Sau lập thu, không khí lạnh tràn về Xuân Thành rõ ràng hơn.
Đây là mùa thu hoạch trong năm, phần da đầu bị hói đã được Lạc Tòng Tâm chăm chỉ cần mẫn chà tận năm cân gừng cuối cùng cũng mọc tóc, gặt hái được thành quả phong phú.
Công việc trên công ty vẫn không có gì đặc biệt, sau đám cưới của Hồ Khôi thì công ty không nhận được đơn hàng sộp nào nữa, tất cả đều trở về trạng thái ăn không ngồi rồi như ngày thường, hình như Đinh Bộ Trực cũng bị cái không khí này lây nhiễm nên không còn lộng hành, mỗi ngày chỉ hoàn thành những công việc đơn giản, ngoại trừ việc – anh yêu cầu Lạc Tòng Tâm làm bài tập lên ý tưởng tổ chức sự kiện một lần một tuần, anh cũng sẽ đọc và sửa bài vô cùng nghiêm túc.
Trong giới kinh doanh, xưa giờ đã lưu truyền thần thoại “chín vàng mười bạc” (*), đến tháng chín, cuối cùng công ty đã bước vào thời gian hoàng kim trong năm, nhận được rất nhiều đơn hàng thiết kế poster, danh thiếp, kinh doanh thiết kế tờ rơi, trong đó còn có một sự kiện lớn là tổ chức buổi khai trương cho một cửa hàng điện thoại.
(*) Chín vàng mười bạc là một khái niệm thời gian, tháng 9 và tháng 10 là mùa thu hoạch lúa nên theo tâm lý tiêu dùng của người dân, khi thu hoạch được vụ mùa thì tiền sẽ kiếm được nhiều hơn nên cũng vì thế mà chi tiêu trong nhà cũng tăng lên đáng kể, vì vậy mà ra đời khái niệm tiêu xài “vàng bạc.”
Trước kia cửa hàng điện thoại di động là một cửa hàng trang sức vô cùng xa xỉ.
Kinh doanh được năm năm không có thu nhập nên thành ra vỡ nợ, phải đổi sang thành siêu thị điện tử nằm trong khu trung tâm thương mại có bốn tầng, đội diện một quảng trường nho nhỏ.
Ngày khai trương được định vào ngày 10 tháng 9, diễn ra vào cuối tuần nên cũng có thể coi là ngày hoàng đạo.
Hiện trường được trang trí đặc biệt làm nổi bật không khí của lễ hội với màu đỏ của khinh khí cầu tráng lệ cùng hai mươi chùm bóng bay phấp phới trong gió.
Ngoài ra bàn trưng bày dãy điện thoại cũng được bày hết ra ngoài, mang đến một cảm giác vô cùng thịnh vượng.
Yêu cầu của khách hàng trong buổi khai trương cũng rất đơn giản: “Phải thật sôi động, vui tươi và hấp dẫn người nhìn.” Lạc Tòng Tâm là người viết nội dung, vừa mới bắt đầu đã nhắm ngay vào chủ đề “Cuộc đời bình dị”, từ cách bố trí khung cảnh đến lựa chọn tiết mục biểu diễn đều vô cùng thanh lịch.
Sân khấu mở màn là bài hát “Ngọn lửa sắc đẹp” đang vô cùng nổi tiếng, chị La còn đề cử hai nhóm nhảy quảng trường trong độ tuổi trung niên đến để làm nóng không khí.
11 giờ trưa là giờ mà đường phố chật ních người qua lại, nhảy đường phố, chơi trống, ban nhạc biểu diễn, vân vân, phương diện nào cũng đủ cả ba thế hệ: già, trung niên, trẻ, không bỏ qua bất cứ ai trên mọi lứa tuổi.
12 giờ trưa, buổi biểu diễn cũng dẫn khép lại, sân khấu cuối cùng dành cho một ban nhạc trẻ nổi tiếng, mang đến cho người xem một phong cách cổ xưa.
Tay trống, guitar và người chơi nhạc đều là những cậu nhóc trẻ tuổi, tóc nhuộm vàng xanh tím, ca sĩ chính là một cô bé đeo bộ tóc giả khá dày với lớp trang điểm đậm.
Cả nhóm mặc áo da đen bó sát người, đeo lens xanh nên vừa lên sân khấu đã hù cho hội người cao tuổi sợ hãi chạy vội đi, nhưng lại thu hút được rất nhiều nhóm học sinh tụ tập đến xem, chúng còn chen lấn để đến gần sân khấu rồi sôi nổi trò chuyện với nhau về tiết mục.
Lạc Tòng Tâm cầm tờ kịch bản sự kiện quan sát phản ứng của người qua đường, chốc chốc lại cầm bút viết vào sổ ghi chép.
Đinh Bộ Trực đi tới.
“Sao rồi?”
“Số người tới xem đạt mốc cao nhất vào nửa tiếng trước.
Hầu hết những người trung niên và người già đến đây vì thấy những món quà nhỏ vô cùng hấp dẫn, còn những người trẻ thì chú ý đến ưu đãi giảm giá điện thoại nhiều hơn.
Có nhiều người chỉ đứng ngoài xem biểu diễn chứ không bước vào cửa hàng, chỉ có thể nói ấy là mục đích riêng của từng người, tất cả đều đi theo hướng như chúng ta đã dự đoán.”
Đinh Bộ Trực gật đầu, sau đó nhìn lên ban nhạc trên sân khấu mà nhíu mày.
“Nhóm gì đây?”
“Nhóm này đang nổi lắm đấy, tên là…” Lạc Tòng Tâm mở điện thoại lên nhìn: “Wind-hot cold.”
Đinh Bộ Trực: “Xem thấy không thoải mái.”
Nhạc đệm được chơi theo chất rock n roll, đảm nhiệm vị trí vocal là một cô gái với chất giọng vô cùng trong trẻo, hai phong cách này hòa quyện với nhau, mang đến một cảm giác được thoát kén khỏi cuộc đời.
Lữ Quang Minh giơ máy lên chụp mấy tấm ảnh: “Đây có được gọi là phong cách đối lập với style đáng yêu hiện giờ không nhỉ?”
“Đây không được gọi là công việc chính đáng.” Chị La nói: “Chị nhìn cả nhóm này thấy đứa lớn nhất cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, không đến trường mà học cho giỏi lại còn tô vẽ mặt mày ra cái thể loại người không ra người, quỷ không ra quỷ, chắc chắn toàn là mấy đứa nhóc bỏ bê học hành!”
“Nhìn vào trang phục mà mấy đứa nó mặc, nhất là con bé đang hát kia kìa, mặt thì vẽ ma vẽ quỷ, nếu bố mẹ con bé mà thấy thì chắc sẽ tăng xông mà chết!” Giám đốc Lý buông lời khinh miệt nhóm biểu diễn trên sân khấu rồi hỏi tiếp: “Đinh tổng, trưa này chúng ta ăn ở nhà hàng nào thế?”
“The Smurfs.” Đinh Bộ Trực nói: “Công ty mẹ có trợ cấp.”
Lạc Tòng Tâm: “Tôi muốn suất ăn dung mạo vô biên ngửa mặt ngắm trời sao.”
Lữ Quang Minh: “Em muốn ăn phần mái tóc dày óng ả.”
Chị La: “Chị muốn phần thanh xuân ngời ngợi.”
Giám đốc Lý: “Đinh tổng, cậu thì sao?”
Đinh Bộ Trực: “Cho một phần chăm chỉ làm việc gấp trăm lần.”
Mọi người: “…”
Sau khi đặt món trên mạng xong, nhóm biểu diễn trên sân khấu cũng gần kết thúc, giọng hát chính lên highnote, cao vút thấu bầu trời, thanh âm vang dội bao trùm khắp con đường nườm nượp người đi.
Rất nhiều người đã phải dừng chân lại ngỡ ngàng nhìn sang.
Lữ Quang Minh: “WOW, cô nhóc này hát đỉnh quá!”
Chị La: “Thế này đã là gì, con gái của giám đốc Lý đã ở trong đội hợp ca từ khi còn bé, đỉnh hơn cô nhóc trên kia nhiều.”
Lạc Tòng Tâm: “Thật hay giả thế ạ?”
Giám đốc Lý: “Khụ, mấy chuyện ca hát này chỉ học cho vui thôi, không phải việc quan trọng.
Sau khi con bé lên cấp hai thì cũng không hát nữa, học sinh mà, quan trọng nhất vẫn phải học thật tốt để sau này thi đỗ đại học mới là hướng đi đúng đắn.”
Mọi người đang rôm rả trò chuyện thì màn biểu diễn đã khép lại, người xem vỗ tay nhiệt liệt, tất cả thành viên trong ban nhạc đều cúi người chào khán giả.
Nhưng cô bé hát chính vừa cúi đầu thì tóc giả đã rơi xuống, nằm gọn trên đỉnh đầu của Đinh Bộ Trực.
Chị La: “Ặc!”
Lữ Quang Minh: “Ha ha ha ha…”
Lạc Tòng Tâm: “Ha ha ha ha ha ha!!”
Đinh Bộ Trực kéo tóc giả xuống rồi trừng mắt nhìn cả ba người.
Ba người đành phải nhịn cười mà làm mặt nghiêm túc nhưng mặt mũi đã đỏ cả lên.
Chỉ có một người duy nhất không cười ấy là giám đốc Lý, chú đang trợn mắt nhìn ca sĩ chính đứng trên khán đài.
Ca sĩ chính cũng nhìn lại chú bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Lý Tinh Tinh?!”
“Bố?!”
*
Lạc Tòng Tâm, Lữ Quang Minh và chị La đứng ở hành lang bên ngoài kho hàng, trong tay cầm mấy suất cơm trưa, Đinh Bộ Trực tựa lưng vào tường, rặt một vẻ dửng dưng như người Mỹ uống cà phê.
Hai bên cách nhau chưa đầy ba mét mà phía trên kia lại đang diễn một bộ phim tâm lý gia đình.
Nữ chính: Lý Tinh Tinh, đảm nhiệm vai trò vocal trong nhóm nhạc Wind – hot cold, con gái duy nhất của giám đốc Lý Thái Bình.
Nam chính: Lý Thái Bình.
Diễn viên quần chúng: Nghệ sĩ guitar tóc xanh.
Lý Thái Bình: “Lý Tinh Tinh, chuyện này là như thế nào? Không phải hôm nay con phải đến lớp học thêm à? Thế sao giờ lại ở chỗ này?! Còn ăn mặc như thế này?!!! Con con muốn bố phát điên à?!!”
Lý Tinh Tinh cúi đầu, hàng lông mày rủ xuống, không nói một lời.
Tay guitar đứng bên cạnh thì đút tay vào túi quần, đeo chiếc guitar trước ngực, dựa lưng vào tường.
Nhìn từ hướng mọi người sẽ thấy mắt cậu ấy đẹp như tranh vẽ, mang đến một cảm giác có ngôi sao lớn đang ở đây.
“Lý Tinh Tinh, con mở miệng nói chuyện cho bố!!”
“Thảo nào gần đây thành tích tụt dốc không phanh, thì ra con có chăm học đâu cơ chứ!”
“Con nhìn xem, con có biết đây là mấy thứ rách rưới gì không hả?!”
“Bác ơi.” Tóc Xanh bĩu môi: “Cháu là người gọi Lý Tinh Tinh đến đây nên chú không cần nói khó nghe như vậy đâu ạ.”
“Cháu là ai?! Tinh Tinh nhà bác từ bé đến giờ đều là học sinh ba tốt (*), chắc chắn cháu là thằng côn đồ mất dạy muốn rủ rê con bé nhiễm thói hư tật xấu!!” Lý Thái Bình quát to.
(*) Học sinh ba tốt bao gồm học tập tốt, thể lực tốt và đạo đức tốt.
Tóc Xanh đưa mắt nhìn.
“Bố.” Lý Tinh Tinh nói: “Con chỉ đến đây giúp cậu ấy đúng lần này thôi.”
“Lý Tinh Tinh, con chưa bao giờ nói thật với bố bất cứ một điều gì! Chuyện lớn như thế này, bố sẽ liên lạc đến trường học và chủ nhiệm lớp của con, bố phải tìm hiểu kỹ xem con có đi học tử tế hay không!”
“Bố, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, bố đừng…”
“Về nhà với bố, nói lại chuyện này cho mẹ con biết!”
“Bố, bố đừng nói cho mẹ…”
“Đừng có ngồi đấy mà mơ mộng, về nhà với bố!” Lý Thái Bình níu chặt tay Lý Tinh Tinh.
“Bác, bác đừng việc bé xé ra to.” Tóc Xanh ngăn Lý Thái Bình lại: “Đây là lần đầu tiên cậu ấy đến đây biểu diễn, bác đừng gắt lên như vậy.”
Lý Thái Bình trợn trừng mắt, đập cái tét vào tay Tóc Xanh rồi đẩy cậu ra, dắt Lý Tinh Tinh đi ra đầu con hẻm: “Đinh tổng, xin lỗi cậu, hôm nay xin phép được nghỉ nửa ngày vì chuyện gia đình.”
Đinh Bộ Trực: “Ừ.”
“Lão Lý.” Chị La kéo Lý Thái Bình: “Nói chuyện tử tế bình tĩnh với con bé, đừng nóng vội.”
Lữ Quang Minh: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Giám đốc Lý.” Lạc Tòng Tâm thấp giọng: “Tuổi này nhạy cảm lắm, chú nói chuyện thì nói nhẹ nhàng thôi.”
Lý Thái Bình sầm mặt, gật đầu một cách miễn cưỡng rồi kéo con gái đi về.
Tóc Xanh nhìn Lý Tinh Tinh rời đi mà chỉ biết nhíu mày, kéo lại dây đàn rồi từ từ đi tới: “Phí biểu diễn của bọn em đâu ạ?”
“Đợi một tẹo.” Lạc Tòng Tâm đặt hộp cơm xuống, mở túi ra lấy biên lai và phong bì đưa cho cậu: “Một nghìn tệ tiền catxe đây nhé, ký tên vào chỗ này.”
Tóc Xanh tiện tay nhét phong vì vào túi, ký cái roẹt vào biên lai.
“Em này, em ghi rõ họ tên của mình vào.” Lạc Tòng Tâm cười nói.
Tóc Xanh liếc Lạc Tòng Tâm rồi viết lại thêm lần nữa.
Lần này có thể tạm dịch ra được thành hai chữ “Bách Dương.”
“Xong chưa ạ?”
“Cảm ơn em.” Lạc Tòng Tâm giữ lại biên lai: “Biểu diễn vất vả quá rồi.
Tạm biệt.”
Tóc Xanh vẫn đứng im như phỗng, chân thì quẹt qua quẹt lại trên nền đất.
“Chuyện này…”
Lạc Tòng Tâm: “Sao cơ?”
“Không sao ạ.”
Tóc Xanh ôm đàn guitar chạy thẳng cẳng.
“Chị cảm giác…” Chị La nói: “Thằng bé này có tình cảm với con gái nhà lão Lý đấy.”
Lữ Quang Minh: “Yêu sớm là sai rồi.”
Chị La: “Em có tư cách để thốt ra lời này à?”
Lạc Tòng Tâm cầm hộp cơm trong tay, vừa nhai đầu cá vừa ảo tưởng nên một câu chuyện hường phấn ở trong đầu: Nàng tiên nhỏ của hổ báo cáo chồn.
[Tóc Xanh là đầu gấu trong trường, nhiệm vụ mỗi ngày đến trường của cậu là duy trì hình tượng “bố đời” khiến tất cả học sinh phải quy phục dưới chân mình.
Nhưng đến một ngày cậu gặp được một người con gái.
Người con gái ấy là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô và gia đình, hát hay, học giỏi, tốt tính, trái ngược hoàn toàn với con người cậu.
Nhưng không rõ vì lý do gì mà ánh mắt cậu vẫn mãi hướng về cô.
Khi cô đi học, khi cô cúi đầu làm bài tập, khi cô ngẩn người lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, mọi khoảnh khắc ấy đều quá đỗi ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khiến cậu đắm chìm.
Thậm chí cậu không thèm trốn học nữa, chỉ để cho mình được nhìn thấy cô mỗi ngày…]
“Lạc Tòng Tâm.”
Một bóng đen bao phủ người Lạc Tòng Tâm.
Cô ngẩng đầu: “Vâng?”
Khóe mắt Đinh Bộ Trực giựt giựt, như đang được mở rộng tầm mắt.
Anh hỏi: “Ăn xong rồi?”
“Gì? À, nhanh thôi nhanh thôi!”
“Ăn xong nhớ thông báo cho công ty để dỡ sân khấu.”
“Được.”
Đinh Bộ Trực bước đi, để lại Lữ Quang Minh và chị La với bộ mặt thê thảm không nỡ nhìn.
Lạc Tòng Tâm: “Sao thế ạ?”
Chị La đưa cho Lạc Tòng Tâm cái gương trang điểm.
“Răng…” Lữ Quang Minh chỉ chỉ.
Lạc Tòng Tâm soi mình trong gương mới thấy răng cửa còn dính rau hẹ xanh mướt, như thể một bà lão bị gãy răng vậy.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Cái đu ma ma!
*
Tới khâu cuối cùng, khi kết thúc lễ khai trương lại rườm rà, đợi đến lúc dọn dẹp xong xuôi ra về đã hơn tám giờ tối rồi.
Buổi chiều Đinh Bộ Trực nghe một cuộc điện thoại xong chạy vọt đi, chị La cũng đi theo nên chỉ còn hai bé cá mặn Lạc Tòng Tâm và Lữ Quang Minh làm việc khổ cực đến cuối buổi.
Hai người ăn hoành thánh ở một quán ven đường rồi lên hai tuyến xe buýt khác nhau, ai về nhà nấy.
Lạc Tòng Tâm thuê nhà ở một chung cư cũ nằm trong trung tâm thành phố, phía trước có một con ngõ khá sâu được đặt tên là ngõ Bạch Tháp, mười năm trước, nơi đây vẫn là những ngôi nhà mái bằng, khi ấy, lúc trời tối mịt, hai bên đường đều ồn ã tiếng mời chào từ những hàng xiên nướng.
Sau đó, chính phủ đã tiến hành cải tạo khu vực này, các ngôi nhà mái bằng đã được san hết, trồng thêm nhiều cây xanh, còn đất trống thì xây làm bãi đỗ xe, mỗi ngay văng văng tiếng xe kêu, cũng ầm ĩ náo nhiệt vô cùng.
Chín giờ tối, Lạc Tòng Tâm xuống xe buýt, bước chân lững thững trên vỉa hè, xung quanh là từng hàng cây cao lớn dang tay ôm trọn bãi đỗ xe đang chìm trong bóng tối.
Để thành phố thêm phần tráng lệ nên mỗi cây xanh còn được chăng thêm những dây đèn lấp lánh dưới màn đêm.
Xa xa kia, tiếng nhạc ầm ầm vang lên ở quảng trường lan tỏa khắp không gian, thi thoảng lại có tiếng trẻ con khóc òa đánh vào lòng người.
Lạc Tòng Tâm đi giày cao gót, từng bước in dấu xuống nền đất mà vang lên thứ âm thanh lộc cộc vọng khắp bãi đỗ xe.
Từng tiếng từng tiếng chồng lên nhau, rồi lại tách nhau ra nhưng càng về sau càng nghe ra được tiếng bước chân ngày một dồn dập hơn – âm thanh ấy…
Không đúng! Rõ ràng có người đang đi sau lưng cô!
Lạc Tòng Tâm dừng bước.
Tiếng chân sau lưng cô cũng dừng theo.
Lạc Tòng Tâm quay đầu chỉ thấy một cái bóng lóe lên sau tán cây xanh rợp.
[Vụ án giết người liên quan], [Hung thủ theo dõi phụ nữ trên đường về rồi giết hại vô cùng man rợn], [Kẻ giết người biến thái đã trở lại],… những tiêu đề này bỗng chốc xẹt qua tâm trí cô.
Gió nổi lên, thổi cho những tán lá bay dập dờn như đang đưa ra lời cảnh báo.
Lạc Tòng Tâm nuốt nước miếng, giữ chặt quai túi rồi co cẳng chạy như điên.
Tuy nhiên cô lại càng nghe thấy tiếng bước chân ấy đang chạy đến gần cô hơn! Càng ngày càng gần!
Thậm chí Lạc Tòng Tâm còn thấy cái bóng của người kia đang lồng vào bóng mình.
Lạc Tòng Tâm dồn hết công năng từ những năm tháng bú sữa mẹ để chạy thục mạng, cuối cùng cũng thấy được ánh đèn phả ra từ phòng an ninh của chung cư…
“Cứu mạng A A A A A A – ôi vãi?”
Bóng người lóe lên, đứng trước mặt Lạc Tòng Tâm, cô không kịp dừng lại thế là đâm sầm vào ngực người ta.
“Đánh chết máy đánh chết mày chết mày đi!!” Lạc Tòng Tâm đập ví điên cuồng vào người nào đó, liều mạng giãy giụa không ngừng.
“Ồn chết đi được.” Một giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.
Động tác Lạc Tòng Tâm hơi ngừng lại.
Người trước mặt đẩy Lạc Tòng Tâm ra, vuốt lại quần áo trên người tựa như dính phải thứ gì đó bám đầy bụi vậy.
Dưới ánh đèn nhạt nhòa, khuôn mặt anh như đang đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, càng tôn thêm từng đường nét nơi anh.
“Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh… A!”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm, tay anh níu lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra sau lưng mình.
Anh đứng nghiêm, bóng lưng tuấn tú trải dài dưới màn đen tựa vết mực được người ta dùng đuôi bút kéo thẳng một đường.
“Đi ra!” Anh nói.
Giọng nói anh khiến không khí như đông lại, sau đó có một bóng người bước ra khỏi gốc cây.
Áo da đen, cây guitar khổng lồ, gương mặt cậu trắng bệch bị phản chiếu rõ dưới ánh đèn.
Đây là cậu bé guitar tóc xanh – Bách Dương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...