11 năm hạ chí

 
“Bây giờ nghĩ lại, thời cấp ba của tôi đúng là quá nhàm chán. Thiếu niên Y là những năm tháng xám xịt đó, là sự lo lắng, chờ đợi, trằn trọc và lo được lo mất của tôi. Là tất cả ánh sáng của tôi.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Sáng hôm sau, chiếc ô đã được phơi khô, từng nếp từng nếp ô đều được vuốt phẳng cẩn thận và gấp lại ngay ngắn.
 
Thứ hai.
 
Sáng nay Hạ Li cố ý mua bữa sáng ngoài trường, không ăn chung với bọn Lâm Thanh Hiểu vào tiết tự học buổi sáng, mà nhân lúc làn sóng học sinh đầu tiên đổ xô đến nhà ăn rời khỏi lớp học, thì vội vàng cầm chiếc ô và đi xuống lầu.
 
Nhưng mà lúc đó Yến Tư Thời lại không có ở trong lớp.
 
Nghe mấy bạn lớp 20 nói, chắc là anh đã đến văn phòng giáo viên nước ngoài để đưa kịch bản rồi.
 
Tâm trạng mong ngóng được gặp anh cả buổi sáng, như một quả bóng căng bị đâm thủng một cái “bùm”.
 
Hạ Li hơi không cam lòng, không nhờ người khác trả ô hộ, mà chuẩn bị lần sau đến đây tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Li trở lại phòng học ăn bữa sáng.
 
Một lúc sau, Lâm Thanh Hiểu từ nhà ăn trở lại, cầm trên tay một chiếc bánh cuộn và sữa đậu nành, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô.
 
Lâm Thanh Hiểu cắm ống hút vào cốc sữa đậu nành. “Chủ nhật tuần sau là sinh nhật của Nhiếp Sở Hàng rồi, cậu mau giúp tớ nghĩ xem nên tặng cậu ấy cái gì đi.”
 
Phản ứng đầu tiên của Hạ Li là: “Sách?”
 
“Cậu ấy có phải là Tiêu Vũ Long đâu, tặng sách thì qua loa quá rồi.”
 
“Tiêu Vũ Long ở ngay sau lưng cậu kìa.”
 
Lâm Thanh Hiểu sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ ngồi trống không, nên duỗi tay đánh cô một cái.
 
Hạ Li cười không ngừng.
 
Suy nghĩ một chút, cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Ví tiền, giày thể thao, ba lô, dây đeo cổ tay, túi văn phòng phẩm…”
 
“Hình như balo được đấy, thứ bảy này cậu đi dạo phố Thiên Tinh với tớ nha?”
 
“Được thôi.”
 
“Hôm sinh nhật cậu ấy sẽ đi hát karaoke, cậu có đi không?” Lâm Thanh Hiểu lại nói. “Tớ hỏi Từ Ninh rồi, Từ Ninh bảo hôm đó cậu ấy bận.”
 
“... Lại hát karaoke à.”
 
“Cũng đâu còn gì để chơi nữa đâu, trời thì lạnh muốn chết, đâu thể đi dạo công viên được.”
 
Vào thời mà các trò chơi tiệc tùng như ma sói, Script Killer và board game chưa xuất hiện, thì học sinh trung học không có gì để chơi ngoại trừ đi đến quán karaoke.
 
“Cậu cần tớ đi không? Nếu cần thì tớ đi.”
 
“Cần chứ cần chứ.”
 
Lúc này, ngoài cửa có người đến tìm Lâm Thanh Hiểu.
 
Là người bạn Âu Dương Tịnh ở lớp nghệ thuật của Lâm Thanh Hiểu.
 
Âu Dương Tịnh thò người vào trong, vẫy tay với Lâm Thanh Hiểu: “Hiểu Hiểu, cậu ra đây đi, nói chuyện này với cậu nè.”
 

Lâm Thanh Hiểu nói: “Cậu vào đây đi.”
 
“Được không thế?”
 
“Không sao đâu không sao đâu, giáo viên có ở đây đâu.”
 
Âu Dương Tịnh đi vào, ngồi vào chỗ ngồi trống phía trước Lâm Thanh Hiểu, chào hỏi với Hạ Li.
 
Là bạn của bạn, Hạ Li và Âu Dương Tịnh đương nhiên cũng có quen nhau, chỉ là không thân mà thôi.
 
Hạ Li ăn đồ ăn, không nhịn được mà đánh giá Âu Dương Tịnh.
 
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp ưa nhìn, nói năng từ tốn, có khí chất dịu dàng của một nữ phát thanh viên truyền hình, chẳng trách năm nào cũng có tên trong danh sách đề cử hoa khôi của trường.
 
“Chuyện gì thế?” Lâm Thanh Hiểu hỏi.
 
Âu Dương Tịnh nói: “Sinh nhật Nhiếp Sở Hàng…”
 
“Thế nào, cậu không thể đi sao?”
 
“Không phải không phải, tớ muốn hỏi là…” Âu Dương Tịnh nhìn Hạ Li, giống như có người thứ ba ở đây làm cô ấy hơi khó mở miệng. “Nhiếp Sở Hàng có quen biết với Yến Tư Thời đúng không?”
 
“Bọn họ cùng nhau tham gia tập huấn kì thi Vật lý, miễn cưỡng coi như là quen biết đi.”
 
“Tớ nghe nói, lần trước Nhiếp Sở Hàng mời Yến Tư Thời cùng nhau ra ngoài ăn cơm, cậu ấy cũng đồng ý.”
 
“... Cậu nhạy bén với tin tức thật đấy.”
 
Âu Dương Tịnh ngại ngùng mà cười. “Hiểu Hiểu, cậu có thể nhờ Nhiếp Sở Hàng hỏi xem cậu ấy có thể mời cả Yến Tư Thời nữa được không?”
 
Hạ Li không nhịn được mà nhìn Âu Dương Tịnh.
 
Chuyện Âu Dương Tịnh thích Yến Tư Thời cô cũng có biết, nhưng khi thật sự đối mặt lại là một chuyện khác.
 
Lâm Thanh Hiểu nói: “Có thể thì cũng có thể, chỉ là không biết liệu Yến Tư Thời có đồng ý hay không thôi.”
 
“Không sao đâu, tớ có chuẩn bị tâm lý sẵn mà… Hâm mộ các cậu thật đấy, có thể cùng diễn kịch với lớp 20.”
 
“Hâm mộ cái gì? Hâm mộ tớ và Đào Thi Duyệt “được” nói chuyện với nhau sao?”
 
Âu Dương Tịnh cười: “Đúng rồi, Yến Tư Thời sẽ diễn nhân vật gì thế? Vai chính sao?”
 
“Cậu ấy nói cậu ấy không có hứng thú cũng không có thời gian, chắc là sẽ không diễn đâu.”
 
“Các cậu diễn “Biến cố Tây An” đúng không? Tiếc quá đi, cậu ấy mặc quân trang nhất định sẽ rất tuấn tú cho mà xem.”
 
“... Cậu hết thuốc cứu rồi.”
 
“Hiểu Hiểu, thế cậu diễn vai gì?”
 
“Tớ lười diễn, chắc là giúp lớp phó văn nghệ quản chuyện thu phát trang phục thôi.”
 
“Cần tớ giúp đỡ không?! Tớ có thể trang điểm cho các cậu.”
 
“Nhưng mà cậu không biểu diễn tiết mục nào sao?”
 
“Tớ múa đơn mà, không làm chậm trễ thời gian đâu.”
 
“Vậy đến lúc đó xem tình huống đi.”
 
Âu Dương Tịnh cảm thấy hài lòng, đứng lên: “Tớ đi đây, nhờ cậu và Nhiếp Sở Hàng hết đấy.”
 
Lâm Thanh Hiểu gật gật đầu.

 
Hạ Li lấy đũa dùng một lần ra gắp bún, khí nóng ập vào má cô.
 
Trong lòng có một cảm giác hơi chua như khi nuốt nước chanh với đá.
 
Trong tiết học đầu tiên, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, cả buổi sáng không tạnh.
 
Buổi thể dục theo đài hôm nay bị hủy bỏ, Hạ Li cầm ô đi xuống lầu lần nữa.
 
Đứng ở cửa phòng học của lớp 20, nhìn qua cửa sổ kính, Yến Tư Thời đang nằm sấp ngủ ở hàng thứ ba từ dưới lên cạnh cửa sổ.
 
Hạ Li do dự một lúc, vẫn không gọi điện thoại cho anh, sợ quấy rầy đến anh.
 
Sau tiết học buổi chiều cuối cùng, Hạ Li chạy đến đài phát thanh và cầm theo chiếc ô đi dọc đường.
 
Khi đi xuống cầu thang và rẽ sang, vì tránh mấy học sinh đang đi về phía mình, đi đến cửa lớp 20, mà cô suýt đụng phải người đang đi ra từ bên trong.
 
Hạ Li dừng lại và nhìn lên, là Vương Sâm và Yến Tư Thời.
 
Cô sợ đến mức gần như không nói nên lời, không chút do dự đưa chiếc ô qua: “... Cảm ơn, cảm ơn.”
 
“Còn dùng nữa không?” Yến Tư Thời thấp giọng hỏi.
 
Đứng đối mặt, cô nhận ra rằng anh cao hơn cô tưởng, thậm chí cô còn không dám ngước mặt lên nhìn anh.
 
“... Không cần, hôm nay tớ có mang ô rồi.”
 
Lúc này Yến Tư Thời mới nhận lấy.
 
Vương Sâm nhìn cô chằm chằm: “Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”
 
“... Lần trước cùng nhau ăn cơm ở quán ăn Tụ Phúc rồi.” Hạ Li dở khóc dở cười, nhắc lại một lần nữa.
 
“À à à.” Dường như bây giờ Vương Sâm mới nhớ ra. “Hình như lần trước tớ cũng hỏi cậu câu này thì phải.”
 
“...”
 
Cảm ơn Vương Sâm đã giúp trái tim đang đập loạn nhịp của cô được nghỉ ngơi một lúc. “Các cậu đi ăn cơm à?”
 
Yến Tư Thời “ừ” một tiếng.
 
Hạ Li lui về phía sau hai bước, không quấy rầy họ nữa, nói lời từ biệt, một mình đến đài phát thanh.
 
Cả tối hôm nay tâm trạng của cô đều vô cùng tốt.
 
Ngay cả buổi tự học buổi tối học môn Chính trị buồn ngủ nhất trong lớp chính trị cũng trở nên dễ thương.
 
-
 
Đã chốt danh sách các diễn viên đóng kịch, mấy diễn viên có suất diễn nhiều bắt đầu học lời thoại cả ngày lẫn đêm.
 
Chương trình học dày đặc, không có nhiều thời gian để luyện tập chung, nên Chu Toàn đã yêu cầu mọi người hoàn toàn thoát li kịch bản trong lần luyện tập chung đầu tiên, cố gắng không trì hoãn thời gian, vì vậy thời gian cho buổi tổng duyệt toàn diện đầu tiên được chốt vào hai tuần sau.
 
Trước ngày này thì là sinh nhật Nhiếp Sở Hàng.
 
Quán karaoke tụ tập không nằm ở trên đường Thiên Tinh — mà là ở quán mới mở chỗ học viện Khoa học và Nghệ thuật thành phố Sở. Mới khai trương nên được giảm giá, rất có lời, chắc chỉ bằng một nửa giá của các quán khác.
 
Hạ Li và Lâm Thanh Hiểu gặp nhau và cùng nhau lên đường.
 

Lúc đến thì đã có rất nhiều người.
 
Hạ Li tìm Yến Tư Thời trong ánh đèn tối tăm trước — cô nghe Lâm Thanh Hiểu nói, Yến Tư Thời đã đồng ý tới tham gia buổi tụ họp này.
 
Nhưng không thấy bóng dáng anh đâu mà lại liếc mắt thấy Âu Dương Tịnh trước.
 
Vào thời điểm đó, hầu hết các các bạn nữ ở trường Minh đều không biết trang điểm, nhưng các cô gái trong lớp nghệ thuật lại có điều kiện và nhu cầu — học khiêu vũ, diễn xuất và phát thanh, thường xuyên tham gia các kỳ thi, biểu diễn hoặc thi đấu khác nhau. Khi mọi người đều đầu bù tóc rối, thì họ đã học cách ăn mặc trên các tạp chí như “Thụy Lệ”, “Y Chu”.
 
Âu Dương Tịnh ngồi ở chỗ chọn bài hát, mặc một chiếc áo cổ cao màu trắng, một chiếc váy bằng vải cashmere màu đỏ rượu vang, mái tóc xoăn nhẹ.
 
Khoảnh khắc ánh đèn bật lên, thấy khuôn mặt cô ấy được trang điểm nhẹ nhàng, giống như chỉ đánh một chút má hồng, rất tự nhiên, như thể bị nhiệt độ trong phòng hun nóng.
 
Thực sự xinh đẹp.
 
Hạ Li là con gái mà còn ngắm đến sững sờ.
 
Lâm Thanh Hiểu kéo Hạ Li đi đến đó: “Yến Tư Thời vẫn chưa tới sao?”
 
Âu Dương Tịnh quay đầu lại: “Vẫn chưa.”
 
“Hôm nay cậu xinh thật đấy.”
 
Âu Dương Tịnh thẹn thùng mà cười cười, hỏi Lâm Thanh Hiểu: “Có chọn bài hát nào không?”
 
“Để tớ xem xem nên chọn bài gì.”
 
Hạ Li cầm lon Coca trong tay, ngồi ở trên sofa nghe Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh hát, vẫn luôn bồn chồn, lơ đãng, thường xuyên liếc nhìn về phía cửa.
 
Cô không biết mình đang mong đợi điều gì, vì kể cả Yến Tư Thời có tới đây, thì cùng lắm cô cũng chỉ có thể chào anh một tiếng mà thôi.
 
Đến hơn 8 giờ, Yến Tư Thời vẫn chưa xuất hiện.
 
Âu Dương Tịnh không thể ngồi yên được nữa, gọi Nhiếp Sở Hàng đến, bảo cậu ấy có thể gọi cho ai đó và hỏi xem anh có còn đến nữa không.
 
Nhiếp Sở Hàng nói: “Tớ không có số điện thoại của cậu ấy — có ai có không?”
 
Sau khi hỏi xung quanh, tất cả mọi người đều lắc đầu.
 
Có lẽ Nhiếp Sở Hàng đã dành tất cả sự tinh tế ít ỏi của mình cho Lâm Thanh Hiểu, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng lo lắng của người khác, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Bình thường cậu ấy vẫn luôn đi một mình, đột nhiên không muốn đến đây cũng là chuyện bình thường thôi. Cậu ấy chỉ có quan hệ tốt hơn xíu với Vương Sâm lớp bọn họ thôi.”
 
Lâm Thanh Hiểu nhìn Âu Dương Tịnh, mắng cậu ấy: “Cậu đừng nói nữa.”
 
Nhiếp Sở Hàng cảm thấy khó hiểu.
 
Vẻ mặt Âu Dương Tịnh ảm đạm mà cười cười.
 
Mà vào lúc này, không chỉ có một người cảm thấy mất mát.
 
Không khí trong phòng quá ngột ngạt, làm Hạ Li không thể ngồi yên.
 
Tất nhiên, cô biết không phải vì không khí ngột ngạt.
 
Nhân lúc Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh đang song ca bài “Nếu như”, thì Hạ Li lấy áo khoác và điện thoại di động của mình rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
 
Đẩy cửa quán karaoke dưới lầu ra, một cơn gió lạnh tạt thẳng vào người. Thành phố Sở có bốn mùa rõ rệt, mùa đông lạnh lẽo rét căm căm.
 
Cô rùng mình một cái, mặc vội chiếc áo khoác ngoài, đút hai tay vào túi quần.
 
Mặc kệ gió lạnh, cô đang định đi về phía trước, thì khi ngước mắt lên, lại nhìn thấy một bóng người bên đường.
 
Trong lòng giật mình thót tim.
 
Suýt nữa thì Hạ Li đã hét lên.
 
Khi nhìn kỹ hơn và xác nhận rằng người đó là Yến Tư Thời, cô kìm nén sự phấn khích đến mức muốn lao lên trời, bước tới: “Yến Tư Thời.”
 
Chàng trai đang đứng trên lề đường, trước mặt là một chiếc taxi, nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi xoay người.
 
Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen và quần đen, bên trong là một chiếc áo hoodie màu xám. Màu tối làm cho làn da của anh càng trở nên lạnh và nhợt nhạt, đôi mắt anh trong màn đêm trông rất sâu thẳm, khiến anh có vẻ khó gần hơn.
 
“Vừa đến sao?” Hạ Li hỏi.
 

“Ừ…”
 
Lúc này tài xế taxi hỏi lại: “Còn đi nữa không?”
 
Yến Tư Thời nói: “Không đi nữa, xin lỗi bác tài.”
 
Tài xế lẩm bẩm một câu, giẫm chân ga rồi rời đi.
 
Hạ Li khó hiểu: “Cậu đã chuẩn bị đi rồi sao? Không đi lên chào hỏi chút à?”
 
“Không biết cụ thể là phòng nào. Cũng quên hỏi số điện thoại của Nhiếp Sở Hàng.” Yến Tư Thời nhàn nhạt giải thích một câu.
 
Cho nên, anh có tới, nhưng không tìm thấy chỗ, nên chuẩn bị rời đi sao?
 
Hạ Li không kiềm chế được, mím môi cười.
 
Lúc này Yến Tư Thời nhìn cô một cái.
 
Rất khó để đoán xem cái nhìn thoáng qua nhìn có ý gì.
 
Bên tai Hạ Li đột nhiên đỏ bừng, vội nói: “Để tớ dẫn cậu lên nhé?”
 
Yến Tư Thời gật đầu: “Cảm ơn.”
 
Hai người xoay người trở về.
 
Hạ Li tin rằng, vận may hơi thiên vị cô, nếu cô không đột nhiên muốn ra ngoài hít thở không khí, có phải đêm nay sẽ đành thất vọng trở về hay không.
 
Cô không biết trang điểm, nhưng trước khi ra ngoài cô đã đặc biệt gội đầu, cũng mặc chiếc áo len trắng và áo khoác lông vũ màu trắng yêu thích của mình. Làn da cô trắng nõn, màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
 
Tâm trạng không ai biết, cũng không muốn bị phụ lòng.
 
Đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng lá khô rơi xuống đất.
 
Người lên tiếng trước là Yến Tư Thời, giọng nói giống như một làn sương trắng thở ra và tan biến, nghe ở trong gió lạnh, luôn có cảm giác mờ ảo: “Mọi người đều đã tới rồi sao?”
 
Đương nhiên cô biết cảm giác mờ ảo kia là vì cái gì, nhịp tim của cô gần như lấn át tất cả các âm thanh khác.
 
Cô “Ừ” một tiếng.
 
Tới cửa, Hạ Li vươn tay muốn mở ra, thì Yến Tư Thời lại đi trước một bước.
 
Anh giữ cửa và ra hiệu cho cô vào trước.
 
Bước đi lâng lâng, lúc nặng lúc nhẹ.
 
Trong khoảnh khắc bước qua cửa, cô lại ngửi thấy mùi hương băng tuyết trên người anh, hơi thở ấm áp của anh như phả lên đỉnh đầu cô.
 
Cô nín thở trong giây lát.
 
Trong cái liếc mắt cuối cùng, cô nhìn thấy bàn tay vững chắc của chàng trai, và xương cổ tay rõ ràng.
 
Quán karaoke được trang trí rực rỡ, đèn LED neon màu xanh và đỏ từ treo từ sảnh đợi, khi bước vào thang máy cũng thế.
 
Cô ở bên trong, đứng cạnh Yến Tư Thời, cảm thấy không chân thực, trọng lực đột nhiên tăng lên lên khiến cô choáng váng, không khí như bị bóp nghẹt, không thể bơm vào tim phổi một cách thuận lợi.
 
Cô không dám quay đầu lại nhìn anh, hai tay đút trong túi áo khoác đầy mồ hôi, cô cúi đầu, ánh mắt hết lần này đến lần khác quét qua đôi giày Martin màu đen trên chân anh.
 
Sao không khí có thể nóng như vậy chứ.
 
Cuối cùng cửa thang máy mở ra.
 
Yến Tư Thời bước ra ngoài trước, sau đó lịch sự chặn cửa thang máy, đợi cô ra ngoài.
 
Có lẽ anh là chàng trai lịch thiệp nhất mà cô từng gặp.
 
Cô thậm chí còn không hề nghĩ đến những chi tiết này, nhưng anh lại làm một cách tự nhiên như vậy.
 
Nhưng giờ khắc này, cô lại hơi cảm thấy mất mát.
 
Vì giáo dưỡng của anh, nên ai cũng được đối xử như nhau.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui