11 năm hạ chí

 
“Sau này, khi tôi tăng ca đến tận khuya, khi bị mắc kẹt trong hàng dài xe taxi dưới mưa, tôi sẽ luôn nghĩ đến đêm mưa lúc đó. Thành phố rất nhỏ, con đường cũng rất ngắn, nhưng dòng tâm sự lại dài, rất dài.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Ánh mắt Yến Tư Thời lại rơi xuống cuốn sổ của Hạ Li, liếc nhìn, vừa định mở miệng thì dường như ngại đây là thư viện, nên xoay người lấy bút chì trên bàn mình.
 
Hạ Li chỉ nhìn thấy anh dùng ngón tay đẹp đẽ của mình để cầm bút chì, viết ra từng chữ giải thích tiếng Trung đằng sau những từ mới mà cô chép ra, thậm chí còn đánh dấu “n.”, “vi.”, “vt.” và những phần khác.
 
Chiều mưa xám xịt, trời âm u.
 
Thiếu niên rũ mắt xuống, khuôn mặt tuấn tú.
 
Cô không thể nghĩ ra cảnh tượng nào khiến tim đập thình thịch hơn thế này.
 
Đầu bút chì bấm lướt trên giấy phát ra tiếng sột soạt.
 
Như thể máy hát kim loại chà sát khe rãnh của đĩa nhạc, trong lòng cô vang lên một bài hát, còn vui hơn cả tiếng pháo nổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dường như không bao lâu sau, bút chì ngừng lại, Yến Tư Thời đẩy quyển sổ qua.
 
Hạ Li hoàn hồn, vội vàng nói lời cảm ơn.
 
Yến Tư Thời thấp giọng hỏi: “Còn câu hỏi gì nữa không?”
 
Hạ Li lắc đầu: “Không còn nữa…”
 
Sau khi Yến Tư Thời xoay người lại, Hạ Li dịch ống tay áo ra, dùng hai cuốn sách khác để che bìa cuốn “Guns, Germs and Steel” lại.
 
Cô dùng ngón tay véo vành tai mình, nóng đến kinh người.
 
Cô cúi đầu xem phần giải thích mà Yến Tư Thời viết trong sổ tay.
 
So với cái tên anh viết tùy tiện bằng bút gel ở chỗ làm thẻ hồi nãy, nét chữ bằng bút chì lại cứng cáp hơn một chút.
 
Chữ của anh thích hợp để trưng bày, không phải để đọc.
 
Quá đẹp, sẽ làm người ta mất tập trung.
 
Trong khoảng không trống trải vang lên tiếng bước chân chậm rãi, là Từ Ninh cùng một bạn nữ khác trong lớp 7 đang cùng nhau đi tới.
 
Từ Ninh ôm một chồng sách lớn, khi đặt xuống thì Hạ Li cảm thấy mặt bàn hơi rung lên.

 
Đống sách Từ Ninh lấy rất đa dạng, Cthulhu, Sơn Hải Kinh, thần thoại Bắc Âu, tâm lí học phạm tội…
 
Hạ Li biết, cô ấy đọc những cuốn sách này để tạo ra một số thế giới quan kỳ lạ, viết nên không gian song song của bộ phim hoạt hình manga anime mà cô ấy thích.
 
Thầy Trang nói đúng, nếu Từ Ninh dành một nửa tâm trí cho Toán học, thì cô ấy đã không bị điểm toán kéo xuống đến mức chật vật giãy giụa ở vị trí thứ 25 của lớp rồi.
 
Không gian lắng xuống.
 
Mọi người đọc sách của riêng mình cho đến khi trời tối lại, đèn trong thư viện sáng lên.
 
Nhìn thời gian, đã 5 giờ rồi.
 
Hạ Li quét mắt nhìn phía trước, Yến Tư Thời đã gập máy tính xách tay lại, chuẩn bị rời đi.
 
Cô quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Từ Ninh: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, chúng ta về đi?”
 
“Hả… Mấy giờ rồi?” Từ Ninh đóng sách lại.
 
“Đã hơn 5 giờ rồi.”
 
“Vậy thì đi thôi.” 
 
Hỏi tiếp bạn nữ khác ở lớp 7, cô ấy nói nếu bọn họ đi thì cô ấy cũng sẽ đi luôn.
 
Yến Tư Thời đã thu dọn đồ đạc của mình xong trước và đi đến quầy thư viện.
 
Hạ Li và những người khác theo sát phía sau.
 
Yến Tư Thời mang những cuốn sách đã được đăng ký ra khỏi thư viện, đi sang một bên rồi đứng yên, như thể đang đợi họ để cùng nhau rời đi.
 
Anh luôn là một người có giáo dục tốt, phong thái lịch lãm không có ở các bạn cùng trường.
 
Hạ Li liếc mắt nhìn Yến Tư Thời một cái, thấy anh không chú ý tới bên này, cô mạnh dạn đưa mấy cuốn sách của mình ra.
 
Nhân viên quét mã vạch đăng ký, nhấn mạnh: “Phải trả lại trong vòng ba tháng.”
 
Làm thủ tục đăng ký mượn sách xong, mọi người cùng nhau ra ngoài.
 
Bên ngoài trời vẫn mưa, nhưng đã nhỏ hơn nhiều.
 
Từ Ninh mang theo ô, Hạ Li đi chung với cô ấy.
 
Mấy người bước xuống bậc thang bên đường.
 

Nhà bạn nữ khác lớp 7 ở gần đây, đi hai chuyến xe buýt là đến, nên cô ấy nói là mình sẽ đi chờ xe buýt trước, rồi cầm ô rời đi.
 
Từ Ninh đề nghị với Hạ Li: “Hay là chúng ta gọi xe taxi đi?”
 
Hạ Li không mang theo ô, taxi có thể lái thẳng đến cửa chung cư học sinh, tất nhiên là thuận tiện nhất.
 
Vào thời điểm đó, giá taxi ở thành phố Sở là 2 km đầu tiên giá 5 nhân dân tệ, đi thêm 1 km thì tính thêm 1 tệ, tính tiền xe thì cũng không tốn quá nhiều.
 
Tuy nhiên, đợi taxi vào ngày mưa không dễ, lại sắp đến giờ tan ca, vẫy mấy chiếc taxi thì đều hoặc là có khách hoặc là từ chối chở.
 
Hạ Li cũng không sốt ruột, bởi vì Yến Tư Thời cũng đang đợi xe.
 
Nhìn bóng người dưới chiếc ô đen cách đó không xa, xuyên qua màn sương mù xám xịt của mùa đông, cô mong rằng xe sẽ không bao giờ tới.
 
Nhưng không lâu sau, hai chùm đèn pha màu vàng ấm áp xuyên qua bầu trời mờ tối, một chiếc Mercedes - Benz màu đen tiến đến và dừng lại bên cạnh Yến Tư Thời.
 
Yến Tư Thời mở cửa ghế sau ra, nhưng không lập tức đi lên, mà dừng một chút, nhìn thoáng qua chỗ Hạ Li và Từ Ninh, sau đó bình tĩnh nói: “Lên xe đi, tớ tiễn các cậu một đoạn đường.”
 
Giọng điệu và lời nói của anh luôn rất lạnh nhạt, những lời này tất nhiên cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là sự lễ phép giữa bạn học với nhau.
 
Từ Ninh sửng sốt, quay đầu dùng khẩu hình miệng nói với Hạ Li: Tớ không nghe nhầm đấy chứ?
 
Hạ Li cũng muốn hỏi Từ Ninh vấn đề này.
 
Mà Yến Tư Thời vẫn đặt tay ở cửa sau xe, rõ ràng là đang đợi bọn cô đi lên.
 
Hạ Li kiềm chế tâm trạng kích động và vội vàng của mình, duỗi tay túm lấy cánh tay của Từ Ninh, giọng điệu bình tĩnh: “Có đi không?”
 
“Đi chứ, nếu không thì không biết phải chờ bao lâu nữa.”
 
Hai người đi qua đó, cụp ô lại, lần lượt ngồi vào ghế sau.
 
Yến Tư Thời đóng cửa sau cho bọn cô, rồi mở cửa ghế phụ ra ngồi vào trong.
 
Máy sưởi trong xe đã được bật hết cỡ, có một mùi thơm ấm áp trong không khí, rất dễ chịu.
 
Ở trong mưa lạnh một lúc lâu, ít nhiều cũng cảm thấy hơi lạnh, lúc này xung quanh được sưởi ấm, dường như hơi lạnh trong xương được nước ấm xua đuổi ra ngoài, chỉ còn cảm thấy thoải mái.
 
Người lái xe Hạ Li không quen biết, chắc là người mà La Vệ Quốc đã nói, tài xế riêng.
 
Tài xế hỏi nhà bọn cô ở đâu, bọn cô lần lượt nói địa chỉ.
 

Hạ Li tính trong lòng một chút, dựa theo hướng xe đang đi, cô sẽ xuống xe sau Từ Ninh.
 
Nghĩa là, cô có thể ở riêng với Yến Tư Thời thêm một lát.
 
Chỉ mới dự đoán trước cảnh tượng này thôi đã khiến cô vô thức siết chặt ngón tay rồi.
 
Trên đường đi, Từ Ninh và Yến Tư Thời trò chuyện vài câu về kịch bản, nhưng rồi không ai nói nữa.
 
Dù sao thì bọn họ cũng không thân quen với Yến Tư Thời lắm, cho đến nay cũng rất ít tiếp xúc với nhau.
 
Mà tính cách Yến Tư Thời như vậy, thực sự khiến mọi người không biết làm thế nào để trở nên thân quen với anh.
 
Anh như vầng trăng lạnh trên bầu trời kia.
 
Mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng không ai có thể đạt được.
 
Người lái xe rất có tâm, sẵn sàng đi vào con đường nhỏ, chở Từ Ninh đến tận cổng khu chung cư.
 
Sau khi ra khỏi con phố nhỏ, trong xe càng lúc càng yên tĩnh.
 
Đã hơn 5 giờ, trời đã tối, vết nước đọng trên cửa sổ thủy tinh làm đèn đường và đèn neon trở nên méo mó, tán xạ ánh sáng mờ ảo.
 
Chỉ còn lại một mình Hạ Li, cô càng lúc càng cảm thấy không khí trong không gian chật hẹp này loãng đi một chút, khiến cô càng thêm căng thẳng và bồn chồn.
 
Ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thời đang ngồi trước mặt mình, trong không khí im lặng chỉ nghe thấy tiếng động cơ chạy, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn và chậm hơn trong vô thức.
 
Diện tích nội thành thành phố Sở rất nhỏ, lái xe từ nhà Từ Ninh đến chung cư học sinh cũng chỉ có mười phút.
 
Cô vẫn muốn nói thêm vài lời với anh.
 
Hạ Li nắm chặt ngón tay trên đầu gối. “Kịch bản…”
 
“Hả?” Yến Tư Thời quay đầu lại.
 
Hạ Li liếc nhìn anh một cái, trong xe tối om, cô không nhìn rõ mặt anh, vội vàng dời ánh mắt đi: “Trong kịch bản có một chỗ phiên dịch, tớ nghĩ có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ lại một chút.”
 
“Chỗ nào?”
 
“Khẩu hiệu biểu tình của học sinh, nếu dịch trực tiếp từng từ thì lúc hô lên có vẻ hơi thiếu khí thế, nếu ngắn gọn lại một chút, có gieo vần thì có lẽ sẽ tốt hơn.”
 
Nói xong thì vô cùng thấp thỏm.
 
Điểm tiếng Anh của cô không đứng trong top của lớp, không biết liệu lời mình đề nghị với Yến Tư Thời có được coi là múa rìu qua mắt thợ không.
 
Tuy nhiên, Yến Tư Thời lại gật đầu: “Được, để về tớ sẽ suy nghĩ thêm.”
 
Hạ Li thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô đã muốn nói ra đề nghị này trong lúc thảo luận, nhưng mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì, một mình cô có ý kiến thì dưới bầu không khí đó có vẻ không đúng lắm.
 
“Còn chỗ nào nữa không?” Yến Tư Thời hỏi tiếp.
 

“Không…”
 
Yến Tư Thời không nói gì nữa, xoay người lại.
 
Chiếc xe lại rơi vào im lặng.
 
Hạ Li còn chưa kịp nghĩ tới chủ đề tiếp theo, thì xe đã chạy tới gần trường học.
 
Lúc này tài xế mới lên tiếng hỏi cô chính xác nơi cô ở.
 
Hạ Li vội vàng nói: “Phía trước, bên cạnh siêu thị Hoa Hưng ạ.”
 
Xe chạy một đoạn, dừng lại bên đường, bật hai đèn nháy lên.
 
Hạ Li lấy cặp sách của mình và nói với Yến Tư Thời: “... Cảm ơn cậu đã đưa bọn tớ về nhà, không biết có làm phiền cậu không nữa.”
 
“Không có gì, cũng tiện đường mà.”
 
Hạ Li duỗi tay mở cửa xe ra.
 
“Chờ chút đã.” Yến Tư Thời bỗng nhiên lên tiếng.
 
Hạ Li dừng lại một chút.
 
Yến Tư Thời hơi khom người, cầm lấy chiếc ô gấp màu đen kia, đưa ra phía trước.
 
Hạ Li hơi sửng sốt, đưa tay cầm lấy, trên ô còn có nước mưa ướt sũng rơi xuống, khẽ lướt qua mu bàn tay.
 
“... Cảm ơn, thứ hai tớ sẽ mang đi trả cậu.”
 
Yến Tư Thời dường như sao cũng được mà “ừ” một tiếng.
 
Mở cửa ra, Hạ Li nói lời tạm biệt cuối cùng.
 
Sau khi đóng cửa xe, cô lại mở ô và vẫy tay về phía cửa sổ xe một lần nữa.
 
Chiếc xe nhấn đèn xi nhan trái, khởi động, đánh lái về phía trước và quay đầu lại.
 
Hạ Li nắm chặt cán ô, đứng dưới ánh đèn đường nhìn chiếc xe lướt qua ngược chiều mình, mãi đến khi ánh đèn sau của chiếc xe biến mất trong màn mưa đen kịt, cô mới quay người đi vào trong.
 
Sau khi đi qua dưới gốc cây, những giọt mưa từ kẽ lá rơi xuống tấm vải dù trên đầu, lách tách như một bản nhạc.
 
Trở lại chung cư, Hạ Li chống ô che mưa ở ban công để phơi khô.
 
Cô vào tắm nước nóng, mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton ấm áp và ném quần áo đã thay vào máy giặt.
 
Trở lại phòng, cô khoác thêm một chiếc áo lông dệt kim hở cổ bên ngoài bộ đồ ngủ, kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra và ngồi xuống, lấy cuốn nhật ký trong ngăn kéo ra.
 
Cô cũng lấy cuốn sổ ghi chép trong cặp sách ra, lật đến trang Yến Tư Thời viết.
 
Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, lấy thước kẻ từ trong túi văn phòng phẩm ra, đè vào gần đường đóng sách, xé mảnh giấy ngay ngắn dọc theo mép thước, cắt bỏ phần thừa, kẹp vào nhật ký của ngày hôm nay.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui