11 năm hạ chí

 
“Có năm, vào dịp năm mới, tớ đến chùa thắp hương, tớ suy nghĩ, hình như mình không hề muốn phó thác ước nguyện của mình cho thần linh. Thần linh cũng có những chuyện không làm được. Nếu có thể, tớ muốn tặng hết những nguyện vọng mấy năm này cho cậu. Tớ mong cậu sẽ vui vẻ không lo âu, cả đời đều được thuận buồm xuôi gió.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Vừa đến 9 giờ, Vương Sâm cũng tới, đúng giờ tới mức chỉ sai lệch 30 giây.
 
Hạ Li cũng đưa một chai nước qua.
 
Vừa mới mở cửa, trong Thành phố Máy tính không có nhiều người lắm, những áp phích quảng cáo ngày lễ được dán khắp nơi.
 
Vào thời điểm đó, các trung tâm mua sắm sản phẩm 3C* như Thành phố Máy tính và Quảng trường Truyền thông di động chưa được tiêu chuẩn hóa, các cửa hàng thường lợi dụng thông tin giả để thay thế hàng tốt bằng hàng kém, lấy hàng cũ thay thế hàng mới, hoặc phóng đại chức năng để quảng bá sản phẩm giá rẻ.
 
*Sản phẩm 3C: là sự kết hợp của Máy tính, Truyền thông và Điện tử tiêu dùng, còn được gọi là "thiết bị thông tin". Do khối lượng của các sản phẩm 3C nói chung không lớn nên ở giữa thường có thêm một từ “nhỏ” nên chúng thường được gọi chung là “đồ dùng nhỏ 3C”.
 
Các chiêu trò này rất tinh vi, những người không có kiến thức chuyên môn, thì chỉ có thể bị lừa.
 
Hạ Li tin rằng, hầu hết người tới đây đều bị dắt mũi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng Yến Tư Thời lại rất kiên quyết và rõ ràng, anh yêu cầu người bán hàng lấy hàng đúng theo danh sách mà mình lập, nếu không sẽ chuyển sang quán khác.
 
Người bán hàng cố gắng thuyết phục anh là có một mẫu khác tốt hơn, nhưng anh lại bác bỏ gay gắt chỉ bằng hai câu.
 
Vương Sâm nhỏ giọng nói với Hạ Li: "Sau này mua đồ gì tớ đều sẽ nhờ cậu ấy giúp đỡ, nhất định là sẽ tiết kiệm được bộn tiền."
 
Vì đã có sẵn danh sách nên thay vì lang thang không mục đích, thì chỉ mất chưa đầy hai giờ đồng hồ, bọn họ đã tìm đủ một bộ máy tính.
 
Để thuận tiện cho việc giao hàng, tất cả các thiết bị được chọn trong cùng một cửa hàng càng nhiều càng tốt.
 
Chủ cửa hàng khá thẳng thắn và tốt bụng, Yến Tư Thời muốn lấy cái gì thì ông ấy lấy cái đó, cuối cùng còn giảm giá vào ngày lễ, để Hạ Li mua bộ có giá 3500 tệ chỉ bằng 3200 tệ.
 
Trấn Tụ Thụ ở xa, chủ cửa hàng tính thêm 50 tệ phí giao hàng và lắp đặt, đồng thời hẹn Hạ Li sáng mai sẽ cử người đến đó.
 
Sau khi thanh toán hóa đơn xong, khi nhân viên bán hàng xuất vận đơn và xuất hóa đơn, Hạ Li nói: "Khi mang hàng đến các chú sẽ không đánh tráo sản phẩm chứ?"
 
Chủ tiệm dở khóc dở cười: "Đừng lo lắng, tất cả sản phẩm gửi đến cho cháu đều là hàng mới, sẽ mở đồ đóng gói ra trước mặt cháu, nếu cháu vẫn không tin tưởng chú thì có thể chụp ảnh trong suốt quá trình đó, nhờ bạn học nam này giúp kiểm tra hàng hóa. Nếu cái nào là giả thì trả cháu 10 tệ."
 
Rời khỏi Thành phố Máy tính, thì đúng đến 11 giờ.
 
Hạ Li nói: "Chúng ta đến phố Thiên Tinh đi, tớ mời các cậu ăn trưa."
 
Vương Sâm nói: “Cả tớ nữa á?”
 
“Đúng vậy.”
 
"Vì sao chứ? Tớ có giúp được gì cho cậu đâu."
 
"..." Đôi khi Hạ Li hy vọng cậu ấy đừng có thành thật đến thế.
 
May mắn thay, Vương Sâm có một ưu điểm là không thích tìm hiểu mọi chuyện đến cùng, Hạ Li nói là hôm nay cũng coi như là cậu ấy giúp cô phòng thủ, để chủ tiệm không dám tùy tiện “xẻo thịt” cô. Cậu ấy cảm thấy cũng hợp lí, nên vui vẻ chấp nhận.
 
Thành phố Máy tính cách phố Thiên Tinh không xa, chỉ mất 15 phút đi bộ.
 
Dọc theo đường đi, Vương Sâm đi trước một bước, Hạ Li và Yến Tư Thời cùng nhau đi phía sau.
 
Ba người bọn họ không học cùng lớp, người và vật họ thường tiếp xúc cũng khác nhau, quan hệ cũng không quá quen thuộc, khi cùng nhau đi dạo, Hạ Li thật sự không biết nên nói cái gì.
 

Cũng may là Vương Sâm thích chia sẻ về lĩnh vực yêu thích của mình, Hạ Li nghe nói là cậu ấy thích phim khoa học viễn tưởng, nên đã nhờ cậu ấy giới thiệu mấy bộ.
 
Vì vậy, Vương Sâm đã mở ra chế độ máy hát, từ "The Matrix" đến "2001: A Space Odyssey", làm đoạn đường đi đến phố Thiên Tinh không hề buồn tẻ chút nào.
 
Thật ra Hạ Li và Yến Tư Thời không nói nhiều, chỉ phụ họa vài câu khi Vương Sâm đang giới thiệu.
 
Khi đi cạnh nhau, một tay Hạ Li vô thức nắm lấy dây đeo cặp sách, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, nhưng vẻ mặt lại như không có chuyện gì xảy ra.
 
Nhưng đường đi không quá thuận lợi, thỉnh thoảng lại có xe đạp hoặc biển quảng cáo của cửa hàng ven đường cản đường, bọn họ phải đi xuống lòng đường, vòng qua đoạn đó, rồi lại đi lên vỉa hè.
 
Lúc lên lúc xuống, lúc thẳng tắp, lúc vòng vèo...
 
Gần giống như tâm trạng quanh co của cô trên đường đi vậy.
 
Cô thực sự hy vọng rằng con đường này sẽ tiếp tục như thế này và không bao giờ kết thúc.
 
Khi đến phố Thiên Tinh, Hạ Li hỏi Yến Tư Thời và Vương Sâm muốn ăn gì.
 
Bạn học bình thường liên hoan chủ yếu là KFC và McDonald's, hoặc là ở một nhà hàng bít tết "có rất nhiều khách hàng".
 
"Khách nghe theo chủ." Yến Tư Thời nói: "Cậu quyết định đi."
 
Hạ Li lại hỏi Vương Sâm.
 
Vương Sâm nói: "Không phải có một quán Ajisen Ramen mới sao, tớ còn chưa ăn thử."
 
“Vậy thử xem?” Hạ Li nhìn Yến Tư Thời.
 
Yến Tư Thời gật đầu.
 
Đi vào trong tiệm, sau khi ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến.
 
Hạ Li nhìn giá trên đó, cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu đã muốn đãi khách, thì không được tiếc tiền, chỉ là lo không biết tiền mang theo có đủ không.
 
Cả ba lần lượt gọi món.
 
Cả đường đi Vương Sâm đều nói liên tục, lúc này có lẽ đã cảm thấy mệt mỏi nên ngồi phịch xuống ghế, hai mắt bần thần, như hồn lìa khỏi xác.
 
Một lát sau, cậu ấy như lấy lại tinh thần, hỏi Yến Tư Thời: "Đến lúc đi Singapore, cậu định đi vào ngày mấy? Đi từ thành phố Giang hay về thành phố Bắc trước?"
 
Yến Tư Thời nói: "Mùng 3. Đi từ thành phố Giang đến Hong Kong rồi đi tiếp."
 
"Từ thành phố Giang không có chuyến bay thẳng tới Singapore sao?"
 
"Ừm."
 
Vương Sâm nói: "Vậy thì lúc đó tớ sẽ mua cùng chuyến máy bay với cậu đi."
 
Yến Tư Thời gật đầu.
 
Hạ Li hỏi: "Các cậu đi thi sao?"
 
Vương Sâm nói: "Ừ. SAT. Nửa năm đầu có 3 lần thi, ngày 6 tháng 6 là đợt cuối cùng. Thật ra tớ không tự tin lắm, chỉ muốn thử trước, xem không khí như thế nào."
 
Hạ Li uống nước chanh, nhất thời không nói chuyện.
 
Những điều này thực sự là quá xa vời với cô.
 
Đối với cô lúc này mà nói, nó xa đến mức như thể là chuyện của một thế giới khác.
 

Tất nhiên, có lẽ, Yến Tư Thời vốn là người đến từ thế giới khác.
 
Khi sắp ăn xong, Yến Tư Thời đứng dậy, bảo Hạ Li và Vương Sâm nói chuyện trước, còn mình đi toilet.
 
Không bao lâu sau anh trở lại chỗ ngồi, Hạ Li thấy anh ăn gần xong, thì đứng dậy trước đến quầy lễ tân thanh toán.
 
Nhân viên lễ tân kiểm tra hệ thống: "Bàn của quý khách đã được thanh toán rồi."
 
Hạ Li sửng sốt, rồi mới phản ứng lại.
 
Trở lại chỗ ngồi, ba người xách túi rời khỏi cửa hàng.
 
Hạ Li đi sau nửa bước, đứng cùng Yến Tư Thời, thấp giọng nói: "Đã nói là để tớ mời rồi mà."
 
Có thể đó là do giáo dưỡng của anh, không thể để con gái trả tiền.
 
Nhưng cô không cảm thấy được lợi, thậm chí còn hơi bực bội.
 
Yến Tư Thời cúi đầu, nhìn cô.
 
Sau một lúc, anh nói: "Xin lỗi — Vậy cậu mời tớ ly nước đi."
 
Hạ Li vội vàng gật đầu.
 
Tâm trạng như con diều rơi xuống đất rồi lại bay lên theo gió.
 
Có một quán trà sữa bên kia đường.
 
Hạ Li gọi soda chanh lạnh như thường lệ.
 
Vương Sâm nhìn thực đơn một lượt, cảm thấy ngọt quá, nên nói không muốn uống, uống nước lọc là được.
 
Yến Tư Thời do dự một lúc, cuối cùng anh nói: "Soda chanh lạnh đi."
 
Lông mi Hạ Li run lên.
 
Kìm nén lắm mới không nhìn Yến Tư Thời.
 
Cô biết con trai bình thường không thích uống đồ ngọt, soda chanh chính là lựa chọn tươi mát nhất, nên cũng không hề bất ngờ.
 
Cô biết, nhưng vẫn không thể ngăn trái tim mình đập loạn xạ.
 
Nhân viên gọi món: “Hai ly soda chanh lạnh, tổng cộng là…”
 
Hạ Li mở ví ra, lấy ra tờ hai mươi tệ đưa qua.
 
Sau khi nhận tiền thừa, cô lấy một chiếc ví nhỏ khác có hình quả dưa hấu trong túi xách và cho những đồng xu vào đó.
 
Chờ đợi một lát, hai cốc soda chanh lạnh được đưa ra từ khu vực pha chế.
 
Hạ Li lấy một cái ly, lấy hai ống hút và đưa một cái cho Yến Tư Thời.
 
Yến Tư Thời nói "Cảm ơn", nhận lấy, ngón tay cầm vào đầu ống hút trắng rồi cắm xuống.
 
Soda chanh trong suốt, lát chanh xanh nhạt, bọt khí sủi lên ào ạt.
 
Chiếc ly trong tay anh, chính là đầu mùa hè năm 2009 trong ký ức của Hạ Li.

 
Buổi chiều mọi người đều có lịch trình riêng, nên giải tán tại đây.
 
Phố Thiên Tinh là phố đi bộ, xe cơ giới không được đi vào, nên ba người cùng nhau đi bộ đến con đường chính phía trước.
 
Vương Sâm muốn bắt xe buýt phía trước, nên tới trước ngã tư thì rời đi.
 
Hạ Li quay trở lại căn hộ gần trường học, Yến Tư Thời phải sang đường bên kia để đợi người tới đón.
 
Đèn xanh dành cho người đi bộ ở ngã tư bật sáng, hai người cùng nhau băng qua đường.
 
Ở một nơi nhỏ như thành phố Sở, đèn đỏ trên đường chỉ có thể cấm xe ô tô trên năm chỗ ngồi, họ mới đi được nửa đường thì một chiếc xe ba bánh lao thẳng tới.
 
Bàn tay còn lại của Yến Tư Thời nắm lấy khuỷu tay cô, và nhẹ nhàng kéo về phía trước: "Cẩn thận."
 
Sau đó, anh lùi lại nửa bước, vòng sang phía bên phải của cô, đi bên chiếc xe lao tới.
 
Chiếc xe ba bánh lao vụt qua, để lại tiếng gầm rú và khí thải cay xè.
 
Đến bên kia đường, Hạ Li liếc nhìn Yến Tư Thời, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: "Cậu đợi xe ở đây à?"
 
"Ừm."
 
"... Vậy tớ đi trước đây. Tạm biệt."
 
"Tạm biệt."
 
Hạ Li không quay đầu lại dù chỉ một giây, cô đi dọc theo lề đường cho đến khúc cua trước mặt thì dừng lại.
 
Đứng dưới bóng cây, quay đầu lại nhìn, Yến Tư Thời mở cửa bước lên xe.
 
Lúc này, cô không thể chịu đựng được nữa, ngồi xổm xuống ven đường, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
 
Đưa tay ra, ấn vào phần da ở khuỷu tay.
 
Lúc trước cùng các bạn trong lớp ra ngoài chơi, bạn nam nào hơi ý tứ một chút thì sẽ chủ động đi bên có xe, cũng không có gì đặc biệt.
 
Nhưng đây là Yến Tư Thời.
 
Hai má nóng bừng như nước sôi, trong lòng có tiếng gào thét sôi sục mãi không dứt.
 
-
 
Sáng hôm sau, Hạ Li trực tiếp ngồi xe buýt đến thị trấn Tụ Thụ.
 
Đã gần trưa, chủ cửa hàng cho người mang máy tính tới, ngay trước mặt Hạ Li mà khui hàng, cài đặt, thử máy...
 
Đương nhiên, Hạ Li sẽ không làm phiền Yến Tư Thời giúp kiểm tra hàng hóa, nhưng cô vẫn chụp ảnh toàn bộ quá trình để làm bằng chứng.
 
Buổi chiều, Hạ Li đã liên hệ với nhà cung cấp dịch vụ viễn thông để giúp kết nối Internet, mãi đến giờ ăn tối, máy tính cuối cùng cũng được kết nối Internet và sử dụng bình thường.
 
Ngày hôm sau, Hạ Li lại đến để giúp tải xuống một số phần mềm cần thiết, đăng ký số Q.Q cho cả Khương Hồng và Hạ Kiến Dương, đồng thời dạy họ một số thao tác cơ bản như nhấn một lần và nhấn đúp.
 
Sau đó dùng máy tính đó để tạo một tệp tài liệu, viết bài hướng dẫn sử dụng từng phần mềm theo mức độ hiểu biết của cha mẹ.
 
Chỉ sau khi viết hướng dẫn này, cô mới nhận ra nó rắc rối như thế nào, ngoảnh qua ngoảnh lại đã tốn cả ngày.
 
1/5, công nhân được nghỉ lễ, không có nhiều người ăn trong nhà máy lắm.
 
Sau khi Khương Hồng hoàn thành công việc của mình trong nhà ăn, thì tiện đường lấy vài món ăn cho Hạ Li.
 
Trở lại ký túc xá, thấy Hạ Li vẫn còn bận rộn, bà vội nói: "Ăn cơm trước đi, không cần vội vàng, khi nào con rảnh thì đến đây dạy ba mẹ sau."
 
Hạ Li vẫn rời đi máy tính: "Sắp xong rồi —— chỗ ba mẹ có máy in không?"
 
"Bộ phận an ninh của ba con có, con ăn xong thì có thể gọi cho ông ấy."
 
Hạ Li lưu tài liệu, vào USB của mình.
 
Khi ăn cơm, Khương Hồng như thường lệ hỏi han cô về việc học tập và sinh hoạt.

 
Hạ Li nói đều ổn.
 
"Tháng sau, con trai chú La con phải thi cấp ba rồi." Khương Hồng tùy ý nói.
 
"Cậu ta có thể thi đậu sao?"
 
"La Vệ Quốc đã chuẩn bị sẵn tiền xây dựng trường học rồi. Nếu thi không đậu thì chỉ cần nhét tiền vào là xong."
 
"Trường học bọn con á?"
 
"Ừm."
 
“Vậy thì nhà họ giàu thật đấy.” Hạ Li bĩu môi.
 
"Không phải tổng giám đốc Hoắc của nhà máy ba mẹ đã quyên một số tiền lớn cho trường con sao? Chỉ cần ông ấy đánh tiếng, thì La Vệ Quốc cũng không phải tốn quá nhiều tồn."
 
Hạ Li không nói chuyện.
 
Khương Hồng thở dài: "Chỉ có thể nói rằng mỗi người đều có số phận riêng. Chú La của con biết làm việc, nên sống tốt hơn nhà chúng ta một chút."
 
"... Mẹ đang hâm mộ sao?"
 
Khương Hồng mỉm cười: "Hâm mộ cái gì chứ? Có đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như con, mẹ không hâm mộ người khác chút nào đâu. Con xem La Vệ Quốc đi, ông ấy làm việc tốt như vậy, nhưng La Uy lại không nên thân, cứ như thằng đòi nợ. Tổng giám đốc Hoắc nhiều tiền đúng không? Có đứa con rể ở thành phố Bắc, còn giàu có hơn cả nhà họ Hoắc. Nhưng thế thì có ích gì? Con gái ông ấy không phải vẫn bị bệnh sao..."
 
Mí mắt Hạ Li giật giật: "... Bệnh gì thế ạ?"
 
Con gái của tổng giám đốc Hoắc, đó không phải là mẹ của Yến Tư Thời...
 
"Mẹ cũng không biết. Chẳng phải cháu trai tổng giám đốc Hoắc cũng trở về đây học sao, chắc là vì nguyên nhân này."
 
Hạ Li đột nhiên vô cùng bất an: "Mẹ nghe nói ở đâu vậy?"
 
"Nhà máy thì làm gì có bí mật, rất nhiều người biết được. Một số nhân viên cũ có quen con gái tổng giám đốc Hoắc từ nhỏ, cũng biết nhiều về nhà họ Hoắc. Năm đó nhà họ Hoắc làm tiệc cưới ở thành phố Sở, bọn họ còn được gặp con rể của tổng giám đốc Hoắc, thấy bảo rất tuấn tú lịch sự..."
 
Hạ Li tiếp tục hỏi tới cùng, nhưng Khương Hồng lại không biết thêm chi tiết.
 
Sau khi ăn xong, Hạ Li đến bộ phận bảo vệ, in bản hướng dẫn mà mình làm ra, đưa cho Hạ Kiến Dương, rồi bắt xe buýt về nhà.
 
Xe đi được nửa đường, Hạ Li lấy điện thoại ra, bật lên.
 
Trong bóng tối, ánh sáng trắng lờ mờ từ màn hình chiếu vào mặt cô.
 
Nhấp vào danh bạ, kéo đến cuối và dừng ở chữ "Y".
 
Sau khi có được số điện thoại, Hạ Li vẫn chưa từng gửi tin nhắn.
 
Mở giao diện nhắn tin, cô nhấn bàn phím điện thoại, do dự hồi lâu rồi gõ từng chữ một: [Máy tính đã được lắp ráp xong, đang hoạt động bình thường. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.]
 
Cô gửi đi mới biết mình không nói tên, lại vội vàng nhắn tin thứ hai: [Tớ là Hạ Li.].
 
Sau đó, cô nhận ra rằng tin nhắn thứ hai này hơi thừa thãi. Theo như nội dung tin nhắn đầu tiên, ngoại trừ cô thì còn ai trồng khoai đất này.
 
Khi lo lắng, con người ta dễ dàng trở nên ngốc nghếch.
 
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
 
"Y" trả lời tin nhắn: [Tớ biết rồi. Không có gì đâu.]
 
Từ dòng tin nhắn, có thể dễ dàng tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt thờ ơ của Yến Tư Thời khi nói điều này, giống như ấn tượng mà anh luôn tạo cho mọi người.
 
Tuyết trên sườn núi lạnh lẽo, ánh trăng sáng không với tới.
 
Con đường vô cùng hoang vắng, đèn đường mờ ảo, tiếng xe chạy ầm ầm.
 
Hạ Li tựa đầu vào cửa kính xe, giống như đang chạy trong một giấc mơ hoang đường.
 
Không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn vô cùng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui