gẫu một chút. Myra nhấn mạnh, đây không phải là bắt buộc, tất cả đều phải xuất phát từ cảm nhận của chính anh.
Sở dĩ Yến Tư Thời có thể giữ quan hệ cố vấn lâu dài với Myra, chính là vì cô ấy không push ai làm bất cứ chuyện gì.
Bác sĩ Mạnh và Myra cùng có đạo đức nghề nghiệp như nhau.
Lần đầu tiên Yến Tư Thời đến thăm bác sĩ Mạnh, là trước khi quyết định có nên về nước phát triển hay không.
Bác sĩ trị liệu tâm lí chuyên nghiệp không hỗ trợ bệnh nhân đưa ra quyết định, nhưng sau khi nói chuyện, căn cứ vào đủ các nguyên nhân, Yến Tư Thời đã hạ quyết tâm chấp nhận lời đề nghị trong nước.
Tuy là hẹn gặp đột ngột, nhưng bác sĩ Mạnh vẫn cố gắng điều chỉnh lịch trình, chuẩn bị thời gian đầy đủ cho Yến Tư Thời.
Sáng sớm, khi Yến Tư Thời đến, bác sĩ Mạnh đã sắp xếp hoàn cảnh trong nhà để anh có thể thả lỏng hết mức: Kéo một nửa tấm rèm lại, mở một chiếc đèn nhỏ, trong nhà hơn mờ mịt, nhưng không phải là hoàn toàn tối tăm.
Bác sĩ Mạnh đưa một ly nước đá đến bàn trà trước mặt anh, ngồi xuống sofa đối diện anh, mỉm cười hỏi: “Gần đây thế nào rồi?”
Yến Tư Thời uống một ngụm nước, bình tĩnh nói: “Tối hôm qua gặp được một bạn học cấp ba.”
Bác sĩ Mạnh nhìn anh, không chen vào, kiên nhẫn chờ anh tiếp tục nói.
Nhưng anh lại im lặng.
Một lát sau, bác sĩ Mạnh hướng dẫn: “Đó là người như thế nào? Quan hệ trước kia của hai người ra sao?”
Anh lập tức nhớ tới giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng như sương mù ở cửa hàng tiện lợi tối hôm qua.
Tối hôm qua bất ngờ gặp lại Hạ Li, giống như cái giếng khô cạn đã lâu đột nhiên xuất hiện nước trong.
Lúc sau, lại xuất hiện rất nhiều kí ức:
Trong khi hoàng hôn buông xuống, ở một con hẻm ở một thành phố nhỏ, tại một hiệu sách tỏa ra mùi bụi bặm và mực dầu;
Và bậc thang cách xa nhau ở một khu dạy học bỏ hoang, chia sẻ căn cứ bí mật với anh;
Trong bóng đêm, tại phòng học ở gác chuông, hai người đều không mấy vui vẻ.
…
Vốn dĩ anh cho rằng, giếng nước kia đã hoàn toàn cạn khô.
Bác sĩ Mạnh thấy anh vẫn im lặng, cũng không hỏi tiếp, mà cười nói: “Cậu mất ngủ là vì lí do này sao?”
Yến Tư Thời nói: “Có lẽ, tôi cũng không biết nữa.”
“Cậu muốn nghe lời đề nghị của tôi không?”
“Anh nói đi.”
“Tôi nghĩ, sở dĩ cậu muốn về nước, là bởi vì sâu trong nội tâm cậu đã xuất hiện phán đoán, rằng cậu đang dần khôi phục năng lực kết nối với mọi người. Có đôi khi, trách nhiệm đồng nghĩa với áp lực, nhưng tại lúc này, vì bà ngoại cậu, cậu chủ động chọn áp lực. Đây là một tín hiệu tích cực. Trong nước hẳn là sẽ có những người bạn trước kia của cậu, cậu có thể lựa chọn tiếp xúc với bọn họ, không cần tìm hiểu sâu, tất cả đều dựa vào tiền đề là cậu có cảm thấy gánh nặng hay không. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy mình vẫn còn thừa sức lực, thì tôi sẽ đề nghị cậu tiến thêm một bước nữa.”
Cuối cùng, bác sĩ Mạnh nói: “Chúng tôi là bác sĩ trị liệu tâm lí, chỉ có thể cung cấp sự chống đỡ ở mức thấp nhất. Có thể trở thành điểm tựa tinh thần của một người cần nhiều mặt, quan hệ giao tiếp cũng là một trong số đó — Đương nhiên, tất cả phải có tiền đề là cậu bằng lòng, nhất định phải biết dừng lại đúng lúc, hoặc là tới tìm tôi tán gẫu một chút. Vấn đề mất ngủ cũng thế, nếu không thể giải quyết được, thì có thể qua đây nhờ tôi tư vấn.”
-
Hôm nay là Lễ tình nhân.
Đối với Hạ Li mà nói, đó là một ngày làm việc bình thường, còn bởi vì trong cuộc họp, kế hoạch thay thế tài nguyên quảng cáo mà cô gửi đã bị lãnh đạo trực tiếp bác bỏ, nên cảm thấy hơi chán nản.
Rời khỏi phòng họp, Hạ Li cầm tài liệu, chuẩn bị xuống lầu mua một ly cà phê để nâng cao tinh thần.
Cửa vừa đóng lại, phía sau có người nói: "Đợi đã!"
Lãnh đạo trực tiếp của cô, Tống Kiệu An, trưởng nhóm phụ trách dự án này, tiến lên hai bước, vươn tay đóng cửa kính, đi theo ra ngoài, cười nói: "Đi mua cà phê à?"
"Ừm."
"Để tôi mời em."
"Không cần."
“Mới thế mà đã giận rồi sao?” Tống Kiệu An cười nhìn cô.
"Không phải. Công việc là công việc."
Hai người cùng nhau xuống lầu, vừa đi, Tống Kiệu An vừa định giải thích cặn kẽ cho cô biết lý do anh ấy bác bỏ.
"Nếu đã quyết định như vậy thì không cần nói nữa, thầy Tống, khi trở về tôi sẽ sửa lại dựa theo lời anh nói, chúng ta sẽ thảo luận về một bản kế hoạch mới sau. Hơn nữa, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi chỉ muốn yên tĩnh uống một ly cà phê."
Tống Kiệu An cười nói: "Còn nói là mình không giận sao?"
Hạ Li thản nhiên nói: "Thật sự không phải. Anh làm việc với tôi đã lâu, cũng biết tính cách này của tôi mà."
Hai người đi vào Starbucks bên ngoài khu làm việc, Hạ Li gọi một ly Americano đá.
Tống Kiệu An đưa mã thanh toán trước cô, thanh toán hóa đơn cho cô.
Hạ Li không tranh với anh ấy, cúi đầu chuyển khoản số tiền tương ứng vào điện thoại anh.
"..." Tống Kiệu An hơi không nói nên lời: "Em đoán xem tôi có nhận hay không?"
"Dù sao thì tôi cũng đã chuyển rồi."
Tống Kiệu An bất đắc dĩ: "Là lãnh đạo của em, mời em một ly cà phê, mà em vẫn muốn thanh toán với tôi như vậy."
Hai người đến khu ăn uống để chờ.
Hạ Li cho cả hai tay vào túi áo khoác, chán nản nhìn những chiếc cốc Starbucks giới hạn theo mùa trên bàn bên cạnh.
Tống Kiệu An thì lại nhìn cô, gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu tùy ý hỏi: "Tối nay không tăng ca, ra ngoài ăn bữa cơm không? Bạn tôi giới thiệu cho một tiệm ăn Nhật Bản."
"Tôi đã hẹn bạn cùng phòng đi ăn thịt nướng rồi."
"Gọi cả cô ấy đến."
"Không tốt lắm đâu. Cô ấy không quen anh, sẽ rất xấu hổ." Hạ Li từ chối: "Để lần sau đi."
Tống Kiệu An cũng không ép.
Một lúc sau, hai ly cà phê được pha xong.
Hai người đi tới cửa, Tống Kiệu An đưa cốc của mình cho cô, nhờ cô cầm hộ: "Chờ tôi một chút, còn thiếu một thứ nữa."
Hạ Li cầm hai ly cà phê, đi vào trong tòa nhà để tránh gió.
Lúc ra ngoài cô không quàng khăn, áo khoác thì mở tung, lúc này bị gió thổi thì thấy hơi lạnh, lại không còn tay để cài khuy, chỉ có thể cúi đầu xuống, rụt rụt vai lại.
Đúng lúc này, cô thoáng thấy một bóng người đang tiến đến trước mặt mình.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, form áo làm nổi bật dáng người của anh, có cảm giác rất sạch sẽ.
Bầu trời buổi chiều đầu xuân xám như mực nước, dáng vẻ của anh khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Yến Tư Thời dừng lại, nhìn thấy cô, chào hỏi, đến gần.
“Tới mua cà phê sao?” Hạ Li cười hỏi.
"Ừm."
Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, làm hôm nay Yến Tư Thời không có tinh thần lắm.
Buổi chiều tổ kĩ thuật có cuộc họp, kéo dài khá lâu. Sau khi kết thúc, anh lập tức xuống lầu để hít thở không khí, tiện thể mua ly cà phê để nâng cao tinh thần.
Không ngờ là trùng hợp đến vậy.
Yến Tư Thời nhìn Hạ Li, cô vẫn mặc chiếc áo khoác ngoài hôm qua, nhưng bên trong đã thay một chiếc áo len màu trắng, làm nổi bật làn da của cô, tạo cảm giác trắng như tuyết.
Anh chưa kịp hỏi có phải đang đợi ai không thì cửa kính phía sau đã bị người ta kéo ra, một người đàn ông bước ra, cầm chiếc túi mua hàng Starbucks trên tay.
Hạ Li quay đầu lại.
Tống Kiệu An đi tới, cầm lấy cà phê của mình trong tay cô, nhìn Yến Tư Thời cười hỏi: "Đây là ai thế?"
“Bạn cùng trường cấp ba của tôi.” Hạ Li liếc nhìn Yến Tư Thời, cảm thấy anh có lẽ không có hứng thú, nên không giới thiệu Tống Kiệu An với anh.
“Rất vui được gặp anh —” Tống Kiệu An nhìn Yến Tư Thời cười hỏi: “Anh cũng làm việc ở khu này à?”
"Ừm."
Yến Tư Thời vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt.
Hạ Li lạnh không chịu nổi, vươn tay kéo áo ngoài, cười nói với Yến Tư Thời: “Tớ lên trước đây, còn phải tiếp tục làm việc nữa.”
Yến Tư Thời gật đầu.
Đi đến cửa, Yến Tư Thời mở bước vào, sau đó quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông dúi chiếc túi Starbucks vào bàn tay trống rỗng của Hạ Li.
Hạ Li hỏi: "Đây là cái gì?"
"Không phải vừa rồi em nhìn cái cốc đó sao? Tôi thấy em khá thích."
"... Tôi chỉ lơ đãng mà nhìn vào đó thôi."
"Vậy thì cũng đã mua rồi, cũng không thể trả lại đâu."
"Có thể trả được mà."
"Lười trả lắm, hay là em ném đi…"
Yến Tư Thời không nghe nữa, buông tay ra, cánh cửa kính đóng lại sau lưng anh.
Cầm cà phê đá, Yến Tư Thời trở lại văn phòng trên lầu.
Văn phòng của anh là ở vị trí trong cùng, ngoài cửa sổ là office building màu xám bạc, phía trên mái nhà, sắc trời như than chì.
Mùa đông ở thành phố Bắc kéo dài khiến người ta phát ghét.
Yến Tư Thời khép màn sáo lại, ngồi vào vị trí.
Anh uống một ngụm cà phê, ánh mắt thoáng nhìn qua điện thoại bên cạnh máy tính, duỗi tay cầm lấy.
Anh nhớ tới lời đề nghị của bác sĩ Mạnh, nhấn mở WeChat.
Tên WeChat là Sherry, ảnh đại diện là hình con cá được vẽ đơn giản, như là dùng bút vẽ tùy tiện vẽ trong phần ghi chú, rất đơn giản, nhưng lại đáng yêu bất ngờ.
Ấn vào khung chat.
[Bạn đã kết bạn với Sherry, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...