Buổi trưa, Khương Hồng gọi mấy món ăn rồi trở về, Hạ Kiến Dương cũng từ bộ phận an ninh vội vã trở về ký túc xá.
Một nhà ba người hiếm khi đoàn tụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bữa ăn, Hạ Li báo cáo kết quả kiểm tra hàng tháng của mình.
Hạ Kiến Dương nói: "Top 10 đã là rất tốt rồi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, con phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi đấy."
“Dạ.” Hạ Li nhai cơm, đánh giá ba mình.
Trong mắt mọi người, kể cả cô, ông ấy là người chất phác, ít nói, chân thành, cần cù, thật thà, thiện lương, còn hơi yếu đuối nữa.
Ông ấy không giỏi, cũng không thích ganh đua, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với vợ và con gái, về cơ bản tất cả tiền lương kiếm được đều giao cho Khương Hồng giữ, hàng tháng chỉ giữ một ít tiền mua thuốc lá.
Hạ Li đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vì đã hoài nghi ba mình.
-
Chiều mùng 3 đi học lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong giờ ăn tối, sau khi ăn ở căng tin xong, Lâm Thanh Hiểu bảo Hạ Li đi cùng mình đến sân thể dục một chút.
Trong sân đầy những học sinh khối 11 đang vui chơi, cảm giác nhàn nhã này dường như đã quá xa vời với họ.
Lâm Thanh Hiểu cắn ống hút sữa chua, nhẹ nhàng nói: "Ngày Quốc khánh, tớ và Nhiếp Sở Hàng đã nói chuyện với nhau."
"Nói thế nào rồi?"
"Thái độ của tớ vẫn không thay đổi, tạm thời tớ sẽ không lui tới với cậu ấy."
Hạ Li im lặng.
"Tớ thực sự rất ghét cảm giác bị người khác coi thường. Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt như nhìn sâu bọ của mẹ cậu ấy thôi, là tớ đã không nhịn được rồi... Đây cũng là một cơ hội tốt, tớ muốn nghiêm túc học tập."
"Vậy cậu và Nhiếp Sở Hàng..."
"Rồi nói sau."
Cả hai đều hiểu, “nói sau” ý là, thi đại học xong rồi tính.
Tuy nhiên, bọn họ đã nghe quá nhiều câu chuyện về việc đường ai nấy đi, càng lúc càng xa sau khi thi đại học.
Xem ra tuổi trẻ chính là như vậy, nhiệt huyết, phòng khoáng, đơn thuần, tự tin...
Có thể hình dùng bằng tất cả các tính từ tốt đẹp.
Nhưng lại mong manh hơn bất cứ thứ gì.
Hạ Li liếc nhìn Lâm Thanh Hiểu một cái.
Trong ánh chiều tà, cô ấy cụp mắt xuống, hiếm khi Hạ Li nhìn thấy vẻ mặt buồn bã như vậy của cô ấy.
-
Thời gian trôi qua trong sự nhàm chán của cuồng quay lớp học, ôn tập và thi cử.
Điều duy nhất có thể khiến Hạ Li ló đầu ra khỏi sự buồn tẻ này mỗi ngày là hình ảnh Yến Tư Thời thỉnh thoảng đi ngang qua cửa sổ của lớp 7, hoặc là cô ôm bài thi Địa lý, khi tình cờ đi lướt qua anh ở hàng lang chỉ vội nói một câu “Hi”.
Vừa đến tháng 11, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Nghe nói mùa đông năm nay ở thành phố Sở sẽ rất lạnh.
Thứ sáu trùng với đợt giảm nhiệt đầu tiên, trời mưa hai ngày liên tiếp nhưng bầu trời vẫn không hề thay đổi, tiếp tục u ám, gió bấc gào thét cuốn theo những đám mây xám xịt ở chân trời.
Thời tiết xấu như thế nào thì tâm trạng cũng vậy.
Buổi chiều có hai tiết học toán, giáo viên toán tranh thủ thời gian ra chơi và ăn tối, gom đủ hai tiếng đồng hồ để làm bài kiểm tra.
Bài dự thi chung của tám trường cực kỳ khó, như một đòn cảnh tỉnh đối với những người quá mệt mỏi mà buông lơi việc chiến đấu lâu dài.
Đương nhiên, Hạ Li cũng thi không tốt.
Ngoài trừ đề bài khó, thì còn bởi vì kì dâu của cô sớm hơn ba ngày.
Câu hỏi trắc nghiệm phải đoán mò nhiều câu, câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi lớn thì nhiều chỗ trống.
Toán của cô luôn không tồi, nhưng lần này lại bị đánh đến mức trở tay không kịp, vô cùng hoảng loạn và thất bại.
Sau khi giao nộp bài, mọi người vội vã đến nhà ăn.
Nhưng Hạ Li phải quay về chung cư — cô chỉ mượn tạm được một miếng băng vệ sinh hàng ngày, ngồi hai tiếng đồng hồ xong, quần của cô đã bị bẩn rồi.
Cô quấn áo đồng phục quanh eo, đến văn phòng xin giấy nghỉ phép của thầy Trang, sau đó chạy chậm qua khuôn viên trường, rời khỏi cổng trường và trở về nơi ở của mình.
Khi chạy về, đi ngang qua chỗ rẽ của dãy nhà dạy học lớp 10 và 11, thì đụng phải một chàng trai.
Bạn nam kia đang giữ quả bóng rổ trên ngón tay, vừa đi vừa xoay tròn, vừa va phải thì quả bóng đã bay đi.
Hạ Li xin lỗi, chạy chậm hai bước, khi khom người muốn nhặt lên, thì có một chân giẫm lên bóng rổ.
Hạ Li ngước mắt lên, lúc này mới nhận ra rằng đó là một nhóm ba người con trai.
Trong số ba người, cô biết một người, La Uy.
Cũng là người giẫm lên quả bóng rổ.
La Uy giương mắt nhìn cô: “Không có mắt à?”
Hạ Li không thèm để ý, một lần nữa xin lỗi chàng trai rơi bóng, vòng qua bọn họ rời đi.
La Uy nắm lấy cánh tay cô: "Còn chưa nhặt bóng mà đã đòi đi à?"
“Không phải cậu giẫm lên không cho tôi nhặt sao?” Căn bản là Hạ Li không sợ cậu ta, chỉ cảm thấy rất khó chịu như bị gián chạm vào. Sắp đến giờ tự học buổi tối rồi, cô thực sự lười không muốn chơi với cậu ta.
La Uy thấy cô định rời đi, lại túm mạnh cô một cái.
Hạ Li lảo đảo một hồi, nổi giận nói: "Cậu bị điên à?"
“Tôi bảo chị nhặt bóng lên.” La Uy hình như không muốn buông tha.
Chàng trai bị rơi bóng nói: "Thôi đi, La Uy, người ta cũng xin lỗi rồi, không cần phải làm thế với con gái đâu."
La Uy buông tay.
Hạ Li chỉnh lại bộ đồng phục xộc xệch của mình, rồi đi vòng qua một bên.
Mới đi được hai bước, La Uy ở phía sau cười lạnh một tiếng: "Chị giả vờ thanh cao cái gì? Ba chị chỉ biết rước thêm phiền cho nhà chúng tôi mà thôi. Tôi nói cho chị biết, chuyện lần này của ba chị, dù có cầu xin ông bà nội cũng vô dụng.”
Hạ Li dừng lại.
La Uy liếc nhìn cô: "Ồ, chị còn chưa biết sao? Ba chị ngoại tình với vợ của một người đàn ông ở bộ phận hậu cần, bị người đàn ông đó đánh..."
"Cậu nói dối."
"Tôi nói dối?" La Uy cười lạnh một tiếng: "Lịch sử trò chuyện trên Q.Q của bọn họ đã bị lưu truyền khắp nơi, không tin thì chị có thể trực tiếp đi hỏi ba chị đi. Con mẹ nó không ngại mất mặt, đã thành ra như vậy rồi còn muốn ba tôi đi chùi đít cho nhà mấy người à…"
Hạ Li không muốn nghe nữa.
Cô chạy chậm vài bước về phía tòa nhà dạy học, rồi lại dừng lại.
Chỉ cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại, không thể thở được.
Cô nhớ khi đó Khương Hồng đã hỏi bóng gió cô liệu có thể đăng nhập vào nick Q.Q của người khác mà không cần mật khẩu hay không, và cả những bức ảnh cô tìm thấy khi dọn dẹp các thư mục...
Lời La Uy nói, có lẽ không phải là bịa đặt.
Đứng một hồi, cô mới bình tĩnh lại một chút, lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện cho Khương Hồng, vừa đi về phía tháp đồng hồ ở góc đông bắc.
Sau một vài hồi chuông, đã nối máy xong.
Giọng nói Khương Hồng khàn khàn: "Alo..."
Hạ Li đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, con nghe nói ba bị đánh, có đúng không?"
Khương Hồng im lặng.
Mà im lặng đã là một câu trả lời.
"… Có thật là vậy không?"
Khương Hồng như nghẹn ngào: “Bọn họ chỉ mới chat Q.Q thôi, chưa, chưa phát triển tới mức đó…”
“Ba con nói vậy sao?”
Khương Hồng im lặng.
"Mẹ có tin không?"
"... Mẹ tin. Ông ấy không có thời gian đó. Nếu không phải đang trực ban thì là ở trong ký túc xá. Nhà máy có nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, sao ông ấy có cơ hội... Có thể là ông ấy nhất thời hồ đồ, nhất thời nhàm chán nên mới nói chuyện trên Q.Q với người ta nhiều hơn chút thôi..."
"Hai người đang ở bệnh viện sao?"
"Ở bệnh viện trong thị trấn... con có muốn nói chuyện với ba không?"
“Không.” Hạ Li dứt khoát từ chối: "… Hai người nghỉ ngơi trước đi, con vào học tiết tự học buổi tối đây.”
"Li Li, chuyện này không liên quan tới con, con đừng để ảnh hưởng đến học tập..."
Hạ Li cúp điện thoại.
Trong lúc vô thức, cô đã đi đến chân tháp chuông.
Cô không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Leo một mạch lên tầng bốn, đẩy cánh cửa phòng học trống không ra, cửa không khóa.
Đi vào, cầm điện thoại di động chiếu sáng, đi ra phía sau, đẩy cánh cửa sổ cuối cùng ra.
Tùy ý phủi bụi trên lòng bàn tay, cô lập tức ngồi xuống ghế rồi nằm bò xuống chiếc bàn cũ kỹ trước mặt.
Cô luôn cảm thấy rằng mặc dù cuộc sống của mình rất bình thường, nhưng luôn tràn đầy hy vọng.
Ba mẹ là người bình thường, nhưng yêu thương nhau.
Cô được đặt tên là "Li" vì năm ấy ba mẹ cô vừa kết hôn, đi đến Quảng Tây để tìm việc làm, tiện đường ghé qua sông Li. Đó có thể là một trong số ít những điểm du lịch mà họ đã ghé thăm, thế nên luôn nhắc đến nó, nhớ mãi không quên.
Người ta nói nước sông Li vừa trong vừa đẹp, sau này sinh con gái ra chắc chắn sẽ được như vậy.
Giờ đây, Hạ Kiến Dương đã xé nát những thứ dịu dàng thắm thiết mà cô luôn lấy làm tự hào trong lòng.
Gió từ bên ngoài thổi vào.
Như một cái tát vào mặt, lạnh vô cùng.
Tiếng khóc nghẹn ngào bị tiếng bước chân mơ hồ làm gián đoạn.
Hạ Li dừng lại, nín thở trong giây lát.
Rồi nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dần dần tới gần rồi dừng ở cửa.
Dừng một chút, khi cửa bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng đồng thời vang lên, giống như đang nói chuyện điện thoại với người nào đó: “... Ông không cần phải lôi ông nội ra để chèn ép tôi, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, là ai đã gây ra tình cảnh này. Nếu ông không xin lỗi, không thay đổi cách làm của mình, thì tôi sẽ không quay lại nữa”.
Là Yến Tư Thời.
Đây là giọng nói mà Hạ Li sẽ không bao giờ nghe nhầm.
Nhưng mà giọng điệu này Hạ Li lại chưa bao giờ nghe thấy.
Mặc dù trong ấn tượng, Yến Tư Thời là lạnh lùng, chưa bao giờ nhiệt tình nói chuyện với người khác, nhưng giọng điệu của anh luôn lịch sự lễ phép, không lộ ra một chút tình cảm nào.
Không biết đầu bên kia điện thoại là ai, mà giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng, thậm chí còn ẩn chứa cảm xúc tức giận: "... Nếu đã như vậy, thì tôi không còn gì để nói với ông."
Cúp điện thoại.
Sau khi yên tĩnh một lát, Hạ Li nghe thấy âm thanh rất nhỏ của bánh mài bật lửa trượt đi.
Trong chốc lát, trong không gian u ám bỗng xuất hiện một đốm sáng.
Mùi khói thuốc lá rất nhạt bay qua.
Hạ Li vẫn im lặng.
Cho đến khi một cơn gió thổi vào, cô không kìm được sự ngứa ngáy trong cổ họng, khẽ ho một tiếng.
Cô vội vàng bịt miệng lại.
“Ai đấy?” Yến Tư Thời ngước mắt lên.
"… Là tớ."
Yến Tư Thời nghe tiếng đi về phía góc.
Bên ngoài có ánh đèn, căn phòng này không hoàn toàn tối, sau khi quen dần, thì có thể phân biệt được đường nét của đồ vật trong bóng tối, huống chi Hạ Li còn đang ngồi bên cửa sổ.
Hạ Li trầm giọng nói, có chút âm mũi: "Xin lỗi, lúc nãy tớ tưởng là giáo viên tới kiểm tra, cho nên không lập tức lên tiếng, cũng không có ý định nghe trộm điện thoại của cậu... "
Yến Tư Thời không nói gì.
Anh dừng lại ở bàn học trước mặt cô, chống một tay lên mép bàn, cúi đầu, hơi nghiêng người về hướng cô đang ngồi mà nhìn.
Một lúc sau, anh hỏi: “Tại sao cậu lại khóc?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...