Từng tiếng khóc nỉ non như đánh vào tâm hồn, trí óc cũng may Tô Tinh có luyện loại thần thông Tâm Như Minh Kính nên mấy cái ma âm này không là vấn đề lớn đối với hắn. Anh Đề vừa xuất hiện, hắn liên tục bắt pháp quyết, phía trên đầu hắn có một đóa Quỳ Hoa màu tím lơ lửng, tức thì đánh xuống đầu của Anh Đề. Lôi điện bao lấy toàn bộ thân thể của nó, trong nháy mắt, không gian chỉ còn một màu tím sẫm, một mùi da thịt bị đốt bốc lên kèm theo những tia lôi điện bắn ra xung quanh khiến cho chúng nhân phải tránh lui ba thước. Anh Đề không ngừng giãy giụa hòng thoát khỏi lưới điện.
Nhưng Tô Tinh làm sao cho nó cơ hội đó. Pháp quyết nắm lại cùng lúc triển khai thần niệm, dốc toàn bộ thủy lôi vào đóa Quỳ Hoa đang lơ lửng trên đầu hắn. Đóa Quỳ Hoa tán ra một áp lực đáng sợ, vụt rời khỏi tay hắn bay thẳng tới chỗ Anh Đề. Mặt đất giống như bị tạc bom, Anh Đề nằm trong cái hố sâu không thể nhúc nhích.
Hai tên đồng nhân khôi lỗi nhân cơ hội đó nhào tới, đập từng quyền lên đầu Anh Đề, nhưng như thế vẫn chưa đủ để giết được nó. Lâm Anh Mi thả người nhảy xuống, hai tay nắm chặt Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương quét ra một chiêu Bạo Phong Tuyết. Thương pháp chẳng những vây khốn Anh Đề mà còn đâm thẳng vào vết thương do hai khôi lỗi tạo ra. Mỗi thương đâm vào sâu khoảng năm sáu cm, hàn băng không ngừng xâm nhập tàn phá thân thể Anh Đề. Một chiêu qua đi, trên thân Anh Đề đã xuất hiện mấy chục cái lỗ máu cực to.
Anh Đề dù sao cũng là lục giai hồng hoang yêu thú, thân thể tuy bị thương nặng nhưng vẫn vùng lên được, Kiền kiếm đánh thẳng xuống, một con khôi lỗi như tờ giấy bị kiếm dễ dàng bổ ra làm hai. Thời Viện cũng không có cảm thấy đau lòng, giương lá cờ dùng để điều khiển khôi lỗi lên, phất một cái, tên khôi lỗi ôm chặt lấy Anh Đề từ phía sau.
Lúc này Lâm Anh Mi không hề chậm trễ, nhảy lên đối diện với khuôn mặt trẻ con của Anh Đề, nhấc thương đâm thẳng vào.
"U u…"
Cái đuôi của Anh Đề vung lên đánh văng tên khôi lỗi ra cả trăm mét, cái loại khôi lỗi tinh vân kì này cũng không cần chất liệu gì quý hiếm nên đối phó với lục giai yêu thú thì chắc chắn là không chịu nổi một kích. Anh Đề há miệng phun ra một đạo ánh đen bắn thẳng về Lâm Anh Mi.
Thân pháp của Thiên Hùng Tinh chợt biến ảo tránh thoát trong nháy mắt. Thân thể nàng di chuyển trên không để loại hàng loạt huyễn ảnh, cuối cùng dừng lên phía trên người của Anh Đề, mũi thương không hề có chút thương xót nào đâm thẳng xuống.
Toàn thân Anh Đề run lên, một cỗ linh lực bộc phá từ trong thân thể của nó hòng đánh bay Lâm Anh Mi.
Anh Đề đang chuẩn bị chém xuống, Ngô Tâm Giải cũng không hề rảnh rỗi, trên tay nàng có hơn mười lá phù triện trung cấp Kinh Lôi Phù, đồng loạt được ném ra. Mỗi lá phù triện vừa được tung ra liền hóa thành mười cánh tay lôi điện thô to, quấn lấy toàn thân Anh Đề. Từng tiếng sét nổ cực kì rung động, mặt đất bị nổ tung ra gần trăm cái hố sâu. Anh Đề đã liên tục bị thương khó lòng chịu nổi lượt đòn này, nó đành giơ Kiền thuẫn lên, thân thể trốn phía sau, còn từng đạo Kinh Lôi Phù đánh mạnh lên mặt thuẫn, hoàn toàn mất đi tác dụng. xem tại TruyệnFULL.vn
"Thời Viện!!!" Ngô Tâm Giải sớm đã dự đoán được hành động này của nó, liền la lớn ra hiệu.
Một đạo hắc ảnh chạy thẳng về phía Anh Đề, lúc này Cổ Thượng Tảo đã dùng tới thân pháp cao siêu của thiên hạ đệ nhất tặc, chỉ trong vài giây đã xuất hiện trên thân của Anh Đề. Vừa tránh thoát công kích của Ngô Tâm Giải, Anh Đề liền vặn người muốn đánh văng Địa Tặc Tinh đang ở trên người nó, nhưng Địa Tặc Tinh dù sao cũng là một siêu trộm, không hề ngại cho nó vặn vẹo, bước chân nàng như vẫn đi trên đất bằng. Chỉ vài bước chân đã tới đỉnh đầu của Anh Đề, Thâu Thiên Hoán Nhật Phi Trảo đâm thẳng vào vết thương do Lâm Anh Mi tạo ra trước đó, rồi lấy đó làm điểm chống đỡ, Địa Tặc Tinh triển khai thân pháp đi xuống.
Anh Đề há miệng ra, phô bày hàm răng nhọn cực kì ấn tượng, táp tới thân ảnh đang đi xuống của Thời Viện.
"Đi!"
Thời Viện vung tay lên ném ra một cái túi nhỏ, rồi Thâu Thiên Hoán Nhật Phi Trảo nhanh chóng co rút lại, thân thể nàng bắt đầu rơi tự do. Phi trảo vừa rời khỏi vết thương của Anh Đề liền xé rách cái túi do Thời Viện ném lên.
Kiến kiếm phách ngang thân ảnh đang rơi xuống, nhưng một thân ảnh còn nhanh hơn, chỉ thấy lóe lên một cái thì đã bắt lấy thân thể của Thời Viện, xẹt qua lưỡi kiếm đang chém tới.
"Tô Tinh!!!" Thời Viện nở nụ cười khả ái, hai tay ôm lấy cổ Tô Tinh, thân thể nàng rúc gọn vào lòng hắn.
Tô Tinh ngự kiếm bay vụt lên trời, còn Anh Đề chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Vết thương trên thân nó bị một đám bọt không ngừng ăn mòn, từng luồng khói xanh bốc ra từ miệng vết thương. Làn da, miệng, mắt… như muốn nứt ra, từng tiếng rên rỉ của Anh Đề khiến hắn phải nổi da gà. Thời Viện ném cái túi chứa axit của Độc Nhãn Giao lên người nó, tính ăn mòn mạnh mẽ của chất dịch hành hạ Anh Đề đến chết đi sống lại, cho dù là lục giai hồng hoang yêu thú nhưng ăn phải loại chất này sợ rằng cũng phải để lại nửa cái mạng.
Đối phó với loại yêu thú cường hãn như Anh Đề, Ngô Tâm Giải đã vạch ra một kế hoạch tuyệt đối không cho nó có bất cứ cơ hội nào xuất thủ. Một khi làm không được thì hai kiện thái cổ di bảo Kiền Kiếm Kiền Thuẫn sẽ mang lại cho bọn họ phiền toái lớn, lúc đó xem như đã mất tiên cơ. Nhưng may là, tính tới giờ kế hoạch vẫn diễn ra trôi chảy, hoàn hảo dụ Anh Đề ra khỏi hang, mọi người cùng liên thủ đánh cho nó không kịp trở tay, lợi dụng hoàn toàn ưu thế do mai phục sẵn.
Nhưng… Như vậy còn chưa đủ!
Túi axit đối với Anh Đề chỉ có tính uy hiếp chứ chưa phải là chí mạng. Nó quyết đi trốn về lại sào huyệt.
Tô Tinh làm sao để nó trốn được, vội phun ra một ngụm máu. Máu huyết ngưng tụ lại giữa không khí tạo thành một cái lốc xoáy, chỉ trong nháy mắt xuất hiện một đồ vật màu lam, trên thân có thủy long vờn quanh. Đúng là Bích Thủy Ngao Long Xoa.
"Lên!"
Tô Tinh ném ra Bích Thủy Ngao Long Xoa. Tam Xoa như vẽ nên một con giao long bằng nước đang há to miệng cắn nuốt Anh Đề. Tô Tinh vội vàng thúc dục tinh lực vào trong Bích Thủy Ngao Long Xoa, triển khai một chiêu Thủy Long Cầm Thiên Phúc Hải.
Bích Thủy Ngao Long Xoa tựa như một cây đinh sắt gim chặt lấy Anh Đề. Tiếp theo từ trên ba đầu xoa, ánh sáng màu lam bùng nổ, từng đạo lốc xoáy xuất hiện. Lốc xoáy càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng từng đạo gió lốc màu lam như một cái máy cắt va chạm mạnh với thân thể của Anh Đề. Máu tươi bay tán loạn, lam sắc phong bạo bị máu ngâm thành một màu đỏ tươi.
Bích Thủy Ngao Long Xoa nguyên bản vốn là thủy chúc chi vật, ở trong địa hình có nước uy lực sẽ tăng lên gấp đôi, lúc này do địa hình chiến đấu ở một cái hồ lớn nên có thể nói uy năng của Bích Thủy Ngao Long Xoa so với lúc trước Đồng Dao sử dụng còn lợi hại hơn mấy lần.
Bị thương nặng, nhưng Anh Đề vẫn vùng vẫy trốn thoát. Lâm Anh Mi phóng ngưới áp sát, nhờ An Tố Vấn hồi phục được một chút nguyên khí nên hiện này có thể dùng ngay Phong Tuyết Liên Trường Dạ. Nói chung, những loại chiến pháp của Thiên Tinh ở trong một trận chiến thì lần đầu tiên sử dụng sẽ có trạng thái cực mạnh, lần sau sẽ yếu hơn lần trước rất nhiều.
Lần này, tuy rằng Phong Tuyết Liên Trường Dạ không còn mạnh mẽ uy lực như trước nhưng với tình trạng của Anh Đề lúc này thì cũng khó chống đỡ, nó liền giơ thuẫn lên chống đỡ, còn thân hình thì liên tục lùi lại để chạy trốn.
Tô Tinh sao để nó thoát dễ dàng như thế, hắn thấy Anh Đề đã lâm vào tình trạng cực kì suy nhược nên quyết định tung ra đòn tối hậu. Tử Vi Châu xuất hiện trên bàn tay hắn, ánh sáng từ hạt châu chiếu thẳng vào Anh Đề.
Một luồng ánh sáng màu đỏ từ trong khuôn mặt trẻ con của Anh Đề phá thể mà ra, hạt châu vỡ vụn hóa thành một cái ngọc bội bay trở về tay Tô Tinh. Ngô Tâm Giải cũng không chậm trễ liền ra tay thu lấy hai món thái cổ di bảo Kiền Kiếm Kiền Thuẫn. Rồi Thời Viện mở Phong Phách Bình thu lấy linh phách của Anh Đề.
Bốn thiếu nữ tiến vào trong tinh thai, Tô Tinh nhìn thoáng qua Hư Không Lương Sơn, rồi cảnh tượng trước mắt dần mờ ảo.
Một làn khói đỏ tản ra, đợi cho Tô Tinh nhìn kĩ lại thì mảnh rừng rậm xanh tươi đã biến thành một cung điện xa hoa.
"Các hạ đúng là kì tài ngút trời, vậy mà cũng có thể lấy được Ngạo Thảo Lệnh Bài, hãy sử dụng cho tốt."
Giọng nói già nua của Diêm Bà Tích bỗng vang lên sau lưng hắn.
Tô Tinh nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay. Ngọc bội rất nhẹ, có lẽ do một loại ngọc màu đỏ nào đó tạo thành, hắn còn cảm giác được bên trong ngọc bội có ẩn giấu mấy chục cái trận pháp cực kì lợi hại, ngọc nơi tay như nắm cả Càn Khôn, đúng không hổ là lệnh bài cấp tử vi trong truyền thuyết a.
"Hư Không Lương Sơn thật rất thú vị, không biết ngọc bội này và Hư Không Lương Sơn là do ai tạo ra nhỉ?" Tô Tinh tự hỏi.
"Chờ các hạ bước chân lên Nữ Lương Sơn thì sẽ biết được tất cả!"
Diêm Bà Tích giống như nhìn thấu được tâm tư của hắn, nhưng câu trả lời của lão bà cũng tương đương với không trả lời.
"Ta nhất định sẽ đến Nữ Lương Sơn tham quan một chuyến!"
Tô Tinh không hề do dự bước ra khỏi đại điện.
Ở ngoài Bặc Tinh Thai, tại một sườn núi đang diễn ra một hồi đại chiến ác liệt.
Hơn trăm tên tinh giả cầm trong tay phi kiếm, pháp khí, không ngừng oanh tạc, từng đạo ánh sáng lần lượt bay vụt ra.
"Hừ, người Ma Giáo phải giết!"
"Không thể tưởng tượng được trong Ma Giáo cũng có người có thể kí hạ khế ước với tinh tướng, bổn phái phải thay trời hành đạo."
"Giết hắn đi!"
Trăm tên tinh giả đều mặc pháp bào màu trắng, miệng nói lời đại nghĩa, xuống tay lại tàn nhẫn. Bị vây công là một nam nhân trẻ tuổi, thân thể thon dài, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, sau lưng lại có một cái áo choàng hoa lệ. Khuôn mặt bị che khuất sau một tấm mặt nạ, trông giống như một thích khách, toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt tà mị cùng ác độc.
"Những tên rác rưởi mà cũng dám làm phiền bản thánh chủ?" Người tự xưng là Thánh chủ nở nụ cười khinh thường. Nhấc một tay lên, toàn thân gã chìm trong ánh đen, mấy chục thanh phi kiếm bỗng xuất hiện từ trong hư không, lơ lửng quanh thân gã tạo thành một kiếm trận.
"Dùng sinh hồn của các ngươi mà nuôi nấng Cửu U Thập Sát Đô Thiên Ma Kiếm của bản thánh chủ đi!" Những thanh phi kiếm như lệ hồn, sát khí bốc ra xung quanh.
"A, là thượng cổ ma kiếm!"
"Chạy mau, a!!"
"Tinh hà tu sĩ!" Khí tức của gã nam nhân vừa hiển lộ đã khiến cho đám tinh giả sợ hãi tới mức mặt không còn chút máu, vội vàng ngự kiếm bỏ chạy. Ma ảnh chồng chất như một tấm màn đen bao trùm tất cả bọn tinh giả, một tên cũng không thoát. Chỉ một lát sau, những tên tinh giả đã hoàn toàn biến mất trên đời, chỉ để lại những cái pháp bào màu trắng.
"Thánh chủ, ngươi làm vậy sẽ khiến cho những đại phái khác đuổi giết!" Một nữ tử xinh đẹp quay đầu lại nói, mỹ mạo không ngờ cùng tồn tại hai loại khí chất bất đồng yêu mị cùng cao quý.
"Tương Phi, ngươi đúng là hay quan tâm đến đám tu sĩ rác rưởi quá nhỉ?" Thêm một đạo thân ảnh xuất hiện. Tên vừa đến mặc Hắc Long Thiết Giáp, mang Hắc Tinh Ma Quan. Mắt thâm mặc, đôi môi hồng như nữ tử đang âm trầm cười lạnh.
Gã nam nhân mặc hắc bào cười ha ha, đi nhanh tới.
Cô gái tên Tương Phi kia đang cầm thanh Khắc Long Chi Kiếm gác lên cổ hai người, gồm một nam một nữ. Người nam hài mặt không cắt không còn chút máu, nữ hài thì vẻ mặt băng lãnh bất khuất, không hé răng lấy một lời.
"Hắc Phong Trảm Luân Đao, thì ra ngươi là Địa Sát Tinh Thanh Nhãn Hổ Lý Vân muội muội." Nữ tử mặc Hắc Long Giáp đứng bên cạnh, chợt nở nụ cười âm lạnh.
"Hừ, chỉ bằng vào các ngươi lại dám đánh chủ ý lên người bản thánh chủ sao?" Gã nam nhân cười lạnh, hắc ảnh ma kiếm vây quanh hai người.
"Không ngờ lại gặp được người kí hạ hai tinh tướng ở chỗ này." Lý Vân Tử đánh mở miệng nói.
Nam nhân cười ha ha, rồi bỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bộ dáng khoan hồng độ lượng: "Xem như các ngươi có vận khí tốt đó, bản thánh chủ muốn đến Bặc Tinh Thai lấy lệnh bài Vi Khấu, ừ, nếu giết các ngươi thì chắc chắn Sinh Nhật Cương sẽ bắt đầu, bản thánh chủ cũng không muốn bỏ qua giai đoạn đó nên hôm nay đành tạm tha cho các ngươi vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...