Lâm Anh Mi thân hình lại nhoáng lên, trường thương mang theo một đạo hào quang mãnh liệt điểm tới.
"Ngươi thật là khinh thường ta quá rồi". Lưu Thanh Nhi sắc mặt đỏ lên, liều mạng cầm đao bổ lại.
Trường thương của Lâm Anh Mi và cương đao của Lưu Thanh Nhi chạm mạnh vào nhau, tia lửa bắn ra chói mắt.
Đang lúc hai nàng say mê quần thảo nhau, một đạo kinh hồng bỗng nhiên xuất hiện ở giữa hai nàng. Tiếp đó một đồ án nhìn giống như là hình Thái Cực hiện ra, nhẹ nhàng đẩy tách hai nàng ra hai bên cách nhau xa đến mười mét mới gượng đứng lại được.
Một màn này làm cho đám người Tô Tinh đồng loạt ngạc nhiên.
"Các muội muội, nên tương thân tương ái, đừng động đến tay chân mới tốt!".
Một cô gái thân mặc áo dài đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy cô gái này da thịt trắng hơn tuyết, thân hình uyển chuyển mềm mại như nhành liễu đang đung đưa trước gió. Dung nhan tựa Đắc Kỷ, ánh mắt sánh Tây Thi. Thật là nhìn vào liền khiến cho người ta phải chảy nước miếng. Nàng ta cứ tự nhiên đứng ở đó, tuy không cố ý nhưng có một sự uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời cứ vậy mà bắn ra bốn phía.
"Tránh ra, đừng đứng đó trở ngại ta!". Lâm Anh Mi đáy mắt hung quang xuất ra, sát khí đằng đằng.
"Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương?" Không nghĩ tới cư nhiên lại đụng tới Lâm Xung muội muội ở đây, đó là nam nhân của muội muội sao?". Cô gái thần bí che miệng đánh giá Tô Tinh đang đứng sau Lâm Anh Mi. Tiếp đó, thân hình khẽ nhoáng. Lâm Anh Mi chưa kịp phản ứng nàng ta đã lách qua Lâm Anh Mi, đứng sát trước Tô Tinh.
Tô Tinh chưa kịp hoảng sợ, đã ngửi thấy một làn hương thơm như hoa quỳnh hoa cúc xộc vào mũi.
"Ngươi rốt cuộc đã ký kết khế ước với Lâm Xung muội muội ở đâu?". Cô gái tủm tỉm cười nói.
"Thiếu chủ lui lại!". Lâm Anh Mi vội quay lại hốt hoảng, tiếp đó quát lên một tiếng khiến cho người ta điếc hết cả tai. Cầm thương phóng thẳng lại.
Cô gái thân nhẹ như chim yến, thoải mái bay ngược ra sau tránh đòn công kích của Lâm Xung.
"Võ công ngươi rốt cuộc là đã đạt đến cảnh giới nào?". Lâm Anh Mi nắm chặt trường thương, toàn thân co lại như đang lâm đại địch. Chỉ giao đấu chốc lát nhưng Lâm Anh Mi đã có thể cảm giác được, võ công cô gái trước mắt so với cô ta không biết là mạnh hơn biết bao nhiêu lần.
Cô gái thần bí cười mà không đáp, nhìn chung quanh một lát rồi nói: "Vừa rồi ta đang ở trên núi, cảm nhận được kình lực do hai muội muội giao đấu phát ra nên tới xem. Thôi thì nể mặt tỷ tỷ, mà ngừng tay lại đi."
"Ngươi lấy tư cách gì mà ra lệnh cho ta?". Thiên Dị tinh Lưu Thanh Nhi giọng nói bá đạo vang lên.
"Vừa rồi hình như là ta đã cứu ngươi một mạng". Cô gái cười nói: "Bằng không giờ này ngươi và Hàng Tinh giả của ngươi chắc là đã phải nằm thẳng cẳng ra rồi cũng nên". mới nhất ở truyen/y/y/com
Lưu Thanh Nhi cùng Tuân Hoặc nghe vậy sắc mặt đột nhiên cực kỳ khó coi.
Tuân Hoặc cũng biết bởi vì hắn bị Tô Tinh đả thương nên lúc nãy đã làm liên lụy đến Lưu Thanh Nhi, nếu giờ còn đánh tiếp thì đúng là dữ nhiều lành ít, nghĩ vậy rồi liền chắp tay nói: "Tại hạ nghe lời các hạ vậy".
Lưu Thanh Nhi cũng hừ một tiếng lơi lỏng đề phòng, rút chích luyện cửu ngục đao lại cái rẻng.
"Còn vị Hàng Tinh giả này không biết ý thế nào?". Cô gái xoay ánh mắt lại trên mặt Tô Tinh cười cười. Hiển nhiên là không xem trọng Tô Tinh cho lắm.
"Đánh không lại ngươi đành phải đồng ý thôi chứ biết sao". Tô Tinh hiểu ý nụ cười của nàng ta có chút không vui nói.
Cô gái vui vẻ cười rộ lên: "Như vậy có phải quá tốt không".
"Thật đúng là ăn no rửng mỡ, tự dưng xía vào chuyện người khác". Lưu Thanh Nhi hậm hực cười lạnh.
"Thiếu chủ!". Lâm Anh Mi thần tình cũng có chút không thỏa đáng, tay nắm chặt trường thương.
Tô Tinh lắc đầu, bước lên một bước ngăn nàng lại. Trước mắt bị cô gái thần bí này xía vào. Với bản lãnh của nàng ta cho dù Thiên Hùng tinh cùng Thiên Dị tinh có liên thủ lại, cũng không là đối thủ của nàng ta. Thôi thì đành nhịn vậy.
"Thương thế của nàng như thế nào?". Tô Tinh nhìn Lâm Anh Mi toàn thân vết máu loang lổ, vừa rồi Lưu Thanh Nhi xuất ra "Cửu liên hoàn Địa Hỏa quỷ trảm" cũng không dễ tiếp tí nào, cực kỳ khó mà thoải mái được a.
Lâm Anh Mi lắc đầu, lấy kiện trường bào lúc nãy vứt dưới đất khoác lại.
"Hai vị nếu đã ngưng chiến, tỷ tỷ ta có chút việc, muốn nhờ đến sự trợ giúp của hai vị muội muội đây". Cô gái thần bí nói rồi ha ha cười lên. Nàng này tuy nói là "nhờ", hàm ý thật sự ai cũng hiểu là không thể cự tuyệt.
"Chúng ta có thể giúp ngươi chuyện gì?". Tô Tinh nói.
"Tại hạ ở trên núi phát hiện một cái Thái Cổ Côn Ngô cổ tích, nhưng đáng tiếc là bên ngoài có một đạo cấm chế, cần phải có tam tinh mới có thể mở ra được! Tại hạ vì việc này mà đang rầu rỉ."
"Nếu đúng là Côn Ngô cổ tích, vậy giúp ngươi một lần cũng được!". Lưu Thanh Nhi hừ một tiếng nói.
Tô Tinh thấy sắc mặt Lâm Xung cũng có vẻ động tâm, liền gật đầu đáp ứng.
Đoàn người hướng trên núi đi lên, bởi vì có cô gái thần bí dẫn đường, ven đường không gặp qua trở ngại gì.
Màn đêm buông xuống, lúc này mọi người tự tản ra chung quanh tìm chỗ nghỉ ngơi. Tô Tinh dựa vào một tảng đá, lấy khẩu Ngân Kiếm ra lau đi lau lại. Lâm Anh Mi tuần tra một vòng rồi về ngồi ở phía đối diện, nhìn thứ vũ khí loang loáng màu bạc trong tay Tô Tinh mà trong đáy lòng thấy thập phần khó hiểu. Cái loại vũ khí hình dạng thế này mình thật chưa gặp qua bao giờ. Bề mặt lại không thấy có chút pháp lực gì dao động, nhìn qua hoàn toàn chỉ là một khối sắt vụn không hơn không kém. Có điều lúc Tô Tinh dùng khối sắt vụn này đả thương Tuân Hoặc là một Hàng Tinh giả đạt đến Tinh Trần hậu kỳ, Lâm Anh Mi quả thật là đã chính mắt nhìn thấy. Cái thứ vũ khí quái dị này so với Pháp Khí cấp độ cao cũng không có kém hơn chút nào, hơn nữa thứ này còn có thể xuất ra liên tục, lại không cần thần niệm để khống chế, thật là thứ tốt. Gã thiếu chủ này không những cổ quái, đến cả vũ khí hắn dùng cũng thật cổ quái không kém.
"Anh Mi, cô gái kia là Tinh Tướng cấp bậc gì ngươi biết không?". Tô Tinh lau súng xong rồi nhìn cô gái thần bí đang nằm nghỉ ngơi nhàn nhã trên một nhánh cây xa xa tò mò hỏi.
Lâm Anh Mi nhìn thoáng qua, ngữ khí có điểm đắn đo: "Nàng ta không có sử dụng võ công chính thức, cho nên cũng không thể biết thân thế nàng ta được. Nhưng đối với ta mà có thể áp đảo như vậy thì trong hàng Tinh Tướng thật sự là không có mấy kẻ".
"Có thể là Tống Giang hay không?". Tô Tinh cười hỏi, Thiên Khôi tinh Tống Giang đó, tức Lương sơn đệ nhất nhân vật.
"Chắc là không phải!". Nói rồi Lâm Anh Mi nhìn Lưu Thanh Nhi hai người biểu tình có chút khinh thường: "Thiếu chủ thử cân nhắc chuyện hai người kia chút đi, dựa theo lý mà nói thì Thiên Dị tinh Lưu Đường tuyệt đối sẽ không cùng một Hàng Tinh giả vô dụng như tên kia ký kế khế ước, chắc là tên kia còn có thứ gì đó đủ khiến để Xích Phát Quỷ cũng phải động tâm".
"Tiến vào trong di tích rồi tìm cách tách bọn họ ra". Tô Tinh nói.
Lâm Anh Mi gật đầu, tán thành đề nghị của hắn.
Bên kia Lưu Thanh Nhi đang lạnh lùng nhìn Tuân Hoặc: "Ngươi lần này thiếu chút nữa đã hại chết ta!".
Tuân Hoặc nao nao nói: "Tên kia pháp khí cũng thật là quỷ dị đi, lần sau ta tuyệt đối sẽ cẩn thận hơn".
"Hừ, tốt nhất là như vậy". Lưu Thanh Nhi lại nhìn chằm chằm vào cô gái thần bí liếc mắt một cái: "Chúng ta trước mắt cứ từ từ chữa trị thương thế cho tốt, đợi đến khi bình phục rồi chờ gặp cơ hội tốt sẽ xuất toàn lực giết phứt Lâm Xung và Hàng Tinh giả của nàng ta. Lần này xuất thủ, ngươi nhớ lấy ra kiện Tinh Vân Pháp Khí kia của ngươi, không thể đại khái qua loa nữa được.
Tuân Hoặc nhìn Tô Tinh sát khí sôi trào: "Tên tinh Trần sơ kỳ này, ta nhất định sẽ đưa hắn bầm thây vạn đoạn".
"Tốt nhất là như thế!". Lưu Thanh Nhi mặt không chút thay đổi nói.
Hai ngày sau, mọi người hữu kinh vô hiểm mà đến nơi muốn đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...