“Tôi thường cảm thấy, được trở thành bạn bè với chàng trai Y, đã là may mắn nửa đời của tôi rồi.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Lớp 12 là khái niệm như thế nào?
Trước khi trải qua, tất cả thông tin đều rất trừu tượng, đều chỉ là “nghe đồn”.
Lên lớp 12, phải chuyển phòng học, sân thể dục cũng ở một chỗ khác, cách cổng cũ Tây Môn gần hơn, nhưng lại xa chung cư của Hạ Li hơn, nên mỗi lần đến đều phải đi qua toàn bộ khuôn viên trường.
Nhưng cũng có tin tức tốt là:
Lớp quốc tế cũng chuyển đến đây, còn cùng ở tầng hai với lớp 7, gần đến mức cách nhau một phòng học và một cầu thang.
Hơn nữa, nhà vệ sinh ở hướng lớp 7, nếu Yến Tư Thời muốn đi vệ sinh, thì nhất định phải đi qua lớp 7.
Nghỉ hè chỉ vỏn vẹn hai tuần, sau đó phải quay về trường học bù, kế hoạch giảng dạy của khối là học hết chương trình mới của các môn còn lại trong kỳ nghỉ hè, sau khi chính thức khai giảng thì lập tức bắt đầu ôn tập đợt một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tự học buổi sáng và buổi tối đã được quy định đến sớm và về muộn hơn 20 phút, đồng thời cũng quản lý chặt chẽ hơn: sách ngoài lề, thiết bị điện tử, yêu sớm... Một khi bị phát hiện sẽ không khoan nhượng, nhẹ thì đến văn phòng uống trà, nặng thì mời phụ huynh đến.
Lớp 12 đã bị thay đổi thẻ ra vào trường, trong giờ ăn tối, trường học không cho học sinh ngoại trú ra ngoài ăn, tất cả đều ăn trong căng tin như học sinh nội trú.
Sau mỗi kỳ thi hàng tháng, bảng xếp hạng của cả khối sẽ được công bố, bình chọn để thưởng cho người tiến bộ.
Ngay cả những học sinh chậm chạp nhất cũng có thể cảm thấy bầu không khí của cả khối đã thay đổi chỉ sau một đêm:
Mọi người kiềm chế lại sự biếng nhác của mình, cảm giác lo lắng và căng thẳng vô hình tràn ngập không khí, giống như thanh kiếm Damocles đang treo trên đầu vậy.
Kỳ nghỉ hè năm nay nóng kinh khủng, nắng chói chang, ve kêu râm ran cả một vùng trời.
Điều hòa chạy vù vù từ sáng đến tối, giờ giải lao giữa các tiết học đều nằm sấp ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì trên người đầy bài kiểm tra các môn vừa phát.
Sự vất vả kéo dài đến vô tận, bài thi cũng như đại dương bao la rộng lớn.
Lớp quốc tế nghỉ hè không học bù.
Mỗi lần Hạ Li ôm bài kiểm tra Địa lý đi qua phòng học trống của lớp 20, đều vội vàng chạy qua.
Bây giờ cô không dám phân tâm nghĩ về Yến Tư Thời nữa, mỗi ngày đều bị ngập trong biển đề, sau khi trở về chung cư thì chỉ muốn ngủ, ngay cả nhật kí cũng viết rất ngắn.
Yến Tư Thời, chỉ tồn tại trong mười phút khi cô viết vài câu trong nhật ký mỗi tối trước khi đi ngủ.
Tấm bưu thiếp đó được cô kẹp trong sổ nhật ký, trước khi đóng lại thì luôn phải ngắm một lần.
Như là đang kí thác suy nghĩ trừu tượng nào đó.
Thời gian học bù kết thúc, cả khối thi tháng.
Xếp hạng của Hạ Li không thay đổi nhiều, lần này cô đứng thứ 7 trong lớp và thứ 26 trong khối.
Như đã đạt đến giới hạn, không đến mức tụt dốc, nhưng nếu muốn đi lên thì phải tranh giành từng tấc đất.
Tháng 9, một đám học sinh lớp 10 mới nhập học.
Không có gì ngạc nhiên khi thành tích thi cử của La Uy nát bét, nhưng bằng quan hệ và tiền xây dựng trường không nhỏ, La Vệ Quốc vẫn thành công nhét cậu ta vào trường Minh.
Ngày khai giảng, La Vệ Quốc đưa La Uy tới điểm danh, gọi điện cho Hạ Li, khăng khăng muốn ăn trưa cùng nhau.
Vì quan tâm học sinh lớp 12 là Hạ Li, nên La Vệ Quốc đã cố tình chọn một tiệm cơm gần trường.
Sau giờ học, Hạ Li miễn cưỡng đi đến chỗ hẹn.
Mái tóc dị hợm của La Uy đã bị cạo đi, cắt húi cua, mặc đồ Adidas, trông như một con người, nhưng ánh mắt tối đen thì vẫn giống như trước kia.
Khi ăn cơm, La Vệ Quốc cười nói: "Về sau La Uy chính là đàn em của cháu, phải nhờ Tiểu Hạ cháu chăm sóc nó ở trường nhiều hơn nha."
Người lớn luôn tin tưởng thái quá về các mối quan hệ, đi đến đâu cũng phải nhờ quan hệ.
Hạ Li cười lễ phép: "Lớp 12 bọn cháu không ở cùng tòa nhà với lớp 10, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không giống nhau, có thể không thường xuyên gặp mặt được."
"Đương nhiên rồi, cháu đã lên lớp 12, học tập là quan trọng nhất. Nhưng mà nếu gặp được, thì cháu quan tâm hơn chút là được."
Hạ Li nói "Vâng", dù sao cô cũng phải nể mặt La Vệ Quốc. Nói mấy lời khách sáo này, cô cũng chẳng mất gì.
Nhưng La Uy lại không quen nhìn cô như thế, mắt trợn trắng lên.
Lúc ăn cơm, La Vệ Quốc quan tâm nhất là thành tích của Hạ Li, nghe nói cô xếp hạng trong top 30 của khối thì vô cùng hâm mộ: "Với thành tích này của cháu, chắc có thể vào được 985 nhỉ?"
"Thành tích bình thường không tính, phải xem thành tích thi đại học đã."
Sau đó La Vệ Quốc lại phê bình La Uy, nói cậu ta không nên thân, dựa theo thành tích hiện tại, e là tốt nghiệp cấp ba xong thì có thể vào xưởng thạch cao đi làm.
Hạ Li hỏi: "Sao chú La không cho La Uy đi học lớp quốc tế ạ? Ra nước ngoài học đại học cũng là một lối thoát mà."
La Vệ Quốc cười gượng: "Một năm đi du học cần bao nhiêu tiền chứ? Chú không có bản lĩnh lớn như vậy."
Lúc này La Uy chen vào: "Úc và Singapore có đắt đâu."
"Đắt hay không cũng là tiền của tao! Lấy cái nhân phẩm của mày, đưa mày ra nước ngoài để ngày nào cũng ăn nhậu gái gú cờ bạc à."
La Uy “xì” một tiếng, cúi đầu nghịch điện thoại di động: "Không đủ tiền thì bảo là không đủ tiền, lại còn lấy cớ nhiều như vậy."
La Vệ Quốc đánh cậu ta một cái.
La Uy lẩm bẩm "điên à".
Cơm nước xong, La Vệ Quốc đi lấy xe.
La Uy nhân cơ hội này mà tác quai tác quái, lạnh giọng hỏi Hạ Li: "Nhà tôi có cho tôi đi học lớp quốc tế hay không thì liên quan đến chị mà xí mỏ vào?"
Hạ Li không muốn để ý tới cậu ta.
La Uy hừ một tiếng, nhìn cô với ánh mắt vô cùng khinh thường: "Học giỏi thì ghê gớm lắm đấy. Học giỏi nhưng ba chị vẫn phải nịnh bợ nhà họ La bọn tôi thôi."
Sau khi khai giảng, lớp quốc tế cũng tiếp tục học.
Khi Hạ Li đến văn phòng, hoặc khi ra ngoài hành lang để tranh thủ hít thở trong giờ giải lao, thì thỉnh thoảng có nhìn thấy bóng dáng của Yến Tư Thời bên ngoài lớp 20, rồi lời thề sẽ học tập nghiêm túc lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô muốn rời xa mương máng.
Cô cũng muốn chạm vào ánh trăng.
Sau khi bước vào lớp 12, Lâm Thanh Hiểu có thể là người không quen nhất, bỏ thói quen chơi bời lười học trước kia, bây giờ phải dồn hết tâm sức cho việc học.
Đôi khi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng bạn bè xung quanh đều chăm chú học tập, khiến cô ấy cũng ngại quấy rầy.
Sinh nhật của Lâm Thanh Hiểu là ngày 23 tháng 9, là vào thứ tư, trước sau không có ngày nghỉ nào.
Mọi người đều tặng quà, nhưng không thể cố gắng tổ chức chúc mừng như bình thường trong hoàn cảnh này được.
Suốt cả ngày, Lâm Thanh Hiểu đều hơi bơ phờ uể oải.
Sau đó Hạ Li bàn bạc riêng với Từ Ninh, bí mật đặt một chiếc bánh nhỏ cho cô ấy, tranh thủ giờ ăn tối để tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Nhưng bên đó giao hàng cực kỳ chậm, còn gần nửa tiếng nữa là đến giờ tự học buổi tối, thì mới gọi điện thoại bảo vừa đến cổng trường.
Lúc này, trong lớp, hầu hết mọi người đều đã ăn cơm xong, trở về chỗ ngồi bắt đầu tự học, trong phòng học vô cùng yên tĩnh.
Hạ Li giấu điện thoại trong ngăn bàn, gửi tin nhắn cho Từ Ninh, hai người lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Sau khi lấy bánh ở cổng trường, cả hai chạy lon ton về khu dạy học.
Mới leo lên lầu hai đụng phải người khác.
Hạ Li dừng lại, lui về phía sau một bước, vừa nhìn thấy là Yến Tư Thời thì lắp bắp chào hỏi.
Dưới ánh đèn trắng trong hành lang, nhìn thấy gò má và trán anh còn dính nước, hình như vừa mới rửa mặt xong, đi ra từ nhà vệ sinh bên kia.
Hạ Li không rảnh nói thêm gì, hiện tại đã sắp đến giờ tự học buổi tối rồi.
Cô đang định đi tiếp, nhưng Yến Tư Thời đưa tay ra ngăn cô lại: "Tạm thời đừng đi vội, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu đang bắt người trong lớp."
Từ Ninh nói: “Không phải là còn chưa đến giờ tự học buổi tối…”
Yến Tư Thời lập tức giải thích, bảo mình chỉ đi ngang qua, cũng không nghe kỹ, có vẻ như gần đây có nhiều người trốn ra ngoài ăn tối, thầy Trang tức giận, chuẩn bị xử lí những người bây giờ còn chưa về lớp.
Bây giờ đã có hai người bị phạt đứng ở cửa lớp 7, phải giải thích lý do trở lại lớp học muộn như vậy.
Hạ Li không quan tâm đến việc sẽ bị khiển trách hai câu, cô nhìn Từ Ninh: “… Liệu thầy Trang có tịch thu bánh không?”
Yến Tư Thời cúi đầu nhìn vào tay cô: "Sinh nhật ai thế?"
"Bạn bọn tớ, Lâm Thanh Hiểu."
Yến Tư Thời đưa tay ra: "Đưa tớ đi, bảo quản hộ cậu cho."
Hạ Li sửng sốt, sau đó đưa túi giấy đựng bánh tới: "... Làm phiền cậu rồi."
Khi Yến Tư Thời đưa tay ra cầm lấy, thì tay cô chạm nhẹ vào tay anh.
"Khi nào tiện thì tới đây lấy." Yến Tư Thời nói.
Hạ Li nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng kéo Từ Ninh đi.
Quả nhiên, thầy Trang đứng ở cửa lớp, vẻ mặt sa sầm.
Tuy nhiên, Hạ Li không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Dù sóng gió có dữ dội đến đâu, dường như cũng không thể so sánh với cảm giác kinh thiên động địa trong lòng khi khẽ chạm vào ngón tay Yến Tư Thời lúc nãy.
Cô siết chặt tay lại, dường như vẫn còn nóng.
Hạ Li nói với thầy Trang là Từ Ninh bị đau bụng kinh, nên cùng cô ấy đến phòng y tế để pha ly nước đường glucose ấm.
Một người thì nằm trong top 10, một người thì đứng đầu môn học của chính mình, bình thường hai người cư xử cũng rất ngoan, nên thầy Trang cũng không làm khó, bảo bọn cô chú ý một chút, rồi thả ra.
Hạ Li trở lại chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một tờ bài thi từ trong ngăn bàn, hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu làm bài.
Tối nay là buổi tối tự học toán, kiểm tra, hai tiếng đồng hồ liền không nghỉ ngơi.
Thi xong, thầy giáo chỉ cho mọi người đi vệ sinh mười phút, rồi yêu cầu các tổ đổi bài cho nhau, vừa chấm bài vừa giảng bài tại chỗ.
Nhịp độ căng thẳng đến mức gần như không có thời gian rảnh, cho đến khi hết buổi tự học tối, Hạ Li cũng không tìm được thời gian "tiện" để đến chỗ Yến Tư Thời lấy bánh.
Dù lớp quốc tế cũng có tự học buổi tối nhưng chỉ kéo dài đến 9 giờ rưỡi.
Hạ Li hơi lo lắng, thời gian này, có lẽ người ta đã đi rồi không.
Cuối cùng cũng hết tiết tự học buổi tối, Hạ Li bảo Từ Ninh kéo Lâm Thanh Hiểu đến toilet trước, sau đó nhanh chóng chạy đến cửa lớp 20.
Trong lớp vẫn sáng đèn, còn lại ba bốn người.
Yến Tư Thời vẫn ở đó.
Anh đang ngồi lặng lẽ đọc sách.
Ánh sáng trắng nhạt chiếu vào người anh, có cảm giác lạnh lùng băng giá.
Hạ Li thò người vào, đè nén cảm xúc hơi hỗn độn trong lòng: "Yến Tư Thời."
Anh đang đeo tai nghe, không nghe thấy.
Vương Sâm ngồi trước anh xoay người lại, gõ gõ bàn, hất cằm về phía cửa.
Yến Tư Thời liếc nhìn phía cửa, tháo tai nghe xuống, đóng cuốn sách trong tay lại, sau đó cầm túi giấy trên bàn, đứng dậy đi về phía cửa.
Hạ Li nhận lấy túi giấy, vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, tối nay phải thi toán nên không được nghỉ. Có phải đã trì hoãn cậu về nhà rồi không?"
"Không có việc gì, tớ về nhà cũng đọc sách thôi."
"Cảm ơn..." Dường như Hạ Li không biết nói thêm gì nữa. "Tớ lấy bánh về trước nhé."
"Ừm."
Vừa định rời đi, Hạ Li lại nghĩ tới điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Ừm... có thể cho tớ mượn cái bật lửa được không?"
Yến Tư Thời duỗi tay, lấy chiếc bật lửa màu bạc từ trong túi quần ra và đưa cho cô.
Hạ Li cầm trong tay, cảm ơn anh một lần nữa.
Trong lớp 7, chỉ còn lại một vài người.
Hạ Li đặt chiếc bánh lên bàn gần cửa, lấy ra, cắm nến lên và đốt lửa.
Do chiếc bật lửa làm bằng kim loại, nên dường như còn lưu lại nhiệt độ ấm áp.
Lúc này, trong phòng học còn lại hai người, Hạ Li báo với họ trước một tiếng, rồi gửi tin nhắn cho Từ Ninh.
Cô đứng ở cửa lớp, lúc Từ Ninh và Lâm Thanh Hiểu chuẩn bị bước vào, cô giơ tay ấn tắt công tắc đèn phòng học.
Ngay lập tức, những ngọn nến lung linh trong bóng tối.
Lâm Thanh Hiểu bị Từ Ninh đẩy vào lớp, sững sờ.
Hạ Li và Từ Ninh vỗ tay, hát hai lần bài chúc mừng sinh nhật, thúc giục: “Mau thổi nến đi, nhỡ thầy Trang còn chưa về là tiêu đấy!”
Lâm Thanh Hiểu vội vàng hoảng loạn mà ước nguyện, rồi một hơi thổi tắt nến.
Hạ Li rút ngọn nến vẫn còn bốc khói ra, cầm con dao nhựa, cố ý cắt tấm thiệp chocolate có viết "Chúc mừng sinh nhật" hoàn chỉnh, rồi đưa cho Lâm Thanh Hiểu.
Lâm Thanh Hiểu cắn một miếng, như thể cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa tay lên che miệng, nghẹn ngào: "... Các cậu đáng ghét thật đấy, biết rõ là tớ ghét mấy cái trò bất ngờ này mà."
Từ Ninh vỗ vai cô ấy, an ủi qua loa: “Ôi trời ôi trời, sinh nhật mà…”
Hạ Li cười cười, tiếp tục cắt bánh kem.
Trong lớp còn lại hai bạn học, cũng chia cho mỗi người một miếng, cuối cùng còn lại đúng hai miếng.
Sau khi được Lâm Thanh Hiểu đồng ý, Hạ Li cầm miếng bánh lên: "Các cậu ăn trước đi, tớ ra ngoài trả bật lửa."
Đi ra khỏi lớp, nhìn về phía cửa lớp 20, Yến Tư Thời và Vương Sâm đang đi ra ngoài, cả hai đều đeo cặp sách, hình như đang chuẩn bị về nhà.
Hạ Li nhanh chóng tiến lên, đưa cho bọn họ hai miếng bánh kem.
Vương Sâm: "Cậu tổ chức sinh nhật sao?"
"Sinh nhật Lâm Thanh Hiểu."
Mặt Vương Sâm mờ mịt: "Tớ quen hả?"
"..." Hạ Li không muốn giải thích nữa: "... Có quen, cậu có quen."
"Ồ. Được rồi."
Lúc này Hạ Li mới nhìn về phía Yến Tư Thời, cho tay vào túi quần đồng phục, ngón tay nhéo chiếc bật lửa, cảm thấy lòng bàn tay mình hơi đổ mồ hôi.
Lấy ra đưa cho anh: "Cảm ơn."
"Không có gì." Yến Tư Thời nhận lấy, tùy ý cất vào.
"Bánh kem... Tớ đặt loại không quá ngọt, các cậu nếm thử đi."
"Được. Chúc mừng sinh nhật cậu ấy hộ tớ nhé."
Hạ Li gật đầu.
Vương Sâm nói: "Bọn tớ đi trước đây."
Một cơn gió mát thổi qua ngoài hành lang, Hạ Li vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt: "Ừ. Tạm biệt."
Hạ Li nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang dần dần nhỏ lại, đi trở lại phòng học lớp 7.
Cô cầm chiếc bánh kem đã ăn một tiếng của mình, bước ra hành lang.
Hai tay chống trên lan can, cúi đầu nhìn xuống.
Trong bóng đêm, bóng dáng cao lớn của Yến Tư Thời đi qua dưới cây ngọc lan trước cửa.
Gió thổi qua tán lá rộng màu xanh sẫm tạo nên âm thanh xào xạc.
Hạ Li không khỏi mỉm cười.
Cắn một miếng bánh kem, nuốt xuống vị ngọt thanh của đêm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...