- Hoạt Thiểm Bà Vương Định Lục lấy đi Sinh thần bảo cương?
Võ Tư U nghe tin này quả thật không thể tin nổi.
Công Tôn Hoàng nghiêng đầu qua một bên làm bộ dạng tự hỏi:
- Hình như là nàng.
- Rất lợi hại.
Tô Tinh bội phục nói. Ở lần đầu tiên cướp giật thùng cấp Thiên Cương thì đã từng gặp qua Vương Định Lục, khi đó "thiểm di" của Vương Định Lục đã để ấn tượng khó quên trong lòng Tô Tinh, trong trận cướp giật thùng đó nàng cướp thùng đi dễ như lấy hạt dẻ trong lò lửa vậy.
- Nhưng Tử Vi Sinh thần bảo cương cần luyện hóa, nàng làm cách nào có thể lấy được chứ.
Võ Tư U cảm thấy rất khó hiểu.
Công Tôn Hoàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
- Bên trong đại khái có nội tình gì đó.
Tô Tinh nghĩ, lại hỏi đến chuyện Công Tôn Hoàng trúng cổ độc, với suy đoán của hai người cũng không khác lắm, Công Tôn Hoàng đi vào Chu Tước giới gặp một ngọn núi có một cổ khí tức kì quái thì tò mò đi tới xem xét, dựa vào Mạn bộ thanh vân của Công Tôn Hoàng tất nhiên là không sợ nguy hiểm, nhưng ai ngờ trong đó lại bày một trận pháp, còn chưa tới gần thì phát hiện Song giải đứng cùng nhau, sau đó lại trúng thiên địa huyền hoàng kỹ "Xà ạt mỹ nhân vẫn (Nụ hôn Xà hạt mỹ nhân)" và "Thiên niên độc long cổ". Ngay lập tức chạy trốn, nhưng không ngờ lại bị một đám dị tộc có cánh đuổi theo không tha, vốn Công Tôn Hoàng muốn dùng độc thiềm đàm có đầm lầy tránh khỏi sự truy sát, ma xui quỷ khiến lại đụng phải Tô Tinh, lúc này mới trình diễn một màn "Thiên hàng Vân Long" thật là tốt.
- Thì ra là ngàn năm cổ độc.
Võ Tư U gật đầu, nếu là như vậy, Công Tôn Hoàng rơi xuống tình trạng này cũng không có gì bất ngờ, cổ độc được một trăm năm trở nên hung hiểm, được ngàn năm lại càng dữ dằn hơn, nếu được vạn năm thì không cần nói nữa. Nếu lấy tinh bảo làm ví dụ thì, trăm năm là Địa Sát, ngàn năm là Thiên Cương, năm ngàn năm là Tử Vi, còn chuyện vạn năm là thần thoại, dựa vào thực tế thì Công Tôn Hoàng đụng phải tinh bảo cấp Thiên Cương, vậy còn không phải là phải chạy trối chết sao.
- Xà hạt nương tử quả nhiên có chút khó giải quyết, ngươi còn muốn tìm nàng sao?
Võ Tư U liếc nhìn Tô Tinh, cảm thấy dựa vào năng lực bây giờ của hắn mà muốn gặp con bò cạp độc này thì quả là một ý tưởng vô cùng không sáng suốt, dựa vào ba ngôi sao băng rơi trong Chu Tước giới thì đã cũng đoán ra, Xà hạt nương tử căn bản là mượn cơ hội này chém giết Tinh Tướng thôi.
Tô Tinh tự nhiên là biết nguy hiểm, nhưng trời không tuyệt đường người, huống chi Xà hạt nương tử này sớm hay muộn cũng phải gặp.
- Ta đi ra ngoài một chuyến.
Tô Tinh vỗ vỗ vai Công Tôn Hoàng, nữ hài thông minh nhảy xuống vai Tô Tinh.
- Ngươi muốn đi đâu?
Võ Tư U hỏi.
- Đi Hàng Long Sơn!
Đã không thấy bóng hình Tô Tinh, chỉ có thanh âm như từ xa truyền đến.
Nam châu Hàng Long Sơn, phạm vi hơn trăm vạn dặm, núi non trùng trùng điệp điệp, mây trắng bao phủ quanh năm, dựa vào bên cạnh Hàng Long Sơn, có một sơn cốc mây đen che trời, trên núi "Ngũ độc" dược liệu vô số kể, phạm vi gần mười vạn dặm, Ngũ độc sơn côn trùng độc nhiều vô số, nên mới gọi là Ngũ độc sơn. Chu Tước giới có rất nhiều ngũ độc dị tộc đều thích sử dụng dược liệu của ngũ độc sơn, nhưng mười năm trước Hàng Thiên Đại thánh Bằng Ma vương đột nhiên ở Ngũ độc sơn bày trận pháp, vì Xà hạt nương tử xây một tòa "Ngọc Phàn cung", từ đó về sau phạm vi mười vạn dặm của Ngũ độc sơn trở thành vùng đất cấm, việc này khiến rất nhiều dị tộc tu sĩ kêu khổ không ngừng.
Cũng may phần ngoại vi của Ngũ độc sơn vẫn ngầm đồng ý dị tộc tu sĩ đến ngắt dược liệu ngũ độc, cho nên sau này cũng không người dám hé răng nói gì.
Một ngày này, một chiếc xe hương bay qua, trên xe bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, sương mù dày đặc bị xua tan.
Xe dừng lại trước cửa Ngọc Phàn cung, một người mỹ phuh xinh đẹp nhẹ nhàng xuống xe hương, ôm một trái một phải hai nữ đồng.
- Mẫu thân đại nhân, Tiểu Thiền muốn đi chơi.
Tiểu Thiền nói.
- Đi đi.
Xà hạt nương tử mỉm cười, trong Ngũ độc sơn cũng không cần lo lắng cái gì.
Tiểu Thiền vui sướng chạy xuống núi.
- Tiểu Điêu?
Tiểu Điêu lắc đầu.
- Ân.
Bốn thủ vệ dị tộc lưng hùm vai gấu cung kính nửa quỳ nói:
- Nương nương, đại vương đã chờ ngài lâu rồi!
- Nga, đã biết.
Xà hạt nương tử đi vào cung điện.
Ngọc phàn cung xây trên đỉnh núi ngũ độc, đi qua cầu thang quấn nhiều độc xà và bò cạp độc, đi vào trung tâm là một đại điện, đập vào mắt Xà hạt nương tử là dáng một người nam tử khôi ngô, tướng mạo đường đường, trong khung mặt có thể nhìn thấy sự uy nghiêm của đế vương nhân gian. Khoác trên người áo choàng đỏ thẫm, trên áo choàng có thêu chín con kim long ngũ trảo, bên trong mặc áo giáp màu bạch kim, không bạc cũng không sắt, không biết là dùng thứ gì làm ra, tuy mặc quần áo trông vô cùng kiêu ngạo, nhưng hơi thở hàm ẩn bất lộ. Không giận tự uy.
- Đại vương rất nhã hứng a.
Xà hạt nương tử cười dịu dàng.
Tiểu Điêu như thế nào cũng không thích nam nhân này, nên đã trốn vào tinh thai.
Người đàn ông uy nghiêm nội liễm này đúng là bá chủ một phương thống lĩnh Chu Tước giới "Hàng thiên Đại thánh Bằng Ma vương", Xà hạt nương tử đi tới ngồi vào lòng hắn ** cười nói:
- Đại vương sao lại đến đây? Đại vương không phải hẹn "Tạo hóa giáo tổ" của Vô Lượng sơn và "Vĩnh sinh thánh mẫu" của Ngân Tiêu sơn Vũ xuân nương nương thương nghị chuyện đối phó Đan Hà sơn sao?
Bằng Ma vương giống như tảng đá không cử động, giọng điệu lại nặng như sắt:
- Đan hà sơn cùng Thương Long giới cấu kết, nhất định sẽ diệt trừ, nhưng đôi cẩu nam nữ đó cũng quen thuộc địa hình nơi đây, vi phu tới là muốn xem "Vạn năm cổ" kia ra sao rồi?
- Phu quân thật nóng vội.
Xà hạt nương tử quyến rũ chớp mắt, một đôi tay khéo léo chậm rãi mơn trớn người Bằng Ma vương.
- Nương tử từ nhỏ đã tu luyện thuật cổ độc, vi phu ăn là ăn không được, đây chẳng phải là muốn hại vi phu sao?
Bằng Ma vương nghiêm mặt.
Xà hạt nương tử cười, rời khỏi lòng Bằng Ma vương.
- Nương tử sẽ cho phu quân xem.
Nói xong, một cái phất tay, trong tay xuất hiện một cổ kính, chỉ thấy trong gương hiện lên cảnh tượng của một huyệt động tối đen, trong huyệt động có vô số độc trùng độc thú cổ quái, những độc trùng độc kiến độc thú đó không ngừng tàn sát lẫn nhau, tương tàn, một bầu không cổ hung khí cho dù chỉ qua mặt gương cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
- Rất tốt, rất tốt, vạn năm cổ này quả nhiên là diệt thế hung vật.
Bằng Ma vương sợ hãi nói.
- Thoạt nhìn cũng không lâu nữa đâu, chỉ cần thêm mấy chục ngày là có thể sinh ra, đến lúc đó, Chu Tước giới còn không phải nằm trong tay đại vương sao.
Xà hạt nương tử cười quyến rũ.
- An, vẫn là công lao của nương tử, có vạn năm cổ này, đấu tinh là cái thá gì chứ.
Bằng Ma vương lộ ra nụ cười.
Làm như nhớ tới cái gì đó, chân mày Bằng Ma vương nhíu lại:
- Gần đây tu sĩ, tinh giả, Tinh Tướng của Thương Long giới đến đây rất nhiều. Vẫn phải cẩn thận một chút, tuy bọn họ nói đến đây đối phó Ma đầu Tử Lôi, nhưng cũng loại trừ khả năng họ nhận ra thứ gì đó khác lạ.
- Thiếp thân đã sớm dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, nên trong phạm vi mười vạn dặm của Ngũ độc sơn thiết kế rất nhiều cơ quan cạm bẫy, dùng hơn mười yêu vương của đại vương tọa trấn, cho dù là Tinh Không tu sĩ đến đây cũng không có đường mà trở về!
Xà hạt nương tử lạnh lùng cười.
- Rất tốt, vẫn là nương tử chu toàn, đến, cùng vi phu uống một chén, nói một chút về việc đấu tinh……
Tâm trạng Bằng Ma vương rất tốt.
……..
Vừa đi vừa nghỉ, mất hết mấy ngày, Tô Tinh rốt cuộc đến cái gọi là Nam Châu của Chu Tước giới, trước mắt là núi cao trùng trùng điệp điệp, cao hơn mấy nghìn mấy vạn trượng, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, giống như đã chạm vào trời cao, u tuyền sơn giản, tùng lâm trúc lâm, điểu ngữ hoa hương, thế núi nơi này giống như một con thanh long nằm xuống, bị bao vây bởi mây mù, giống như bị thu phục vậy. Đây chính là Hàng Long sơn.
Tô Tinh lên đến sườn núi của một ngọn núi cao lớn nhiều gió, xa xa thấy một ngọn núi hoàn toàn tương phản, ngọn núi kia mây đen lượn lờ trôi, khí độc nước độc, khí tức hung sát, giống như nơi đó là một thế giới hỗn độn vậy.
Nơi đó chính là Ngũ độc sơn mà Công Tôn Hoàng cảm thấy kỳ quái rồi?
Tô Tinh lẩm bẩm, ngự kiếm bay đi. Ngũ độc sơn nhìn thì rất gần, nhưng tới được đó cũng phải mất nguyên buổi, đi qua mấy trăm đỉnh núi, Ngũ độc sơn này nhiều núi nhiều động, bên ngoài bao phủ một tầng sương mù dày đặc. Đầm lầy, độc đàm nhiều đếm không xuể, càng đi sâu vào thì khí độc hắc quang vô số, đi vào nửa ngày, có thể đã tìm không được đường ra, sương mù không tan, hoàn toàn không nhìn rõ bản chất ngọn núi này.
Chắc chắn có pháp trận nào đó.
Hắn đến Hàng Long sơn trước là xem tình huống như thế nào, hai là muốn thu thập một chút dược liệu ngũ độc.
Ngọc Phàn cung của Xà hạt nương tử ở trong này, thật sự là một nữ nhân kỳ quái, lại xây cung điện của mình trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, xem ra Xà hạt nương tử thật đúng như lời đồn a, nhưng trong phạm vi mấy vạn dặm của Ngũ độc sơn đều là vùng cấm, kẻ nào dám đi vào giết không tha, chỉ có thể ngắt lấy những thảo dược ngay cạnh ngoại vi, cổ tay Tô Tinh vừa lật, thì xuất hiện một túi đựng lông chim màu vàng.
Túi này là lúc đấu với Kim Sí yêu vương thuận tay đoạt lấy, trên người yêu vương tự nhiên là không thiếu thứ tốt, tinh thạch linh ngọc, tử kim hoàng kim, pháp bảo đan dược, bùa chúa bí pháp cũng không thiếu, nhưng có ích nhất vẫn là lệnh bài yêu vương.
Trên lệnh bài ghi lại tin tức đại khái của Hàng Long sơn mà Tô Tinh không biết hoặc là biết rất ít, còn về phần dùng lệnh bài yêu vương này ở Ngũ độc sơn "yêu ngôn hoặc chúng", Tô Tinh cũng không có ý tưởng này, một đường đi tới, Hàng Long sơn có ngàn vạn thạch động, tất cả đều tỏa ra sát khí, bốc lên tận chín tầng mây, cả ngọn núi đằng đằng sát khí.
Tô Tinh thấy không ít yêu vương cấp Tinh Hải dẫn dắt dị binh thao luyện võ nghệ, diễn tập trận pháp. Những dị binh đó cũng rất kỳ quái, trên lưng mọc hai cánh, trên trán có sừng, hoặc có đuôi như rắn rết, còn có rất nhiều dị binh tinh nhuệ áo giáp rực rỡ, phù chú tỏa sáng, sáng lên rồi tắt, những tu sĩ binh sĩ đó không tu pháp lực mà tu vũ lực, số lượng rất nhiều. Trên đường đi, cảm nhận được hơi thở của mấy chục vạn tên, mà hơn nữa ở Hàng Long sơn có hơn trăm vạn người, có lẽ dị tộc trên một vạn, dị binh trên trăm vạn.
Nhìn đến Tô Tinh có chút líu lưỡi, nếu hắn có thế lực như vậy, mười tông phái lớn là cái thá gì a.
Trong lòng Tô Tinh tính toán, Chu Tước giới lấy cường giả vi tôn, cần hay không xử lý Bằng Ma vương chiếm Hàng Long sơn, nhưng ý tưởng này cũng chợt lóe qua mà thôi, chỉ bằng tu vi của Bằng Ma vương là trên Tinh Hải, Tô Tinh cũng không điên cuồng đến đi khiêu chiến Tinh Không tu sĩ.
Tô Tinh ở bên ngoài hái được không ít ngũ độc dược liệu, đang chuẩn bị quay về, Ngũ độc sơn quả là danh bất hư truyền, các loại độc vật dược liệu cần cái gì có cái đó, hái hoài cũng không hết, Tô Tinh khi đến đây cũng thấy không ít tu sĩ dị tộc hoặc lấy hồ lô đựng thuốc, hoặc lấy giỏ trúc hái thuốc, những tu sĩ đó cũng không ít người cấp Tinh Hà.
Tô Tinh ở ngoài tuần tra một vòng, lắc mình xuyên vào phạm vi Ngũ độc sơn, mây đen sương mù còn chưa xem xét hơn, thì đã nghe tiếng kêu giết truyền đến. Truyện được tại TruyệnFULL.vn
- Chạy đi đâu!
Nhanh như vậy đã bị phát hiện? Hiệu suất cũng quá cao rồi? Tô Tinh buồn bực nghĩ.
- Muội muội, cùng tỷ tỷ chơi đùa đi!
Tô Tinh theo hướng thanh âm truyền đến, thì nhìn thấy một bóng dáng chạy về nơi hắn trốn, đằng sau nàng có một nữ đồng đang đuổi theo, tay cầm con mồi săn được, trong miệng tự xưng mình là tỷ tỷ, cảnh tượng rất khôi hài.
Đột nhiên, Tô Tinh cười không nổi nữa.
Chỉ thấy trong tay nữ đồng cầm một bộ kim châm, vừa phất ra lên, châm như mưa phùn, ẩn hiện bóng hình bò cạp độc.
Kim hạt vĩ châm!
"Thiên khốc tinh" Song vĩ hạt Giải Bảo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...