11 năm hạ chí

 
Yến Tư Thời về nước vào năm ngoái
 
Khi đó, anh đã lấy được bằng thạc sĩ về CSE của MIT và nhận được lời mời làm việc từ một công ty công nghệ dựa trên nghiên cứu ở Boston.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó, Yến Tư Thời nhận được tin là bài ngoại Đái Thụ Phương đang đến bệnh viện ở thành phố Bắc để phẫu thuật khối u.
 
Anh xin nghỉ về nước, cùng đi phẫu thuật với bà.
 
Tuy cuộc phẫu thuật hơi khó khăn, nhưng rất thành công.
 
Yến Tư Thời bảo bà ngoại ở lại thành phố Bắc để tạm thời hồi phục sức khỏe.
 
Trong khoảng thời gian chăm sóc đó, rất nhiều công ty công nghệ trong nước đã liên hệ và mời anh trở lại Trung Quốc làm việc.
 
Trong số đó có một phòng làm việc lâu năm, có công ty mẹ ở Thung lũng Silicon, vừa thành lập tổ R&D* tại Trung Quốc.
 
*R&D (Research and Development): có nghĩa là nghiên cứu và phát triển bất kỳ hoạt động nào liên quan đến việc tạo ra sự đổi mới trong các dịch vụ, sản phẩm, quy trình hiện có hoặc phát hiện những cải tiến mới để tạo ra sản phẩm mới. Hiểu một cách đơn giản, R&D là quá trình nghiên cứu nhằm mục tiêu tạo ra cải tiến và sự đổi mới tích cực cho doanh nghiệp. Phần lớn các công ty hiện nay đều dành ngân sách và nguồn lực đầu tư cho các hoạt động của R&D để phát triển sản phẩm mới hoặc nâng các quy trình, sản phẩm đã có.
 
Yến Tư Thời đã gặp mặt họ nói chuyện vài lần, cuối cùng quyết định chấp nhận lời đề nghị, trở thành một trong những người lãnh đạo thuật toán cốt lõi của nhóm, dẫn đầu công việc nghiên cứu liên quan đến thuật toán mạng thần kinh tích hợp trí tuệ nhân tạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bà ngoại vừa hồi phục đã trở về thành phố Sở, còn Yến Tư Thời bay trở lại Boston một chuyến, từ chối lời đề nghị ở đó, xử lý các công việc còn lại, chính thức trở về nước.
 
Nhà ở là nhờ người bạn từ nhỏ Văn Sơ Bạch tìm hộ, là một căn hộ rất gần công viên khoa học và công nghệ, cách khoảng mười phút đi xe.
 
Ngày trở về Trung Quốc, Văn Sơ Bạch đích thân ra sân bay đón người, lái xe đến nhà hàng đã đặt trước để chào đón rồi đưa về nơi ở. 
 
Dịch vụ một cửa**, chu đáo cẩn thận, tận tình.
 
**"Một cửa": là cơ chế giải quyết công việc của tổ chức, công dân thuộc thẩm quyền của cơ quan hành chính nhà nước từ tiếp nhận yêu cầu, hồ sơ đến trả lại kết quả thông qua một đầu mối là “bộ phận tiếp nhận và trả kết quả” tại cơ quan hành chính nhà nước.
 
Yến Tư Thời đã quen anh ấy hai mươi năm, lần đầu tiên thấy anh ấy đáng tin cậy như vậy.
 
"Đương nhiên. Sợ nếu cậu không hài lòng, sẽ lại quay đầu trở về Mỹ tiếp." Văn Sơ Bạch nhập mật khẩu mở cửa, chào đón Yến Tư Thời như một nhân viên bất động sản cao cấp: "Ông cụ nhà tớ nói, nếu một nhân tài như cậu ra nước ngoài cũng là một tổn thất, lần này cũng coi như là tớ đang cống hiến cho quốc gia đi."
 
Đúng như dự đoán, Yến Tư Thời không đáp lại lời trêu đùa của anh ấy.
 
Văn Sơ Bạch cũng đã quen, chỉ vào những nơi khác nhau trong căn hộ, giới thiệu từng nơi một.
 
"Tớ ở trong căn nhà này hồi còn thực tập, đã gọi người thay đổi những chỗ không vừa ý, gần đây cũng mới cho người tu sửa, không có gì vấn đề gì nghiêm trọng cả."
 
Yến Tư Thời nói cảm ơn.
 
Văn Sơ Bạch vào nhà bếp của căn hộ rót cốc nước, sau đó chuẩn bị rời đi, bảo Yến Tư Thời đi ngủ sớm một chút, có rảnh thì đừng quên đổi mã khóa cửa.
 
Khác với phong cách xa hoa lãng phí của Văn Sơ Bạch, phong cách trang trí của căn hộ đơn giản đến bất ngờ.
 
Nhưng điều đó không quan trọng với Yến Tư Thời.
 
Cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi.
 
Nghỉ ngơi một tuần, Yến Tư Thời chính thức nhậm chức.
 
Nhóm vừa mới được thành lập, giai đoạn đầu là tất cả là chạy thử công việc.
 
Mãi đến lúc năm mới, công việc nghiên cứu và phát triển dự án mới chính thức vào guồng.
 
Kế thừa truyền thống làm việc của công ty mẹ ở Mỹ, đội nghiên cứu nghỉ hai ngày một tuần, đi làm tan ca đúng rời, hiếm khi tăng ca.
 

Yến Tư Thời đã quen với việc ở trong văn phòng độc lập của mình một lúc sau khi mọi người rời khỏi tòa nhà.
 
Đối với anh, việc anh có quay lại căn hộ hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
 
Về mặt tinh thần, cuộc sống của anh đã rất xa rời với mọi người.
 
Hôm nay, Yến Tư Thời ở lại văn phòng, cố gắng tối ưu hóa cấu trúc thuật toán hiện tại.
 
Ở lại đến 11 giờ tối, rời khỏi văn phòng, lấy xe ở bãi đậu xe ngầm, lái xe ra khỏi khu khoa học kỹ thuật.
 
Có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên ngoài khu đó.
 
Yến Tư Thời đỗ xe bên đường, định đi vào mua vài chai nước.
 
Sau 11 giờ, trong khu khoa học công nghệ càng thêm phần vắng lặng, chỉ còn vài tầng lầu sáng đèn.
 
Cửa hàng tiện lợi cũng yên tĩnh, ngoại trừ anh ra, cũng chỉ có một khách hàng khác đang đứng trước lò vi sóng trong góc.
 
Anh liếc nhìn, cũng không để ý lắm, đi thẳng đến tủ đồ uống lạnh phía sau quầy hàng.
 
Anh đã quen uống một loại trà thô chỉ bán ở các cửa hàng tiện lợi của Nhật Bản.
 
Trà được đặt cố định trong tủ đồ uống lạnh, anh mở cửa tủ, vừa định lấy thì nghe thấy tiếng gọi điện thoại từ trong góc.
 
Động tác dừng lại.
 
Giọng nói đó không lớn, nói tiếng Anh Mỹ lưu loát, chỉ có điều cách phát âm một số từ không được bản địa cho lắm.
 
Có rất nhiều công ty nước ngoài trong khu này, nên nói chuyện bằng tiếng Anh cũng chẳng có gì là lạ.
 
Điều khiến anh chú ý là giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng kia.
 
Dường như trùng với một người trong trí nhớ đã phủ đầy bụi của anh.
 
Anh ngước mắt nhìn qua đó.
 
Đó là một phụ nữ trẻ tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu xám khói và bên trong là một chiếc áo len đen. Mái tóc dài ngang vai, nhẹ nhàng bồng bềnh xõa tung ra, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, đuôi tóc lộ ra màu hạt dẻ tự nhiên.
 
Có vẻ như là một cuộc gọi công việc, giọng điệu của cô luôn trầm thấp, nhưng lại bày tỏ quan điểm và bảo vệ lập trường của mình với giọng điệu chắc nịch, vừa nhẹ nhàng vừa cứng rắn.
 
Sự cứng rắn hơi sắc bén đó hoàn toàn khác với giọng nói và vẻ ngoài mềm mại của cô.
 
Lúc này, Yến Tư Thời không hoàn toàn chắc chắn, bởi vì hồi học cấp ba cô luôn mặc đồng phục trường, để tóc dài ngang xương quai xanh.
 
Cho đến khi lò vi sóng kêu ting ting, cô mới ngước mắt lên, quay người lại.
 
Đôi mắt trong veo ấy hoàn toàn trùng khớp với đôi mắt trong ký ức.
 
Hồi Yến Tư Thời còn nhỏ đã tham gia nhiều lớp học mình thích, cờ vây là môn học lâu nhất, bởi vì anh thích kiểu chiến đấu tư duy và tính toán đó.
 
Anh có thói quen sạch sẽ ở một số khía cạnh nhất định, chẳng hạn như luôn rửa tay trước khi cầm nắm cái gì đó.
 
Nhưng quy tắc của anh chỉ dùng để kiềm chế bản thân, sẽ không áp đặt lên người khác.
 
Sau khi chơi cờ với ai đó, anh luôn cho quân cờ vào ngâm trong một cái chậu sứ trắng chứa đầy nước trong.
 
Sau khi rửa sạch ba lần, mặt trời chiếu xuống mặt nước một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, đáy nước trong sạch tĩnh lặng, trắng đen rõ rệt.
 
Hồi còn học cấp ba, lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt cô, anh đã liên tưởng đến cảnh tượng này.
 
Ngay cả tên cũng giống thế.

 
Nước sông lung linh trong mùa hè.
 
Người đối diện lấy hộp cơm đã hâm nóng ra, định cho vào túi ni lông, quay đầu lại, hình như nhận ra ánh mắt của anh, đột nhiên ngẩng đầu.
 
Yến Tư Thời đóng nhẹ cửa tủ đồ uống lạnh, không chút do dự đi về phía cô.
 
“Đã lâu không gặp.” Anh nói.
 
"Yến Tư Thời? Đã lâu không gặp."
 
Cô cũng nhận ra anh.
 
Thật ra anh cũng không khẩn trương lắm, nhưng khi cô gọi tên anh, không hiểu sao anh lại có cảm giác như chân được chạm đất.
 
Ánh mắt Yến Tư Thời nhìn xuống mặt cô một chút: "Mới tan làm sao?"
 
“Ừ.” Dường như Hạ Li không quen nói chuyện với anh ở khoảng cách gần như vậy, cứ luôn có cảm giác mình còn đang nằm mơ.
 
Một trong những tiêu chí để đánh giá giấc mơ là có thể nhớ lại nguyên nhân hậu quả hay không, mà khoảnh khắc hiện tại, Yến Tư Thời xuất hiện quá đột ngột, quá giống một giấc mơ không đầu không cuối.
 
Dừng một chút, Hạ Li cười hỏi: "Cậu đang… làm việc ở khu này sao?"
 
Xung quanh đây không có nhà dân, khả năng tình cờ đi ngang qua lại càng nhỏ hơn.
 
Yến Tư Thời gật đầu.
 
"Về nước khi nào thế?" 
 
"Chính thức trở về vào tháng 11 năm ngoái."
 
Hai người làm việc ở cùng một khu hơn ba tháng, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt, hình như cũng không quá trùng hợp.
 
Hạ Li vừa bỏ hộp cơm vào túi nhựa vừa nói: "Quyết định trở về nước phát triển à?"
 
Hạ Li đã từng tưởng tượng khi gặp lại Yến Tư Thời mình sẽ có trạng thái gì. Cô cảm thấy nhất định mình sẽ trào dâng cảm xúc, cổ họng nghẹn ứ, không nói nên lời.
 
Nhưng giờ phút này, trong lòng chỉ còn lại cảm xúc thổn thức và xúc động, cùng với đó là nỗi đau nhẹ tưởng chừng như không thể nắm bắt được.
 
Hóa ra cô có thể chào hỏi anh bình thường như những bạn học cũ khác.
 
Hạ Li cầm túi nilon trong tay, do dự một chút, cũng không còn sớm, Từ Ninh còn đang chờ cô cho ăn đấy.
 
Yến Tư Thời lên tiếng. Anh liếc nhìn tay cô: "Sống ở gần đây sao?"
 
“Gần đây đắt lắm, không ở nổi đâu.” Hạ Li cười nói.
 
"Để tớ đưa cậu về."
 
Hạ Li không có thời gian để suy nghĩ có nên từ chối hay không, bởi vì Yến Tư Thời đã quay người đi về phía lối vào cửa hàng tiện lợi.
 
Cô thấy hai tay của anh trống trơn, không mua gì cả.
 
Một chiếc SUV màu đen đậu trước cửa hàng tiện lợi, Yến Tư Thời nhấn chìa khóa xe, đèn xe nhấp nháy.
 
Anh bước đến ghế phụ, mở cửa, một tay giữ cửa.
 

Gió lạnh thấu xương làm cho Hạ Li chỉ do dự một giây, sau đó đi tới, cúi người lên xe.
 
Khi đi qua anh, hơi thở mát lạnh bị gió lạnh thổi vào trong khoang mũi cô, có cảm giác quen thuộc từ lâu.
 
Người ta nói, ký ức về khứu giác là lâu nhất.
 
Yến Tư Thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe để sang bên kia.
 
Hạ Li bỏ túi xách xuống, đặt lên đùi, rồi thắt khóa dây an toàn.
 
Yến Tư Thời lên xe, nổ máy, nhấn SYNC để đồng bộ hóa nhiệt độ hai bên, điều chỉnh điều hòa lên 28 độ rồi khởi động.
 
"Địa chỉ?"
 
Hạ Li báo tên khu phố: "Cậu biết đường đi không? Nếu không biết thì để tớ mở định vị."
 
"Đường nào?"
 
Hạ Li nói ra tên đường: "Cần phải hướng dẫn không?"
 
"Không cần."
 
Sau đó, hai người không nói chuyện, sự im lặng kéo dài.
 
Yến Tư Thời liếc nhìn Hạ Li ở ghế phụ lái, dường như cô hơi xao lãng, không biết cô đang nghĩ gì.
 
Vậy mà anh nghĩ tới lần đầu tiên gặp cô, cũng là ở trong xe.
 
Anh mượn tai nghe của cô, giả vờ nghe nhạc ngủ say, thỉnh thoảng khi xe xóc nảy cũng mở mắt ra, thoáng thấy cô ngồi bên cạnh đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc MP3 trên tay.
 
Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết lúc đó cô đang nhìn chằm chằm vào cái gì.
 
Thông báo WeChat của điện thoại di động vang lên, Hạ Li mới hoàn hồn.
 
Là tin nhắn thoại của Từ Ninh, cô áp sát vào tai, cô ấy hỏi cô đã về chưa.
 
Hạ Li nhấn nút ghi âm, trả lời: "Đang đi trên đường rồi, hai mươi phút nữa sẽ tới."
 
Tin nhắn thoại “tách” một tiếng, được gửi đi.
 
Yến Tư Thời nhân cơ hội hỏi: "Bạn cùng phòng sao?"
 
"Từ Ninh — cậu còn nhớ cậu ấy không?"
 
"Lớp 7 à?"
 
"Người viết kịch bản “Biến cố Tây An”."
 
Yến Tư Thời gật đầu và hỏi lại: "Còn ai ở thành phố Bắc không?"
 
"Lớp 7 còn có hai người nữa, chắc là cậu không biết. À, Âu Dương Tịnh cũng ở đây. Sau khi tốt nghiệp học viện múa, cậu ấy đến làm việc trong vũ đoàn."
 
"Âu Dương Tịnh là ai?"
 
"..." Hạ Li cũng không thể nói, đó là cô gái bị anh từ chối khi tỏ tình, bị anh làm cho phát khóc: "Là một bạn nữ lớp nghệ thuật."
 
"Xin lỗi, không có ấn tượng."
 
"Vương Sâm thì sao? Cậu còn có liên lạc không?"
 
"Nửa đầu năm ngoái đã liên lạc rồi."
 
Hạ Li cho rằng anh sẽ nói thêm vài câu về chuyện của Vương Sâm.
 
Nhưng không.
 
Lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra dường như Yến Tư Thời không hứng thú với những chủ đề nông cạn này, bao gồm cả những đề tài mà anh chủ động hỏi.
 
Cô quay lại nhìn.
 

Không thể nói là anh lạnh nhạt, vì trên thực tế, về cơ bản anh đều có hỏi có đáp.
 
Tuy nhiên, khác với hồi cấp ba, khi đó có thể là anh chỉ ngại phiền, nên từ chối những cuộc xã giao không cần thiết. Nhưng cho dù là giảng bài cho Nhiếp Sở Hàng, dạy Vương Sâm chơi bóng rổ, hay phiên dịch kịch nói, anh vẫn có ít cảm xúc của con người.
 
Nhưng dọc đường tán gẫu như này, cô chỉ cảm thấy anh đối với mọi người và mọi vật đều có một sự lãnh đạm tuyệt đối, không liên quan đến mình.
 
Cứ như thể anh là một vị khách qua đường của toàn thế giới.
 
Hạ Li im lặng.
 
Có vẻ như, câu hỏi đó đã trở nên lỗi thời —— Yến Tư Thời, tại sao lúc ấy cậu lại đi mà không lời từ biệt?
 
Sau một hồi im lặng, Yến Tư Thời lại nói: "Cậu tốt nghiệp rồi làm việc ở thành phố Bắc luôn sao?"
 
"Không." Hạ Li cười nói: "Tớ tốt nghiệp đại học ở thành phố Nam rồi tới đây, còn cậu? Cậu học trường nào?"
 
"MIT."
 
"À…"
 
Giọng điệu này dường như hơi kinh ngạc, Yến Tư Thời không khỏi nhìn về phía cô.
 
Hạ Li lắc đầu, cười nói: "Không có gì. Lúc đó gặp được một bạn học lớp 20 ở thành phố Bắc, lúc trò chuyện về hướng đi của mọi người, thì cậu ấy nói là cậu học ở Caltech."
 
Caltech ở Los Angeles.
 
Mà MIT ở Boston.
 
Không thể biết được là bạn học kia rốt cuộc là nhớ nhầm, hay là biết nhầm.
 
Nói tóm lại, đó đúng là sự hiểu lầm trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
 
Yến Tư Thời im lặng một lúc, bởi vì sau khi nghe cô nói, trong không khí như có một tiếng thở dài buồn bã mất mát, nhẹ đến mức khó nắm bắt.
 
Từ khóe mắt, chỉ nhìn thấy ánh đèn đường màu vàng coban chiếu lên khuôn mặt cô, ngay sau đó lại chìm vào màn đêm, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng tối, không thể phân biệt được.
 
Lần này sự im lặng kéo dài rất lâu.
 
Trong lúc vô thức, xe đã chạy đến con đường vào khu chung cư.
 
Hạ Li lấy lại tinh thần: "Phía trước, lái thêm 100 mét nữa."
 
Xe dừng trước cổng khu chung cư.
 
Hạ Li cởi dây an toàn, đeo túi vào, cười nói: "Tớ đến rồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về."
 
"Không có gì."
 
Câu trả lời rất quen thuộc.
 
Hạ Li như lập tức bừng tỉnh.
 
Cô đưa tay kéo cửa xe, cảm ơn lần nữa.
 
Cánh cửa khẽ mở ra, gió lạnh lợi dụng khe hở mà chui vào, cô đang định đẩy cửa ra, thì Yến Tư Thời nói: “Không thêm WeChat sao?”
 
Hạ Li vừa buông lỏng tay, cơn gió đã đóng sầm cửa lại.
 
Đôi đèn chớp nháy nhịp nhàng.
 
Yến Tư Thời vươn tay ra, cầm chiếc điện thoại di động trong ngăn chứa đồ bên cạnh.
 
Khi đưa qua, trên màn hình sáng là một mã QR danh thiếp.
 
YAN*
 
Ảnh đại diện là biển xanh thăm thẳm ảm đạm.
 
*Yến Tư Thời (晏斯时) phiên âm là [yàn sī shí].
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui