11 năm hạ chí

 
“Không phải là tôi chưa từng ảo tưởng. Thỉnh thoảng chúng chồng lên nhau. Trong một giấc mơ.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Chiều thứ sáu, buổi tập chung đầu tiên của vở kịch “Biến cố Tây An”, mượn một phòng học trống trong khu dạy học cũ.
 
Vì số lượng người tham gia khá đông, nên khung cảnh biểu tình của sinh viên được đặt lên hàng đầu.
 
Ở trong cảnh này, Hạ Li đóng vai một học sinh, không có bất kỳ vai trò hay lời thoại nào, chỉ cần hô khẩu hiệu với mọi người là được.
 
Cảnh này đã diễn tập hai lần, lời thoại và tiết tấu của diễn viên đóng vai Trương Học Lương rất ăn khớp, gần như đã đạt yêu cầu, hầu hết các bạn học đều về trước.
 
Các diễn viên còn lại có nhiều phần diễn nhiều hơn nên phải diễn tập từng cảnh để từ từ tìm ra vấn đề.
 
Từ Ninh là biên kịch kiêm đạo diễn, là người giám sát toàn bộ quá trình.
 
Hạ Li và Lâm Thanh Hiểu cùng nhau đến nhà ăn, mua bữa tối cho Từ Ninh, sau đó ở lại giúp đỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đang diễn cảnh Dương Hổ Thành và Trương Học Lương bí mật thảo luận xem có nên phản đối Tưởng Giới Thạch bằng vũ trang hay không, thì có người đẩy cửa bước vào.
 
Hạ Li đang ngồi bên cửa sổ lớp học, ăn mì xào mang đến từ nhà ăn cùng Lâm Thanh Hiểu, đói đến mức ăn ngấu nghiến.
 
Nghe thấy động tĩnh, Hạ Li ngước mắt nhìn về phía cửa, suýt nữa thì bị sặc —
 
Vương Sâm đóng vai Tống Tử Văn khoan thai đến muộn, Yến Tư Thời cũng đi vào cùng cậu ấy.
 
Đào Thi Duyệt đã bắt Vương Sâm đóng vai Tống Tử Văn, bởi vì cậu ấy cũng đeo kính, tóc mái dựng ngược và chải ngược ra sau, khá giống với hình tượng của Tống Tử Văn.
 
Vương Sâm hỏi Đào Thi Duyệt, người đóng vai Tống Mỹ Linh: “Chưa đến cảnh của tớ phải không?”
 
“Vẫn chưa.” Đào Thi Duyệt tùy tiện trả lời, ánh mắt lại đặt trên người Yến Tư Thời, cô ta vuốt tóc bên tai, rõ ràng là rất vui mừng: “Sao Yến Tư Thời cũng đến đây thế?”
 
Vương Sâm nói: “Tớ nhờ cậu ấy tới để sửa đúng phát âm cho mình.”
 
Sau đó, “Dương Hổ Thành” và “Trương Học Lương” tiếp tục tập luyện.
 
Bạn nam diễn Trương Học Lương thoại kém khủng khiếp, mượt nhưng mà như thuộc lòng văn bản, nhưng không có cách nào, cậu ấy là chàng trai đẹp trai cao ráo nhất lớp 7, là “hot boy lớp” được chọn ra từ 11 bạn nam.
 
Đối với nhân vật này, Từ Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.
 
Tiêu Vũ Long đóng vai Dương Hổ Thành, vì nhân vật này mà cậu ấy đã cầu xin Từ Ninh và Chu Toàn rất lâu, thậm chí còn thuộc lòng lời thoại trước. Từ Ninh từ chối việc thiên vị, tổ chức một “buổi casting”, mời một số bạn nam đến “diễn thử”, cuối cùng xem hết, đúng thật là Tiêu Vũ Long là người diễn tốt nhất, nên đã được chọn.
 
Lúc này, hai người vẫn đang diễn chung với nhau, Vương Sâm đến muộn dẫn theo Yến Tư Thời, đi vòng sang một bên rồi ngồi xuống.

 
Để tiện cho việc diễn tập, thì giữa phòng học được để trống, dọc theo cửa sổ kê một dãy ghế.
 
Hạ Li và Lâm Thanh Hiểu đang ngồi ở đó.
 
Mà Vương Sâm và Yến Tư Thời thì cách một ghế trống, ngồi bên cạnh bọn cô.
 
Hạ Li len lén liếc sang bên cạnh, thay đổi cách ăn mưa mưa rền gió cuốn vừa rồi, rõ ràng là Yến Tư Thời không hề để ý đến bên cạnh, nhưng cô lại không nhịn được trở nên “nhã nhặn”, dùng đũa gắp mì xào lên, như thục nữ khuê các mắc bệnh kén ăn.
 
Bản thân cô cũng cảm thấy mình hơi ra vẻ, mím môi cười tự giễu.
 
Tiêu Vũ Long và “hot boy lớp” đã tập thoại với nhau xong.
 
Từ Ninh đặt mục tiêu cho lần tập luyện chung này tương đối thấp, chỉ cần có thể thoát li kịch bản là được, nên cũng không quá xoi mói nghiêm khắc, bảo diễn viên diễn đoạn kết lên sân khấu.
 
Tiêu Vũ Long cầm kịch bản, bước xuống sân khấu để tìm chỗ ngồi.
 
Cậu ấy dường như vô tình đi ngang qua Hạ Li và Lâm Thanh Hiểu, cười hỏi: “Các cậu là trợ lí của đạo diễn Từ, cảm thấy tớ diễn có ổn không?”
 
Hạ Li biết rõ là cậu ấy đang hỏi mình, bởi vì ánh mắt của cậu ấy đang nhìn về hướng cô .
 
“Ừm thì... Cậu đọc thoại rất thành thạo, khá tốt.” Hạ Li xấu hổ nói, cô chỉ chú ý tới Yến Tư Thời cách mình hai chỗ, căn bản không hề nghiêm túc lắng nghe.
 
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Tiêu Vũ Long cười sờ sờ cái mũi, xoay người ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
 
Sau mấy cảnh, cũng tới cảnh ba người Tống Tử Văn của Vương Sâm, Tống Mỹ Linh của Đào Thi Duyệt và “Tưởng Giới Thạch” thảo luận xem có nên thương lượng với đại diện của các đảng không.
 
Hạ Li đã ăn xong bữa tối nên tranh thủ đi vứt rác, lúc này mới cầm kịch bản lên, giả vờ xem diễn tập.
 
Liếc sang bên phải, nhìn thấy Yến Tư Thời đang lười nhác mà ngồi, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Vắt chéo chân, kịch bản đặt ở trên đùi, trong tay cầm một cây bút dạ màu đỏ, trong khi Vương Sâm đang đọc lời thoại, thì thỉnh thoảng anh sẽ viết gì đó ở trên kịch bản.
 
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, áo len bên trong cũng là màu trắng luôn, bộ quần áo phản xạ ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trong trẻo của anh, có cảm giác trong vắt như tuyết.
 
Cảnh diễn vừa kết thúc, Vương Sâm lập tức đi tới chỗ Yến Tư Thời: “Vừa rồi phát âm của tớ có chỗ nào không ổn không?”
 
Yến Tư Thời chỉ vào một chỗ nào đó trong kịch bản. “Hôm qua đã nhấn mạnh rồi, đọc lại ở đây đi.”
 
“... Tớ lại phát âm sai rồi sao?" Vương Sâm gãi đầu.
 
“Ừ.”
 
“Còn nữa không?”
 
“Tất cả từ feel cậu được được thành fill.”
 
“... Sao tớ nghe không thấy khác nhau lắm nhỉ?”
 
“Phiên âm của chúng khác nhau, lần lượt là thế này…” Yến Tư Thời cầm cây bút trong tay, đánh dấu trên giấy, Vương Sâm tiến lại gần để xem.

 
Sau khi đánh dấu xong, Yến Tư Thời tập trung vào sự khác biệt giữa các phần nguyên âm của hai từ.
 
Bên này đã dần dần trở thành một lớp học phát âm nhỏ, những bạn học khác cũng chú ý đến, Tiêu Vũ Long là người đầu tiên chạy tới. “Bạn học Yến, cậu có thể nghe xem tớ đọc câu này có đúng không được không?” 
 
Có Tiêu Vũ Long bắt đầu, mấy bạn học khác lần lượt đến gần, hỏi về cách đọc thoại, cách phát âm chuẩn phụ âm “th”, hỏi làm thế nào để giảm bớt giọng “Chinglish” trong thời gian ngắn... 
 
Hạ Li rất ngạc nhiên.
 
Một người lười đóng kịch, chưa bao giờ thích tham gia náo nhiệt, thậm chí còn tránh xa những chỗ như quán karaoke như Yến Tư Thời, khi đối mặt với hàng loạt câu hỏi như thế này mà vẫn hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
 
Mặc dù anh không nhiệt tình, hiển nhiên là không hề thuộc dạng “đam mê dạy học”.
 
Chỉ đối với Vương Sâm, người mình có quen biết, thì anh mới phân tích từng chút một, từng chi tiết nhỏ nhất.
 
Những câu hỏi của các bạn học khác, anh hầu như chỉ hỏi gì đáp nấy.
 
Hạ Li do dự hồi lâu, một góc tờ giấy in kịch bản bị cô cuộn tròn, lòng bàn tay chảy ra một lớp mồ hôi mỏng vì nóng.
 
Tuy nhiên, cuối cùng, cô vẫn không có đủ can đảm để gia nhập vào nhóm đó.
 
Dường như xuất phát từ lòng tự trọng và cảm giác xấu hổ vi diệu:
 
Không muốn để người mình thích nghe thấy cách phát âm tiếng Anh không chuẩn của mình.
 
Giống như đôi giày thể thao màu trắng lấm lem bùn đất, tóc mái hơi bết dầu sau một ngày lười biếng, tiếng ợ hơi thoát ra từ miệng sau khi ăn quá nhiều... 
 
Là sự xấu hổ mà các cô gái luôn muốn giấu đi trước mặt chàng trai mình thích.
 
-
 
Trong mấy buổi tập luyện chung sau đó, thỉnh thoảng Yến Tư Thời sẽ đi cùng Vương Sâm, có lúc thì không.
 
Chỉ cần anh đến, mọi người đều sẽ tranh thủ thời gian để nhờ anh sửa cách phát âm trong lời thoại của mình.
 
Mặc dù rất khó để cải thiện trình độ nói tiếng Anh trong một thời gian ngắn, nhưng dù có ngốc đến đâu, cũng có thể đọc lại giống đến 80 - 90% câu gốc ban đầu, như vẹt vậy.
 
Trong khi buổi diễn tập đang diễn ra sôi nổi, thì ở một bên khác, Lâm Thanh Hiểu và lớp phó văn nghệ cũng đang chuẩn bị cho công tác trang điểm và làm tóc.
 
Hạ Li coi mình như một viên gạch, nếu Từ Ninh và Lâm Thanh Hiểu ai cần giúp đỡ, thì cô sẽ chuyển đến đó.
 
Nhoáng cái đã đến ngày 29 tháng 12, thứ sáu, ngày diễn ra bữa tiệc tối Nguyên Đán.
 
Hiếm khi giáo viên hào phóng cho nghỉ tiết học cuối cùng vào buổi chiều, để cho mọi người chuẩn bị cho bữa tiệc.
 

Phòng học trống lúc trước dùng để diễn tập đã trở thành phòng thay đồ và hậu trường.
 
Lâm Thanh Hiểu và lớp phó văn nghệ đã kê ba chiếc bàn, đặt một chiếc gương trang điểm lên và bắt đầu trang điểm cho từng người một.
 
Một lúc sau, Lâm Thanh Hiểu gọi Hạ Li tới, nhờ cô giúp đỡ một chút, đám lớp phó lao động đi lấy trang phục diễn, nhưng mãi chưa về.
 
Trang phục đã được đặt trước với cửa hàng cho thuê.
 
Thành phố Sở rất nhỏ, có rất ít cửa hàng cho thuê loại trang phục này, Lâm Thanh Hiểu và lớp phó văn nghệ đã chạy tới mấy cửa hàng mới miễn cưỡng gom đủ được.
 
Đối với quân phục dân quốc, thực sự không có chỗ nào để thuê, nên đành phải dùng quỹ lớp để mua mấy bộ trên mạng.
 
Hạ Li gọi điện thoại cho lớp phó lao động, biết được cậu ấy đã đến cổng trường.
 
Lâm Thanh Hiểu nói: “Vậy thì Hạ Hạ, phiền cậu chút nữa giúp bọn tớ kiểm kê quần áo và đăng kí nhận đồ nhé. Người khác tớ không yên tâm.”
 
Hạ Li ra dấu “OK”: “Cậu chỉ cần lo trang điểm thôi, còn lại cứ giao cho tớ.”
 
Một lúc sau, nhóm lớp phó lao động sau khi lấy quần áo thì quay lại.
 
Hạ Li qua đó giúp kiểm tra số lượng, kết quả là thiếu 6 bộ đồng phục học sinh dân quốc cho nữ.
 
Hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì lớp phó lao động nói: “Chủ cửa hàng nói là 6 bạn nữ trường dạy nghề ngày hôm qua đã thuê để chụp ảnh, hứa là sẽ trả lại trước buổi trưa hôm nay, nhưng họ vẫn chưa trả lại.”
 
Bạn nam bên cạnh phụ họa: “Bọn tớ còn cãi nhau với người quản lí cửa hàng, sao có thể có chuyện như vậy được chứ, chúng ta đã đặt rồi, lại còn cho người khác mượn, không uy tín chút nào…” 
 
Hạ Li cắt ngang dòng cảm xúc vô nghĩa của bạn nam lúc này, hỏi thẳng: “Có số điện thoại của chủ cửa hàng không?”
 
Lớp phó lao động gãi đầu.
 
“... Vậy là quán nào thiếu?” Hạ Li không nói nên lời.
 
“Cái quán Vũ Khanh Khách kia.”
 
Hạ Li cố ý đưa giấy đăng ký trang phục cho một bạn nữ nổi tiếng cẩn thận trong lớp, sau đó chạy đi tìm Lâm Thanh Hiểu, xin số điện thoại của chủ tiệm “Vũ Khanh Khách”.
 
Gọi lại cho chủ quán, xin số điện thoại đã đăng ký của sáu cô bạn học trường dạy nghề rồi liên lạc.
 
Mấy bạn nữ trường dạy nghề không muốn đưa đến đây, nói là sắp phải cùng nhau đi xem phim rồi.
 
Nói chuyện hồi lâu, bọn họ mới đồng ý giao sáu bộ quần áo cho người quản lí kí túc xá, để Hạ Li tự mình đi lấy.
 
Hạ Li không muốn làm Lâm Thanh Hiểu phân tâm, nên đã đi tìm Chu Toàn để giải thích tình hình.
 
Chu Toàn nhìn đồng hồ: “... Cậu đi taxi qua đó sao? Hiện tại nhất định đang rất tắc đường, liệu có kịp không?”
 
“Tớ đi xem trước đã.” Hạ Li cũng nhìn đồng hồ, nói. “Nếu thực sự không kịp, vậy thì đành phải bỏ bớt 6 người đi thôi.”
 
Nhưng cô không muốn điều đó xảy ra.
 
Cả lớp cùng tham gia, có lẽ là kỷ niệm tập thể cuối cùng trước năm lớp 12, 6 bạn nữ không tham gia được, sẽ rất đáng tiếc.
 
Chu Toàn nói: “Vậy được rồi. Cậu có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào, nếu không kịp thì tớ sẽ điều chỉnh sau.”
 
“Được.”

 
Hạ Li chạy tới chạy lui mà cả người đổ mồ hôi, lập tức đi vòng đến chỗ góc chất đồ để lấy áo lông vũ của mình. Sau khi mặc vào, thì nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
 
Khi đi xuống cầu thang, thì va phải một người.
 
Cô vội vàng nói “Tớ xin lỗi”, hoảng sợ đứng yên, lúc này mới nhận ra rằng là Vương Sâm và Yến Tư Thời đang đi lên tầng với nhau.
 
Cô thậm chí còn hoảng loạn hơn, lại nói thêm hai câu “Tớ xin lỗi” nữa.
 
Yến Tư Thời một tay vịn lan can, nhìn cô: “Sao vậy?”
 
Chắc anh đã thấy cô gấp gáp đến mức đổ mồ hôi.
 
Hạ Li giải thích qua: "Thiếu sáu bộ quần áo, bây giờ tớ phải đi lấy ngay…”
 
“Có kịp không?”
 
“Tớ không biết…” Dù người đang đứng trước mặt cô là Yến Tư Thời, thì Hạ Li cũng không rảnh nói chuyện, vừa đi xuống vừa nói: “Tớ đi trước đây! Vương Sâm, cậu lên lầu trang điểm cả thử quần áo đi…”
 
“Đợi một chút.” Yến Tư Thời lên tiếng nói.
 
Hạ Li dừng lại.
 
Yến Tư Thời bước xuống hai bậc, đứng cùng bậc thang với cô.
 
Yến Tư Thời hỏi: “Lớp cậu không có ai giúp cậu sao?”
 
“Bọn họ đều phải trang điểm chờ lên sân khấu… Một mình tớ đi, chút nữa sẽ trở lại, cũng không làm trễ nải gì cả.”
 
Yến Tư Thời trầm ngâm vài giây: “Người nhà tớ mới đưa đồ tới đây, mới đi không lâu. Nếu cậu cần, tớ có thể gọi người lái xe quay lại đưa cậu đến đó.”
 
Trong khu dạy học cũ, trên đầu là một ngọn đèn trắng mờ mờ, hơi giống cảnh của một bộ phim điện ảnh cũ.
 
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên khi Yến Tư Thời nói chuyện, hơi cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt bị cái bóng xám nhạt bao phủ.
 
Cảnh tượng này quả thực là cảnh chỉ có trong những câu chuyện cổ tích, khắc sâu vào trong lòng người.
 
Hạ Li rất khó có thể diễn tả tâm trạng của mình lúc này, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh để không làm Thanh Hiểu cảm thấy bất an, nhưng thực ra trong lòng cô lại thấy rất lo lắng và bối rối.
 
Những lời của Yến Tư Thời nói, giống như đưa than vào ngày tuyết.
 
“… Vậy thì làm phiền cậu rồi.” Cô chỉ cảm thấy cổ họng mình hơn nghẹn lại.
 
Yến Tư Thời lấy điện thoại di động ra, hơi quay lưng lại, gọi điện.
 
Gọi xong, anh nói với Vương Sâm: “Cậu đi lên trước đi.”
 
Vương Sâm đẩy đẩy mắt kính, gật gật đầu, đi lên lầu.
 
Yến Tư Thời quay sang đối mặt với Hạ Li. “Đi thôi, tớ sẽ đi cùng cậu.”
 
Rõ ràng là giọng điệu của anh vẫn rất lạnh nhạt, nhưng vào lúc này, Hạ Li lại cảm thấy những lời này cực kỳ dịu dàng.
 
Đúng là một sự tàn nhẫn mà.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui