“Từ ánh mắt đầu tiên tớ đã biết rằng, thiếu niên Y đó không thuộc về nơi này, tựa như chim sơn ca bay tới từ phương bắc, không thuộc về mùa hè.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
********
Ngày hạ chí năm 2008 là thứ bảy.
Sinh nhật của Hạ Li.
Ba mẹ đã nói là tối thứ sáu sẽ trở về, thứ bảy ăn sinh nhật với cô, nhưng đêm đó lại có cơn mưa to, phải làm công tác phòng lụt ở xưởng thạch cao, nên cả đêm hai người đều không thể về được.
Sáng ngày sinh nhật, mẹ Hạ, Khương Hồng, gọi điện thoại tới, hỏi cô có thể mang một bộ khăn trải giường và vỏ chăn mới đến không.
Hạ Li và bạn học đã hẹn nhau buổi chiều đi karaoke, muốn đưa đồ đến chỉ có thể tranh thủ lúc buổi sáng.
Mở tủ quần áo ra, mùi long não và ẩm mốc xộc thẳng vào não.
Hạ Li lấy khăn trải giường và vỏ chăn ra, cho vào một cái túi nilon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Túi đựng rác màu đen không chắc chắn, hơi toác miệng ra.
Cô đột nhiên vứt hết đồ lên giường, hít một hơi thật sâu, nửa phút sau, tìm ra một cái túi giấy, lại thu dọn một lần nữa.
Trong lòng bỗng thấy tủi thân.
Xưởng thạch cao ở trấn Tụ Thụ, ngồi xe buýt từ thành phố Sở đến đó nhanh lắm cũng phải mất một tiếng rưỡi. Xung quanh nhà máy không có trạm xe nên cô phải nhìn chằm chằm, sau khi tới thì bảo tài xế dừng xe lại.
Hôm nay diễn ra kì thi của thành phố Sở, giao thông toàn thành phố đều bị kiểm soát, mấy con đường bị chặn, các phương tiện giao thông công cộng phải đi đường vòng, tốn hai tiếng mới đến được trấn Tụ Thụ.
Bên cạnh xưởng thạch cao là khu đất trống, đang trong quá trình xây dựng, xung quanh là tường vây màu xanh sắt, ở công trường có một đường ray cần cẩu rất lớn. Xe tải lớn ra vào làm rơi vãi cát đá, bị bánh xe nghiền nát trở nên gồ ghề lồi lõm, lầy lội không chịu nổi.
Ba Hạ Kiến Dương làm bảo vệ ở xưởng thạch cao, mẹ Khương Hồng thì làm đầu bếp hậu cần. Nhà xưởng có kí túc xá, hai người xin một phòng, bình thường không có việc gì thì đều ở lại xưởng.
Hạ Li không đi qua cửa kí túc xá, chỉ đi đồ cho Khương Hồng, còn bản thân thì đứng tại bậc thang ở cửa mà dậm bùn đất ở đế giày, Khương Hồng ở trong phòng nói chuyện với cô.
Hai mẹ con rất ít khi nói chuyện riêng với nhau, nói đi nói lại đều là Khương Hồng dặn dò cô ở nhà một mình phải chú ý an toàn, học bài vừa thôi, đi ngủ sớm một chút, chú ý điện nước.
Hạ Li “dạ” một tiếng, nghĩ đến cái gì đó: “Hình như có không khí tràn vào bình gas.”
“Con gọi điện thoại cho người đẩy khí đi.”
Khương Hồng lục lọi thông tin liên lạc trên điện thoại, xé một góc giấy của hộp thuốc xuống, chép số điện thoại ra đưa cho cô: “Mẹ đi nấu cơm đây, chút nữa con tự mình đến nhà ăn tìm mẹ, ăn cơm rồi hãy trở về.”
“Không ăn đâu, chiều nay con sẽ đi hát karaoke với đám Từ Ninh rồi.”
Khương Hồng lập tức nói: “Vậy thì đừng chơi khuya quá nhé.”
“Vâng.”
Ba mẹ quản Hạ Li rất lỏng, bởi vì cô luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm người ta bớt lo, ngủ lại ở nhà bạn cũng sẽ thông báo với người nhà, sẽ không vô duyên vô cớ không về nhà ngủ.
Khương Hồng đi đến cửa, bước chân dừng lại, lại quay về, mở tủ quần áo ra, lấy 50 tệ từ trong túi xách ra, nghĩ nghĩ, lại đổi thành tờ 100 tệ, đưa cho Hạ Li: “Vậy con tự mua chút đồ ăn ngon cho mình nhé. Sinh nhật muốn có quà gì thì cứ mua.”
“Không cần đâu, con có tiền mà.”
“Tiền con tiết kiệm được là tiền của con. Cầm đi.”
Hạ Li không nói gì, nhận lấy tờ tiền, cất vào túi trong cặp sách.
Khi ra khỏi cửa, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen chạy băng băng vào.
Hạ Li đi sang bên cạnh để nhường đường, ai ngờ chiếc xe kia lại dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi bên trong Hạ Li có quen biết, nhanh chóng chào hỏi: “Cháu chào chú La.”
La Vệ Quốc cười nói: “Vốn định trưa nay ăn cơm cùng ba cháu, mà chú lại có việc đột xuất. Đợi lần khác chú sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Hạ Li lộ ra nụ cười ngoan ngoãn lễ phép: “Chú La cứ làm việc trước đi ạ, không cần sốt ruột.”
La Vệ Quốc gật đầu: “Được, vậy thì chú đi vào trước.”
Cửa sổ xe nâng lên, thoáng qua, Hạ Li chú ý là dường như ở ghế sau còn có một người đang ngồi.
Hạ Li đi ra khỏi cửa, gửi một tin nhắn cho cha Hạ Kiến Dương, nói là mình đã tới.
Hạ Kiến Dương gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có thiếu tiền tiêu không, cô nói không thiếu, mẹ lại vừa cho rồi, nên Hạ Kiến Dương lại bảo cô nhớ mua đồ ăn ngon cho mình.
Sắp đến giờ chuyến xe buýt xuất phát, tầm khoảng mười phút nữa, nếu chậm một chút thì có khi chờ đến bốn mươi phút cũng không chắc là sẽ có chuyến khác.
Vận may của Hạ Li hôm nay không tốt, đợi gần nửa tiếng mà không thấy bóng xe đâu.
Cô hơi sốt ruột, nhắn tin để đề phòng trường hợp xấu với bạn thân, nói là có thể mình sẽ tới muộn một chút.
Đứng ở dưới bóng cây quá mệt mỏi, Hạ Li đổi thành tư thế ngồi xổm, cũng may là hôm qua có mưa nên thời tiết còn được tính là mát mẻ.
Cô đeo tai nghe vào tai, dùng MP3 để nghe nhạc.
Khi đó giá MP3 pha ke rất phải chăng, chất lượng cũng không tệ.
Nhưng cô nằm mơ cũng muốn một cái đài OPPO MP4, thân máy màu xanh dương, bên trái là công nghệ kéo đẩy, chức năng cảm ứng, không có những phím ấn dư thừa, giao diện hiển thị là màu tím xinh đẹp, đến nét chữ hiện tên bài hát cũng vô cùng tinh tế thanh lịch.
Bạn thân Từ Ninh có một cái, thỉnh thoảng cô lại mượn để nghe nhạc, yêu thích không buông tay, cảm thấy thiết kế của nó cực kì hoàn mĩ.
Chợt nghe thấy một tiếng bóp còi.
Hạ Li giương mắt nhìn qua đó, lại là xe của La Vệ Quốc đi ra khỏi cửa.
La Vệ Quốc mở cửa sổ cười hỏi: “Đang đợi xe buýt à?”
Hạ Li tháo tai nghe xuống, gật đầu.
Cô thấy La Vệ Quốc quay đầu lại, nói cái gì đó với người ngồi ở ghế sau, sau đó nói với cô: “Lên xe đi chung đi.”
“Cảm ơn chú La, nhưng mà chắc là xe buýt sắp đến rồi ạ…”
“Đi lên đi.”
Hạ Li nghĩ có vẻ bản thân không biết điều, La Vệ Quốc luôn cực kì nhiệt tình quan tâm người nhà bọn họ.
Nhà họ Hạ và nhà họ La là người cùng quê, vợ La Vệ Quốc cũng là họ Hạ, mấy thế hệ trước cũng cùng dòng dõi nhà họ Hạ. Hạ Kiến Dương dẫn già đưa trẻ đến thành phố Sở làm ăn, đều là nhờ La Vệ Quốc sắp xếp, mới có thể có một công việc trong xưởng thành cao. Lúc ấy Hạ Li còn đang học cấp hai, chuyển hộ khẩu tới đây cũng là nhờ La Vệ Quốc giúp móc nối quan hệ.
Hạ Li đi qua đó, kéo cửa xe phía sau ra. Nhìn vào trong một cái, mới phát hiện là chỗ ngồi bên trái đã có người.
Một chàng trai xa lạ, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể thấy là vóc dáng rất cao.
Áo trắng quần đen, khung xương nhỏ, khí chất vừa lạnh lùng vừa hơn người, quả thực là không giống người ở thế giới này.
Hạ Li không khỏi nhìn đến mức sững người, cứ như vậy mà nghĩ đến thơ của Tô Thức:
“Nhìn thấy bên sông, phong thái trích tiên, bỗng nhiên động lòng.”
Cô đột nhiên sững sờ, không biết có nên lên xe hay không, nhìn lên chỗ ghế phụ cạnh ghế điều khiển, trên ghế đã bị một túi văn kiện chiếm chỗ.
Phía sau có tiếng còi xe thúc giục, cô không thể nghĩ nhiều, đành phải khom lưng lên xe.
Ngồi xuống, cởi cặp sách ra để trên đầu gối của mình, lén lút liếc nhìn mặt chàng trai bên cạnh.
Dường như phải lên tiếng chào hỏi, nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào.
Cũng may là La Vệ Quốc kịp thời nói: “Đây là cháu ngoại của ngài Hoắc.”
Nhưng lời giới thiệu này vẫn không giúp Hạ Li biết nên xưng hô thế nào, nghĩ nghĩ, cuối cùng thì nói: “... Chào cậu.”
Chàng trai nhìn qua, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói hơi giống làn gió thổi qua ngọn cây đọng tuyết: “Chào cậu.”
Xe lập tức khởi động, La Vệ Quốc quay đầu nhìn thoáng qua chàng trai ngồi bên cạnh Hạ Li, vẻ mặt tươi cười: “Nếu cậu mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát đi, đã đặt sẵn chỗ trong nhà hàng rồi, khi tới thì có thể lập tức ăn cơm luôn.”
Giọng nói của chàng trai bình tĩnh mà nói: “Được. Cảm ơn tổng giám đốc La.”
“Là phó tổng, phó tổng.” La Vệ Quốc cười mà sửa lại.
Thái độ của La Vệ Quốc đối với chàng trai nịnh nọt thấy rõ, điều này là Hạ Li hơi xấu hổ, giống như trong lúc vô tình đã nhìn thấy một mặt khác của một người — trong tình huống bình thường, chỉ có cha cô Hạ Kiến Dương cẩn thận lấy lòng.
Yên lặng chưa đến nửa phút, La Vệ Quốc lại cười hỏi chàng trai: “Cậu có nóng không ạ? Có cần giảm nhiệt độ điều hòa xuống không?”
Chàng trai vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như cũ: “Không cần.”
La Vệ Quốc cười nói: “Tôi thường xuyên làm việc giúp ông ngoại của cậu, rất quen thuộc với thành phố Sở. Nếu cậu có yêu cầu gì thì chỉ cần phân phó, tôi nhất định sẽ cố gắng làm, bảo đảm sẽ khiến cậu cảm thấy hài lòng…”
Hạ Li là người ngoài, nhìn thái độ nhiệt tình quá mức này mà cảm thấy đơ cả mặt, mà chàng trai lại chỉ hơi nhíu mày lại, vẫn giữ thái độ tốt được dạy dỗ từ nhỏ mà nói “Cảm ơn”.
Điện thoại La Vệ Quốc lại vang lên.
Ông ấy nhanh chóng nhấc máy, cười nói với đầu bên kia: “Đang ở trên đường… Đúng, đúng rồi… Ngài Hoắc yên tâm, đảm bảo không hư hao một cọng lông nào… Công tác phòng lụt tối hôm qua không có gì sơ suất, hôm nay vẫn khởi công bình thường… Không phải là thân thể ngài không được tốt sao, mấy việc nhỏ đó cứ giao cho chúng tôi là được rồi…”
“Cậu đang nghe nhạc sao?”
Hạ Li chợt nghe thấy chàng trai bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
Quay đầu, thấy ánh mắt anh hơi rũ xuống, nhìn dây tai nghe lộn xộn và MP3 trong tay cô.
Hạ Li nắm chặt theo bản năng, không muốn để anh nhìn thấy nhãn hiệu pha ke kia.
“Có thể cho tớ mượn nghe một chút được không? Của tớ hết pin rồi.”
Làn da của thiếu niên trắng trẻo, lông mi dài và mỏng, khi rũ mắt tạo thành cái bóng màu xám nhạt, không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng đến lông chim tước sống ở ngọn cây vào ngày đông.
Thật ra trường trung học Minh Chương không thiếu học sinh nam đẹp trai, nhưng Hạ Li cảm thấy vẻ đẹp của bọn họ là thuộc kiểu có thể tưởng tượng được, ngắm lâu rồi cũng chỉ đến thế thôi.
Còn anh thì không giống thế.
Khí chất sạch sẽ đến mức không chân thật, dường như chỉ tồn tại trong những khái niệm trừu tượng.
Chàng trai bổ sung: “Cho tớ mượn một bên là được.”
Hạ Li thở nhẹ, tháo tai nghe xuống, đưa cả hai cái qua đó.
Ánh mắt chàng trai nhìn vào tay cô, hơi dừng lại một chút.
Cô giải thích: “Cậu nghe đi, đúng lúc tớ muốn ngủ một chút.”
Chàng trai nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đáng lẽ là nên đưa cả MP3 qua đó, nhưng Hạ Li lại sợ, rụt rè, vẫn cầm trong tay mình, hỏi anh: “Cậu muốn nghe bài nào?”
“Bài nào cũng được.”
“... Vậy để tớ bật chế độ phát ngẫu nhiên đi.”
Chàng trai gật đầu.
Hạ Li cúi đầu ấn thanh menu, chọn ra một bài cô thường nghe nhưng không quá kì lạ.
Màn hình MP3 dính chút mồ hôi, là do tay cô chảy ra.
Chàng trai nhét hai bên tai nghe vào tai, thân thể dựa ra sau, quay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
La Vệ Quốc nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị tiếp tục hỏi han ân cần với chàng trai. Ông ấy quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới chịu dừng lại.
Hạ Li nhận ra rằng, chàng trai không phải thực sự muốn nghe nhạc.
Anh chỉ là lười ứng phó với La Vệ Quốc thôi.
Hạ Li không hề ngủ, nhưng chàng trai lại ôm cánh tay, đầu nghiêng sang trái, chỉ một lát sau đã nhắm mắt lại.
Hạ Li thường liếc mắt nhìn lượng pin ở góc trái màn hình MP3, lo lắng không biết nó có hết pin sập nguồn không.
Nhưng không thể không nói rằng hàng nhái cũng có ưu điểm của nó, cái này có thời lượng pin dài hơn mấy cái có nhãn hiệu kia nhiều.
Đó là một loại cảm giác rất kì lạ, chưa bao giờ có.
Ánh mặt trời chiếu vào, làn da phơi dưới ánh mặt trời dần dần nóng lên, trái tim cũng dường như có dòng nước ấm chảy vào. Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía thiếu niên một cái, quầng sáng kia chiếu vào người anh, cũng giống như tâm trạng của cô.
Giống với việc thắp sáng một ngọn nến, ngọn lửa nhỏ bé lung lay trong gió, lúc mờ lúc tỏ.
Đường về nhà nhanh như vậy, nhất định không đơn giản là chỉ là do đi bằng xe hơi nhỏ.
Khi Hạ Li hoàn hồn, thì xe đã chạy đến gần khu mới xây, La Vệ Quốc quay đầu hỏi Hạ Li có về nhà không.
“Cháu muốn đến phố Thiên Tinh — Chú La, chú thả cháu ở đoạn phía trước là được rồi, để cháu tự bắt xe qua đó.”
La Vệ Quốc nói: “Chúng ta cũng đi đến trung tâm thành phố, vừa hay tiện đường.”
Hai mươi phút sau, xe chạy đến giao lộ phố Thiên Tinh, La Vệ Quốc dừng xe ở ven đường.
Hạ Li quay đầu nhìn về phía chàng trai, chàng trai đã mở mắt, tháo hai bên tai nghe xuống đưa cho cô, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lẽo sạch sẽ nói với cô: “Cảm ơn.”
Hạ Li ấn nút tạm dừng phát nhạc, quấn gọn dây tai nghe vào máy MP3.
Cô mở cửa xe ra, nói cảm ơn với La Vệ Quốc, trước khi xuống xe còn liếc mắt nhìn chàng trai một cái. Sau một hồi do dự thì vẫn không mở miệng hỏi tên của anh.
Cô không cho mình tiếp tục ôm giấc mơ không thể nào xảy ra.
Hẳn là bọn họ sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...