11 năm hạ chí

 
“Cậu ấy như một cơn gió, thổi quanh năm, từ Nam đến Bắc.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Đi qua hành lang rực rỡ và đầy màu sắc, Hạ Li đẩy cửa phòng ra.
 
Cùng với luồng không khí ấm áp tỏa ra từ căn phòng, cũng có nhiều tầm mắt nhìn ra ngoài cùng một lúc.
 
Âu Dương Tịnh vốn đang ngồi trên ghế sofa, nhưng vào lúc này, cô ấy lại đột nhiên đứng dậy, luống cuống nắm lấy cánh tay của Lâm Thanh Hiểu. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy.
 
Nhiếp Sở Hàng chào đón hỏi: “Hai người sao lại cùng nhau lên đây?”
 
Hạ Li nói: “Vừa muốn xuống dưới để hít thở không khí, thì tớ gặp phải cậu ấy ở cửa lớn.”
 
Cô không nói là Yến Tư Thời không biết số phòng, suýt chút nữa thì đã vòng về nhà.
 
Nhiếp Sở Hàng tiếp đón Yến Tư Thời vào phòng hát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong số những người bạn mà Nhiếp Sở Hàng mời tới, có hai người cũng tham gia cuộc tập huấn cho cuộc thi Vật lý, cũng coi như là quen biết Yến Tư Thời, nên đã chào hỏi anh, hỏi anh có muốn chơi bài cùng không.
 
Yến Tư Thời bảo họ cứ chơi trước, anh vừa mới đến, nên muốn ngồi nghỉ một lát.
 
Anh nhìn lướt qua, rồi ngồi ngay ngắn xuống sofa ở cuối.
 
Hạ Li nhìn thấy Âu Dương Tịnh cứ nhìn chằm chằm về phía Yến Tư Thời nhưng hơi do dự, nhưng cuối cùng, dường như cô ấy vẫn không có can đảm để đi đến đó, dịch sang ba bốn chiếc ghế trống, mới kéo Lâm Thanh Hiểu ngồi xuống.
 
Hạ Li ngồi xuống ở phía bên kia của Lâm Thanh Hiểu.
 
Nghe thấy Lâm Thanh Hiểu cười trêu chọc Âu Dương Tịnh: “Khó lắm người ta mới tới đây, mà cậu không nói lời nào sao?”
 
Cô ấy nói như vậy, Âu Dương Tịnh lập tức không thể ngồi yên.
 
Cô ấy sửa sang tóc tai và quần áo, sau đó quay sang Lâm Thanh Hiểu hỏi: “Trông tớ có ổn không?”
 
“Rất là ổn luôn.”
 
Cô ấy duỗi tay cầm lon Coca trên bàn trà, hít một hơi thật sâu, rồi kiên định đứng dậy, đi đến chỗ Yến Tư Thời.
 
Rõ ràng không phải chuyện của cô, nhưng Hạ Li lại đột nhiên trở nên lo lắng vô cớ, cắn chặt môi dưới, nhìn họ không chớp mắt.
 
Âu Dương Tịnh đưa lon Coca qua, cười hỏi: “Muốn uống gì không?”
 
Yến Tư Thời chỉ hơi ngước mắt lên, nhìn lon Coca một chút nhưng vẫn không cầm lên.
 
Tay Âu Dương Tịnh cứng đơ giữa không trung.
 
Họ giằng co khá lâu, nụ cười trên mặt Âu Dương Tịnh từ từ đông cứng lại.
 
Lúc này, cuối cùng Yến Tư Thời cũng đưa tay ra.
 

“Cảm ơn.” Giọng nói anh lạnh như nước suối, như cơn gió mùa hè, nhưng không phải là kiểu lạnh như băng, mà là không hề có cảm xúc.
 
Sau khi nhận lấy, anh trực tiếp đặt lon nước ngọt trở lại bàn trà.
 
Hành động này cho thấy anh sẽ không bao giờ mở lon Coca này.
 
Âu Dương Tịnh cắn môi.
 
Cô ấy xấu hổ đến mức sắp khóc.
 
Tuy nhiên, Âu Dương Tịnh lại vuốt tóc một cái, mỉm cười và hỏi tiếp: “Cậu muốn hát bài gì không?”
 
“Tạm thời không cần. Cảm ơn cậu.” Giọng điệu vẫn như trước.
 
Là người ngoài cuộc, trong lòng Hạ Li đột nhiên có cảm giác mơ hồ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
 
Cô nghĩ, chắn là sẽ không ai có thể chịu đựng được sự từ chối như vậy của Yến Tư Thời, ngay cả một người xuất sắc và tự tin như Âu Dương Tịnh.
 
Mà nếu không phải vì lúc ấy cô có lòng tốt cho Yến Tư Thời mượn máy MP3, thì có lẽ cô cũng sẽ bị như vậy.
 
Âu Dương Tịnh không nói gì, quay lại và ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hiểu.
 
Cô ấy vùi mặt vào vai Lâm Thanh Hiểu, rất lâu mà không nâng lên.
 
Cô ấy khóc sao?
 
Hạ Li không biết.
 
Yến Tư Thời vẫn luôn không tham gia vào bầu không khí náo nhiệt.
 
Anh luôn tránh xa sự ồn ào và nhộn nhịp.
 
Trong phòng, có người thì ca hát, có người thì chơi bài, còn có người thì lắc xúc xắc, đặt cược một hoặc hai nhân dân tệ nho nhỏ để có chút cảm giác hồi hộp.
 
Mà Yến Tư Thời, anh vẫn luôn ngồi trong góc ghế sofa.
 
Anh lấy iPod từ trong túi áo khoác ngoài ra, cắm tai nghe vào, cúi đầu bấm vài nút, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, để bên cạnh, nhét iPod vào túi áo hoodie.
 
Giống như xây dựng một kết giới vô hình, sẽ không ai có thể đến gần anh được.
 
Âu Dương Tịnh bực bội, ngồi đó suốt, Lâm Thanh Hiểu bảo cô ấy hát, nhưng cô ấy không có tâm trạng.
 
Cô ấy ăn mặc như thế này đến đây, lại còn có giọng hát hay có thể lọt vào top 10 trong trường, nhưng đêm nay, lại chẳng có tác dụng gì hết.
 
Ba mẹ của Âu Dương Tịnh rất nghiêm khắc, trong nhà có người gác cổng, nên đến gần 9 giờ, cô ấy không thể không về.
 
“Không thể hát thêm chút nữa sao?” Lâm Thanh Hiểu đứng dậy, chuẩn bị tiễn cô ấy.
 
Âu Dương Tịnh lắc đầu, liếc nhìn Yến Tư Thời một lần nữa, nửa không muốn nửa tiếc nuối. “... Xe của ba tớ sắp đến tầng dưới rồi.”
 
“Vậy để tớ đưa cậu xuống.”
 
Sau khi Lâm Thanh Hiểu đưa Âu Dương Tịnh lên xe xong, thì trở lại phòng riêng, ngồi xuống bên cạnh Hạ Li, lấy một gói đồ ăn vặt từ trong túi, mở ra.
 
Dường như cô ấy đang thở dài, nói: “May mà tớ không thích người nổi tiếng, nếu không tớ sẽ tủi thân chết mất.”

 
Hạ Li không biết nên nói gì.
 
Nếu thích một người được nhiều người thích, một khi cảm thấy tủi thân, thế chẳng phải là thua rồi sao?
 
Dường như cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân, bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều không hy vọng đối phương sẽ đáp lại.
 
“Nói thật…” Lâm Thanh Hiểu quay đầu liếc nhìn chỗ của Yến Tư Thời, chỗ đó thực sự ở rất xa, nhưng cô ấy vẫn hơi hạ giọng: “Cậu ấy ở thành phố lớn như thành phố Bắc, đã gặp không biết bao nhiêu người con gái xuất sắc rồi. Đám con gái ở trường Minh như chúng ta, cậu ấy thật sự sẽ để mắt tới sao?”
 
“Tớ cảm thấy hẳn là cậu ấy không phải là người ngạo mạn như vậy, sẽ không dùng tiêu chuẩn có nhìn trúng hay không để đánh giá người khác.” Hạ Li nghiêm túc nói. “Tớ cảm giác cậu ấy chỉ đơn giản là không hứng thú mà thôi.”
 
Lâm Thanh Hiểu nhìn cô, cười nói: “Sao cậu nói như thể cậu hiểu rất rõ cậu ấy vậy?”
 
“Người ngoài cuộc tỉnh táo đó.” Hạ Li “dõng dạc” nói.
 
Rốt cuộc thì nhân vật chính của ngày hôm nay là Nhiếp Sở Hàng.
 
Một người mất mát ra về không làm ảnh hưởng đến tình hình chung.
 
Mà nếu là nhân vật chính, thì chắc chắn sẽ bị trêu chọc, liên quan đến Lâm Thanh Hiểu.
 
Không biết ai đã ấn chọn bài “Chỉ có cảm giác với em”, ngay khi khúc dạo đầu vang lên, mọi người lần lượt nhét hai chiếc micro vào tay Nhiếp Sở Hàng và Lâm Thanh Hiểu.
 
Lâm Thanh Hiểu bảo họ đừng trêu nữa, nhưng không ai nghe, ngược lại càng phấn khích hơn, hai người không thể chống cự mà bị đẩy vào giữa phòng riêng.
 
Nhiếp Sở Hàng vẫn đang cố gắng đấu tranh lần cuối cùng. “Tớ hát khó nghe lắm…”
 
“Hát nhanh lên! Nói nhảm nhiều quá rồi đấy!”
 
Học sinh giỏi không phải là người khiêm tốn, giọng hát kia vừa cất lên, lệch tông không trượt phát nào.
 
Mọi người cười ầm lên.
 
Lâm Thanh Hiểu hát rất hay, nhưng vẫn không thể cứu vớt được cậu ấy, phần điệp khúc suýt nữa thì bị dọa bỏ chạy.
 
Khi bọn họ ồn ào, Hạ Li im lặng nhìn Yến Tư Thời.
 
Anh cúi đầu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
 
Thật sự rất khó hiểu, nếu không muốn giao du, thì tại sao lại đồng ý đến rồi lại một mình ngủ ở trong góc.
 
Sau khi Lâm Thanh Hiểu và Nhiếp Sở Hàng hát xong, họ đặt micro xuống và đi tới.
 
Hạ Li liếc nhìn chỗ của Yến Tư Thời, tim đập lỡ nhịp, nhân lúc hai người ngồi xuống, thì đứng dậy dịch sang hai chỗ qua đó.
 
Tự nhiên như nhường chỗ cho người khác, khiến không ai có thể nhận ra.
 
Đương nhiên, lúc này hai người kia còn đang đắm chìm trong niềm vui thầm kín vừa rồi, chắc cũng không còn tâm tư gì để để ý người khác.
 
Trong số những người đến, có một đôi đang trong giai đoạn mập mờ.
 

Sau khi ngồi một lúc, Lâm Thanh Hiểu và Nhiếp Sở Hàng đã lên kế hoạch đối phó theo cách riêng của mình.
 
Lại một tràng la ó vang lên, bầu không khí trở nên ồn ào và náo nhiệt hơn.
 
Mà dường như Hạ Li cũng trở nên táo bạo hơn theo bầu không khí điên cuồng này.
 
Yến Tư Thời vẫn không nhúc nhích, cô chắc chắn rằng anh đã ngủ.
 
Vì vậy, nhân lúc không ai để ý, cô lại dịch thêm hai chỗ về hướng anh đang ngồi.
 
Bây giờ, chỉ còn cách anh một chỗ nữa.
 
Tim cô đập như trống trận, sợ anh sẽ đột ngột tỉnh giấc.
 
May mắn là không.
 
Như thể trở lại lần đầu tiên gặp mặt trong xe, cũng cách anh gần như vậy.
 
Hạ Li không muốn dùng hai chữ “anh tuấn”, luôn cảm thấy nó nên thuộc về người trưởng thành hơn một chút, góc cạnh và sắc bén hơn. Cô nghĩ, có lẽ mười năm sau, từ này sẽ thực sự được dùng cho Yến Tư Thời.
 
Nhưng vào thời điểm này, chàng trai mang đến cảm giác đẹp ngỡ ngàng hơn.
 
Nếu phải dùng tuyết để miêu tả, thì anh nhất định phải là trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
 
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Yến Tư Thời đột nhiên động đậy.
 
Cô sợ đến mức tim nhảy ra khỏi cổ họng.
 
May mắn thay, anh không tỉnh dậy, nhưng cơ thể anh hơi ngả xuống một bên.
 
Chiếc iPod trong túi áo hoodie rơi ra và rơi xuống ghế sofa.
 
Hạ Li bị động tĩnh này dọa sợ, mãi mà không dám động đậy gì.
 
Khi hoàn hồn lại, thì “ý xấu” lại trỗi dậy.
 
Cô đã tò mò về vấn đề này từ lâu, và cơ hội thì đang ở ngay trước mắt.
 
Rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hơi nhoài người ra và nhìn vào màn hình iPod.
 
Đang phát một bài hát tiếng Anh.
 
Cô lấy điện thoại di động ra, mở giao diện tin nhắn, viết tên bài hát và ca sĩ vào phần hộp thư nháp.
 
Căn phòng như được chia thành hai thế giới.
 
Một bên là ồn ào, một bên là góc của cô và Yến Tư Thời.
 
Cô nhìn chằm chằm vào giao diện kia, ghi chép còn nghiêm túc hơn là nghe tiếng Anh.
 
Lần lượt từng bài một.
 
Không biết bao lâu sau, Lâm Thanh Hiểu đi tới, Hạ Li vội vàng tắt màn hình điện thoại, che giấu bí mật mà cô đã nhìn trộm được.
 
“Sao cậu lại ở đây một mình thế?” Lâm Thanh Hiểu ngồi xuống, mở một chai nước, ừng ực uống gần hết.
 
“…Không, tớ đang chat QQ với Từ Ninh.”
 
Trong lòng cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, như thể vừa trải qua một kỳ thi lớn.
 
Phòng riêng được đặt đến 10 giờ, và cũng sắp kết thúc.
 
Lâm Thanh Hiểu vẫn còn một bài hát đang chờ, cô ấy không thể đợi thêm được nữa, đứng dậy và đi đến chỗ chọn bài để cố định lên trên đầu.

 
Hạ Li nhìn người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, do dự một chút, sau đó vươn tay khẽ chạm vào cánh tay anh.
 
Chàng trai từ từ mở mắt và tháo tai nghe ra.
 
“Hình như bọn họ chuẩn bị tan cuộc rồi.” Hạ Li nhẹ giọng nói.
 
Yến Tư Thời gật đầu, sau đó cất iPod đi.
 
Trước khi hệ thống đặt hàng bài hát đóng lại, có người đã nhấn cố định “Ông hoàng tình ca” lên đầu và hát.
 
Dài 12 phút, mỗi người một câu, thề làm quán này sạt nghiệp.
 
Có mấy bạn nam không tham gia cuộc vui và rời đi trước.
 
Tuy nhiên, một lúc sau, họ hào hứng chạy lại trong phòng: “Bên ngoài có tuyết rơi!”
 
Lúc này không ai hát nữa, mọi người thu dọn quần áo và đồ đạc, để lại căn phòng bừa bộn và nối đuôi nhau ra về.
 
Bên ngoài, con đường và những bụi cây trong bồn hoa phủ một lớp trắng mỏng, có lẽ tuyết đã rơi được một lúc rồi.
 
Dưới ánh đèn đường, tuyết mịn lặng lẽ rơi.
 
Yến Tư Thời đang đứng nghiêng ở phía trước, hai tay đút trong túi áo khoác lông vũ màu đen, đầu hơi ngẩng lên, không khí tràn ngập làn khói trắng xóa do anh thở ra.
 
“Mùa đông ở thành phố Bắc thường có tuyết sao?” Hạ Li nhìn bóng dáng anh, đột nhiên hỏi.
 
Cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
 
Phương bắc, một khái niệm quá xa vời đối với cô, vừa dài vừa rộng. Bởi vì gia đình, nên cô chưa từng ra khỏi tỉnh, cũng không biết thế giới bên ngoài như thế nào.
 
Yến Tư Thời quay đầu lại và nhìn cô, như thể để xác định rằng cô đang nói chuyện với mình.
 
Anh gật đầu. “Thích tuyết rơi sao?”
 
“… Ừ.”
 
“Nếu có cơ hội, thì có thể đến thăm thành phố Bắc xem.”
 
Có lẽ Yến Tư Thời chỉ thuận miệng nói câu này, nhưng sau đó, nó đã trở thành tâm nguyện rất lâu của cô.
 
Đi đến thăm thành phố Bắc.
 
Sau đó, năm 2016 có một bài hát rất hot, là “Người bạn nữ đạo sĩ của tôi”.
 
Có người đã viết trong khu vực bình luận:
 
“Bạn vô tình thổi gió, nhưng lại dẫn đến trận lũ bất ngờ.”
 
Có tuyết rơi trên mái tóc đen của Yến Tư Thời, mãi mà không tan.
 
Ngay cả tuyết cũng có vẻ thiên vị anh.
 
Trong lòng Hạ Li đột nhiên cảm thấy đau không diễn tả được.
 
Thế gian chút màu trắng, vạn ngọn đèn bồng bềnh*.
 
*Nguyên gốc là: 红尘一点白, 浮世万盏灯. (Một chút màu trắng trong thế giới của con người, một vạn ánh sáng trong thế giới trôi nổi).
 
Năm 2008, sắp kết thúc.
 
Ngày hôm đó, cô và chàng trai mình thích cùng nhau ngắm tuyết rơi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui