Editor: Lam
“Hỏng bét rồi!” Cô biết Lý Văn Tĩnh làm việc tại bệnh viện trấn trên, cuối cùng cũng đi tới cửa cô mới chợt nhớ tới một chuyện:
Kiếp trước cô bán đồ ăn gần nửa năm mới quen biết với ông cụ trông cửa, ông ấy hiểu rõ chắc chắn về nhân phẩm của cô mới dám đề cử cô cho Lý Văn Tĩnh. Thế nhưng hiện tại cô không có ai đề cử, mặt khác, nửa năm trước Lý Văn Tĩnh vẫn còn đang mang thai, đứa trẻ vẫn chưa có ra đời nữa đó!
Đường Tâm Duyệt không khỏi cảm khái, “Hiệu ứng bươm bướm đúng là mạnh mẽ thật!” Chỉ cần một chút xíu thay đổi thôi mà đã có rất nhiều thứ khác nhau, mà cô, chính là biến số lớn nhất.
“Nếu không thì mình cứ thử một lần nhỉ?” Cô hạ quyết tâm, đi tới phía trước hỏi ông cụ Lý gác cửa, bằng không thì nếu cô cứ như vậy tùy tiện đi tìm Lý Văn Tĩnh, không có ai đề cử đối phương dám tin cô mới là lạ.
“Lý… Chào ông, cháu muốn hỏi thăm ông chút chuyện ạ.” Đường Tâm Duyệt mặt mày vui vẻ, cười hiền hòa.
Ông cụ Lý đứng bên trong cửa giương mắt nhìn cô, ông thở ra một ngụm khói, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Cháu hỏi chuyện gì?”
Đường Tâm Duyệt vẫn mỉm cười như cũ, “Cháu đến từ thôn Đại Dược ở trên núi, cháu mới vừa thi đậu cấp 2 ở trấn trên. Nhà cháu nghèo, cháu phải tự mình tìm việc làm mới có cơm ăn. Ông xem trong bệnh viện này có ai tuyển người chăm trẻ không ạ…”
Lời còn chưa dứt, ông cụ Lý đã không kiên nhẫn khoát tay, “Cô bé à, cháu vẫn nên trở về đi học đi. Cháu còn nhỏ thế này, lại phải vừa đi học, dù có thế nào đi nữa thì người ta cũng sẽ không tuyển cháu đâu.”
Đường Tâm Duyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thành tích của cháu rất tốt, có thể vừa làm vừa học, dù là việc gì cháu cũng sẽ làm! Xin ông thương cho cháu, giúp cháu để ý chút ạ.”
Ông cụ Lý phun ra một vòng khói, than thở, “Thôi được rồi. Để ông lưu ý giúp cháu vậy.” Giọng ông lão qua loa lấy lệ.
Đường Tâm Duyệt cảm kích nói, “Cảm ơn ông! Nếu như được, cháu mời ông một gói thuốc lá.”
Ông cụ Lý khua tay, chẳng ừ hử gì, dường như trong lòng ông cảm thấy sẽ chẳng có ai sẽ tuyển cô.
Đường Tâm Duyệt thấy thái độ của đối phương, trong lòng cô cũng không có một chút chắn chắn nào.
Vừa khéo vào lúc này bệnh viện đã tan làm, một nhóm bác sĩ y tá tụm năm tụm ba cười nói đi ra.
Đường Tâm Duyệt ánh mắt sắc bén vừa nhìn đã thấy được Lý Văn Tĩnh. Hiện tại bụng chị ấy hơi nhô lên, lúc đi bộ theo bản năng đỡ bụng, bước chân đi rất vững.
Đúng là chọn ngày không bằng tình cờ.
Đường Tâm Duyệt dứt khoát đứng ngay cửa đối diện với những bác sĩ và y tá đi ngang qua kia hỏi thăm, “Xin chào, xin hỏi nhà cô chú có ai cần người làm bảo mẫu không ạ?”
Mấy người bị hỏi liếc mắt thấy là một cô bé còn chưa cao tới 1m5, họ cũng cười, “Đứa trẻ nhỏ thế này làm bảo mẫu cái gì, ai dám yên tâm giao việc cho cháu làm chứ.”
Đường Tâm Duyệt âm thầm bấm bắp đùi một cái, nước mắt ồ ạt rơi xuống, cô nức nở nói, “Cháu…cháu vất vả thi đậu cấp 2, nhưng nhà cháu không có đủ tiền… cháu chỉ có thể tìm việc làm để nuôi mình, cháu đến từ thôn Đại Dược…”
Thôn Đại Dược nổi tiếng gần xa là thôn nghèo khó, người đi đường nhìn quần áo đứa nhỏ này tuy có chắp vá nhưng mặt mũi tay chân coi như sạch sẽ. Người ở vùng miền Tây xa xôi như họ không có nhiều hạn chế đối với lao động trẻ em, cũng không ít nơi thu nhận trẻ em chưa đủ 16 tuổi làm công, dẫu sao cho người ta một công việc chính là nuôi cả nhà mấy miệng ăn, cũng xem như là làm việc thiện.
Huống chi đứa nhỏ này còn nói mình thi đậu cấp 2, xem ra cũng thông minh lanh lợi… Thế nhưng chính bởi vì đứa bé này muốn vừa đi học vừa đi làm nên gia đình bình thường cũng không dám mướn cô. Họ sợ cô không chuyên tâm làm việc, vừa tốn tiền lại còn không làm nên việc.
Lúc này vóc dáng Đường Tâm Duyệt không cao lắm, lùn lùn nhưng dáng dấp đáng yêu. Cô vừa khóc lên nhìn rất đáng thương, những bác sĩ y tá này cũng là người lương thiện, họ cảm thấy cô rất hiểu chuyện, trong lòng ít nhiều có chút thương hại đồng tình. Mấy người rối rít lấy năm gào một đồng từ trong túi xách kiên quyết muốn nhét vào tay cô, “Cô bè à, cháu cứ cầm đi, học cho giỏi đấy.”
“Không không không!” Đường Tâm Duyệt sợ hết hồn, cô dù khổ dù mệt đi nữa cũng chưa từng nghĩ đến đi xin tiền của người ta, cô vội vàng từ chối, nghiêm túc nói, “Cháu không phải tới xin tiền, cháu chỉ muốn tìm việc làm thôi!”
Cô vừa nói vừa len lén nhìn về phía Lý Văn Tĩnh qua khe hở giữa đám người. Chị ấy đứng ở bên ngoài đám người, không vây đến có lẽ cũng do sợ nhiều người sẽ xảy ra chuyện làm tổn thương đến thai nhi, nhưng chị ấy cũng không đi mà vẫn luôn do dự nhìn về phía này.
Đường Tâm Duyệt nhét tiền lại vào tay những người có lòng tốt kia, “Trong sách giáo khoa của chúng cháu có câu, cho người khác con cá không bằng dạy người đó bắt cá.” Dáng vẻ cô chớp mắt trịnh trọng nói ra những lời này khiến những người xung quanh thấy mà mỉm cười.
Đường Tâm Duyệt nói tiếp, “Thành tích cháu rất tốt, bài vở trên trường cũng không nặng, sau buổi trưa cháu đều có thể đến làm việc. Tay chân cháu rất nhanh nhẹn, làm việc tuyệt đối không lười biếng… Nếu các cô chú bằng lòng thu nhận cháu, cho cháu một công việc, cháu nhất định sẽ làm thật tốt!” Cô còn thiếu chưa vỗ ngực đảm bào nữa mà thôi.
“Đứa nhỏ này có chí khí!”
“Cháu biết làm những gì?” Có người đi đường xung quanh động lòng trắc ẩn, hỏi.
Đường Tâm Duyệt vội vàng nói, “Nấu cơm, giặt quần áo, chăm trẻ, cháu đều biết!”
“Thật giỏi nha!”
“Lúc con nhà tôi lớn cỡ này vẫn còn chưa biết làm gì cơ đấy!”
“Không còn cách nào, trẻ con nhà nghèo đều sớm biết lo liệu việc nhà.”
Người vây xem đều là người quen, mấy người liền rảnh rỗi trò chuyện. Trong lòng Đường Tâm Duyệt cuống cuồng, nhưng những người này thấy dáng dấp Đường Tâm Duyệt nhỏ bé gầy teo nên họ cũng không thật sự dám thuê.
Thấy Đường Tâm Duyệt không nhận tiền, cuối cùng những người đó an ủi, “Được, cô chú sẽ lưu ý giúp cháu.” Nói xong họ cũng dần dần tản đi.
Đường Tâm Duyệt nhón chân nhìn sang, Lý Văn Tĩnh vẫn còn đứng ở nơi đó, trước mắt cô sáng lên, đi qua hỏi, “Chị gái à, nhà chị cần bảo mẫu không? Em có thể chăm trẻ nha, em trai em gái em đều một tay em nuôi lớn đấy.”
Lý Văn Tĩnh lại nhìn cô một hồi, “Tay chân em nhỏ thế này, còn phải vừa làm vừa học…” Chị ấy lắc đầu, “Hay là thôi đi.” Rồi đi ngang qua Đường Tâm Duyệt, đi mất.
Để lại một mình Đường Tâm Duyệt đứng lặng im tại chỗ, chẳng thể hỏi trời xanh.
Tình huống hiện tại cô cũng hiểu, Lý Văn Tĩnh không dám thuê cô. Nghĩ đến lúc đứa trẻ còn nhỏ, nhất định phải giống đời trước có người riêng biệt trông chừng cả ngày. Đứa trẻ vừa học vừa làm phải chạy qua chạy lại hai bên như cô, chị ấy giao con cho cô cũng không yên tâm.
“Aizz…” Đường Tâm Duyệt thở dài, lầm bầm lầu bầu, “Vé số phát hành năm 1996, lúc ấy Oánh Oánh cũng bốn tuổi rồi, nói không chừng đến lúc đó đi xin làm bảo mẫu cũng được. Hoặc là mình dùng những biện pháp khác làm quen với Lý Văn Tĩnh…”
Đường Tâm Duyệt trở về trường học tiếp tục đi học, cơ bản cũng tiếp diễn lại quỹ tích của đời đầu tiên.
Thành tích vừa vào lớp của cô chính là hạng nhất, cô vẫn luôn chưa từng rớt hạng bao giờ. Trong lớp có con gái xuất thân từ gia đình công nhân viên chức ở trấn trên không phục đố kị, ngấm ngầm nói xấu cô.
Trước kia cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng, tận lực giảm thiểu giao thiệp với đối phương. Còn bây giờ, cô là lười so đo với với mấy cô nhóc đó. Trong lòng cô hiểu rõ, làm tốt mối quan hệ với giáo viên mới là quan trọng nhất, có rất nhiều sự kiện bạo lực học đường là bởi giáo viên không làm gì. Cô có quan hệ tốt với giáo viên, xem như có người đứng trước mặt giáo viên khóc lóc tố cáo thì người bị mời phụ huynh cũng sẽ không phải là cô.
Ba lần bốn lượt như thế, các nữ sinh khác cũng không dám trêu chọc cô nữa. Đương nhiên cô cũng không có bạn bè nào, nhưng cô không thấy sao cả, cả người yên tĩnh vừa lúc để cô viết bản thảo gửi đến báo chí và tạp chí xuất bản, tiền nhuận bút nhận được không chỉ có thể giải quyết cuộc sống mà còn có thể bắt đầu tích góp.
Nhưng bên Lục Thành Vũ thì không giống vậy. Sau khi cậu ta lên trung học, sức khỏe của bà nội sống nương tựa lẫn nhau với cậu trở nên vô cùng không tốt, cứ cách ba năm ngày liền bị bệnh. Cậu vì kiếm tiền phải thường xuyên trốn học ra ngoài không biết làm gì. Thành tích không tốt, lại trốn học, còn bướng bỉnh không nghe lời dạy dỗ, giáo viên tự nhiên không thích cậu ta. Vốn những học sinh nam khác muốn tới bắt nạt cậu, kết quả ngay lần đầu tiên đã bị cậu đánh đến sưng mặt sưng mày, sức mạnh dữ tợn ấy hù dọa mấy đứa trẻ sống cuộc sống an nhàn ở trấn trên, sau này chúng cũng không dám đến trêu chọc cậu nữa, hoàn toàn xem cậu là không khí.
“Đường Tâm Duyệt à, em và Lục Thành Vũ đều đến từ thôn Đại Dược, sao mà hai đứa lại hoàn toàn khác nhau thế này.” Thời điểm cô thay thầy chấm bài tập, thầy thường xuyên không tự chủ được mà cảm thán.
“Nhà cậu ấy cũng chỉ có mình bà nội thôi, bà còn thường xuyên bị bệnh, Lục Thành Vũ phải chăm sóc bà nội, lại phải đi học. Nhà nghèo, cậu ấy cũng không còn cách nào khác.” Đường Tâm Duyệt nói giúp Lục Thành Vũ, đầu bút đang viết trên vở bài tập của học sinh thoáng dừng một chút.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến tin tức cuối cùng về Lục Thành Vũ mà đời trước Lâm Hồng ở nhà máy Quảng Châu nói cho cô. Cô ấy nói sau khi cô ra Bắc không lâu, Lục Thành Vũ liền từ chức.
Khi đó cô còn cảm thấy tiếc, Lục Thành Vũ cũng lên chức tổ trưởng rồi, tiếp tục làm tiếp mặc dù không quá giàu có nhưng dầu gì cũng là con đường chính đạo.
Cô cũng không biết cuối cùng anh ta chạy đi đâu, có phải lại rơi vào kết cục như đời đầu tiên hay không?
Thầy tháo mắt kính xuống, lắc đầu, “Nhà em cũng khó khăn đấy thôi, em vẫn học giỏi ngoan ngoãn như cũ. Thầy biết các em từ trong thôn xuống đây đi học cũng không dễ dàng gì… Thế nhưng em nhìn thành tích lại đội sổ lần này của Lục Thành Vũ đi, cứ tiếp tục như vậy em ấy nhất định không thi đậu nổi cấp 3, nói không chừng ngay cả tốt nghiệp cấp 2 cũng không được.”
Đường Tâm Duyệt rủ mắt không nói gì. Cô nghe được ý thầy nói liên miên khuyên Lục Thành Vũ nghỉ học. Thật ra thì thầy nói như vậy cũng không phải vì tăng tỉ lệ lên lớp của lớp thầy, mà là đề nghị xuất phát từ lòng tốt. Nếu như hai bên đều không ổn thì chi bằng lựa một bên còn hơn. Cho dù ra ngoài học một món nghề cũng tốt, chứ đừng ở lại trong trường lãng phí thời gian.
Sau đó, quả nhiên giống như đời trước, cách ngày tựu trường năm lớp 7 không lâu, Lục Thành Vũ liền thôi học.
Ngày hôm đó, Đường Tâm Duyệt thay thầy chấm bài tập xong thì trở về kí túc xá. Kí túc xá lâu năm không tu sửa, đèn hành lang gần đây cũng hư nhưng vẫn chưa đổi cái mới. Cô dán mắt vào cầu thang cẩn thận đi từng bước, bất thình lình ngẩng đầu thì thấy một bóng người đứng lặng ở bục trên cầu thang, cô nhất thời sợ hết hồn, “Ai đó!?”
“Là tớ.” Bóng người kia dừng bước, giọng nói trong thời kì đổi giọng thô ráp giống như hạt cát ma sát nhè nhẹ trên mặt kính thủy tinh.
Đường Tâm Duyệt ngập ngừng, “Lục Thành Vũ?”
Cậu bước tới trước một bước, nửa bên mặt hiện ra dưới ánh trăng. Vẻ mặt thiếu niên âm trầm cương quyết, phía dưới cằm có một vết tím bầm, vóc người đang trong độ tuổi trưởng thành, thân thể gầy gò như măng mọc sau mưa.
“Cậu lại đánh nhau à?” Đường Tâm Duyệt thấy vết thương trên mặt cậu là biết cậu lại đánh nhau với người bên ngoài rồi, cô bật thốt lên, lời nói vừa ra khỏi miệng liền khiến cô ảo não ngậm chặt miệng lại.
Hỏi như thế ngược lại giống như cô rất quan tâm Lục Thành Vũ vậy.
Lục Thành Vũ sờ vết thương, không có biểu cảm gì ừ một tiếng. Đường Tâm Duyệt siết chặt quai đeo cặp, cúi đầu đi qua bên người cậu.
Một giây thân thể lướt qua, giọng nói khàn khàn vang lên, “Ngày mai tớ sẽ không đến trường nữa.”
Đường Tâm Duyệt dừng chân, cô kinh ngạc vì Lục Thành Vũ trước khi thôi học thế mà lại sẽ chủ động nói với cô, “Ừm… Mình biết rồi.”
Cô nhạt nhẽo đáp lại, hai người không nói thêm câu nào, không khí lần nữa trở nên trầm mặc.
Lục Thành Vũ thấp giọng nói, “Cậu đi học cho giỏi, nhất định phải học lên đại học đấy.”
Lời nói mang theo ý khích lệ, Đường Tâm Duyệt gật đầu một cái, “Mình sẽ…” do dự một hồi, cô không nhịn được khuyên nhủ nói, “Thầy Lý lúc trước từng nói, đường có rất nhiều ngã rẽ, không nên đi nhầm đường… Bất kể thế nào, chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”
Cô cất bước rời đi, không hề quay đầu lại.
Cô mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài không chịu nổi gánh nặng truyền tới từ bóng người ẩn trong bóng tối.
“Thế nhưng, có người, từ trước đến giờ cũng chỉ có một con đường mà thôi.”
Giọng nói khàn khàn thê lương đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng, Đường Tâm Duyệt không nhịn được quay đầu nhìn một mảnh tối đen như mực trên hành lang, bật lửa trong nháy mắt chiếu rọi nửa khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng của thiếu niên, trong chớp mắt lại cùng bóng tối tối tăm hòa làm một thể, chỉ còn chút khói lửa chớp tắt trong tay cậu thiếu niên.
“Đường Tâm Duyệt?” Dường như cậu ngẩng đầu nhìn qua, Đường Tâm Duyệt chợt thốt lên một câu, “Nếu như là vì cậu không có tiền để tiếp tục đi học, mình có thể cho cậu mượn!”
Lời nói vừa dứt, cô liền có chút hối hận– Hiện nay cô có trong tay cũng chỉ chừng ba trăm đồng, học phí của Lục Thành Vũ không cần lo lắng, thế nhưng “nhóc choai choai ăn chết lão tử”*, Lục Thành Vũ ở độ tuổi đang lớn, cũng không biết tiền sinh hoạt này có đủ dùng cho hai người hay không… Có điều lời cũng nói ra rồi, túng quẫn thì cứ túng quẫn đi, cô cố gắng viết bản thảo kiếm tiền là được.
(*Ý nói con nhỏ tuổi đang lớn ăn nghèo cha mẹ)
Trong bóng tối, hô hấp của thiếu niên cứng lại, đôi mắt đen nhánh nhìn qua, cậu không nói một lời nào nhìn Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt không thấy rõ vẻ mặt của cậu, cô đứng không động đậy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, bướng bỉnh thất thường như Lục Thành Vũ sẽ tiếp nhận trợ giúp của cô sao?
Cô không hề chắc chắn chút nào.
Mỗi lần cô muốn giúp Lục Thành Vũ đều nhận được sự châm biếm ngược lại, cậu hỏi cô có tư cách gì quản chuyện của cậu chứ.
Trong lòng cô không khỏi cười nhạo bản thân mình, nhiều lần bị mất mặt thế còn ngại chưa đủ sao?
Sau một lúc lâu, nam sinh cười một tiếng, “Không cần, vấn đề cũng không phải là tiền, là chính tớ không muốn đi học nữa…” Cậu dừng một chút, “Có điều vẫn cảm ơn cậu, thật
đấy… Trên thế giới này, trừ bà nội ra thì cậu là người tốt với tớ nhất.”
Không phải là lời nói sắc bén châm chọc trả đũa, mà là lời cảm kích lộ ra sự chân thành vô cùng nghiêm túc.
Đường Tâm Duyệt cắn môi, cô muốn nói là cô đối tốt với cậu ta khi nào chứ, từ trước đến nay cô chưa từng giúp đỡ cậu cái gì, cô đâu thể nhận nổi những lời này.
“Tạm biệt.” Nhưng Lục Thành Vũ không có nói nhiều, ngay sau đó cậu lập tức rời đi. Vải vóc cọ vào nhau tạo thành tiếng, hòa lẫn với tiếng bước chân trong bóng tối dần dần đi xa.
Đường Tâm Duyệt đứng lặng tại chỗ, lại lần nữa không thấy được bóng dáng đối phương.
Trong lòng cô nặng trĩu. Cô có thể có vô số cơ hội thử nghiệm cuộc sống khác nhau, mà Lục Thành Vũ dường như mỗi một lần đều sẽ đi lên ngã rẽ sai lầm kia, cuối cùng không có kết cục tốt.
“Thế nên cuối cùng thì vận mệnh là dễ thay đổi hay là khó thay đổi đây?” Đường Tâm Duyệt buồn bã lẩm bẩm khẽ nói, ngay cả bản thân cô cũng không tìm được đáp án chính xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...