Iolite, nửa đêm về sáng.
Giờ thứ I. Trăng chếch chỉ đúng hướng Hạ Iolite.
Đài quan sát thiên văn của thủ đô Lajihad.
Giữa đài quan sát rộng mênh mông đặt là một quả cầu hình tròn, trên đó gắn rải rác những vì sao nhân tạo. Chính giữa quả cầu là một mảnh đất màu xanh lục, dáng hình cong cong như một con rồng. Một hàng chữ đen sắc mảnh chạy dọc mảnh đất, viết nên chữ “Iolite”.
Bên dưới quả cầu, trên nền đá cẩm thạch đen có một người đàn ông tóc dài, ngồi xếp bằng, tĩnh lặng như một mặt nước. Anh ta mặc áo trắng suôn dài. Mái tóc anh ta đen óng ả như một dải lụa, dài đến thắt lưng. Một lọn tóc trắng bạc chạy từ đỉnh đầu dài đến chót đuôi. Anh ta có gương mặt dài, mắt một mí, mi mắt màu trắng con vút, đôi chân mày trắng bạc kéo xếch về phía thái dương. Chính giữa trán anh ta xăm một hình con rồng uốn cong, màu đen như hắc ín.
Anh ta là Renziah, nhà tiên tri của đế quốc Iolite.
Phía xa, đứng ở góc bên trái đài thiên văn là người hầu cận của Renziah, Dezi. Hắn ta tỏ vẻ hơi căng thẳng. Tay hắn bồn chồn bấu vào nhau. Renziah đã ngồi ở đây những hai mươi bốn giờ rồi.
Kể từ khi thấy lạ trong người từ đêm qua, Renziah đã lên đài quan sát. Giữa bầu trời Iolite rộng lớn bao la, Ngài ngồi nhắm mắt, im lặng. Từ đó cho đến tận bây giờ. Trọn một ngày. Không nghỉ, không ăn, không uống. Là người hầu cận, cho dù đứng suốt hai bốn tiếng đồng hồ, không ngủ, không ăn, không nước, chân hắn đau nhức, axit trong dạ dày đang sôi sục, cổ họng khô như bị nhét cát, hắn vẫn không dám động đậy, càng không dám hé răng nửa lời. Thậm chí lau mồ hôi cũng phải lặng lẽ. Sợ kinh động đến Ngài.
Đột nhiên, Ngài đứng phắt dậy, xoay người về phía hắn. Ngài mở bừng mắt. Đôi mắt trợn trừng để lộ tròng mắt trắng dã, đồng tử đen thui như một chấm mực, khiến ai nhìn thẳng cũng thấy khiếp sợ. Đặc biệt là hắn, sau nhiều tiếng đồng hồ mỏi mệt, đột ngột thấy đôi mắt trợn trắng của Ngài, hắn luỵu khuỵu sém té xuống đất.
Ngài mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, âm trầm, xa xôi, như đang vang vọng qua những bức tường nhà tù:
“Gọi Ajitah lên đây.”
“Thưa Ngài… Ajitah sắp nghỉ ngơi rồi ạ.”
Renziah lặp lại:
“Gọi Ajitah lên đây.”
“Thưa vâng…”
Hắn kìm lại không nhăn mặt. Hắn cúi đầu, quay người bước xuống cầu thang. Đến bậc thang cuối cùng, hắn mới dám thở một tiếng nặng nề. Trước mặt Renziah, hắn không thể nhăn nhó, nhưng thật ra lòng hắn rất khó chịu. Đêm khuya mà cầu kiến Ajitah có khác gì chọc vào ổ kiến lửa. Hắn thở dài thêm một hơi, sải chân, rảo bước về phía chính điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...