Editor: Lam
Buổi tối, Từ Úy Nhiên lái xe đến nhà Đường Tâm Duyệt đón người nhà cô, Đường Tâm Duyệt phát hiện ba người đều mặc đồ rất trang trọng, đều mặc quần áo và giầy mới cô mua cho bọn họ trước đó, Đường Điềm còn trang điểm và xách theo chiếc túi cô nhóc mới mua, ba người nhìn qua giống hệt như là đi xem mắt.
Đường Tâm Duyệt giới thiệu với bọn họ, “Đây là ông chủ của con, Từ Úy Nhiên. Đây là mẹ tôi, em trai tôi Đường Nham, em gái tôi Đường Điềm.”
Từ Úy Nhiên lần lượt hỏi thăm sức khỏi từng người.
“Ngài Từ khỏe.” Ba người cũng hỏi thăm sức khỏe ngược lại, Đường Tâm Duyệt chú ý thấy hôm nay Đường Điềm đặc biệt dịu dàng ít nói, thục nữ vô cùng.
Chiếc xe rất nhanh đã tới tiệm ăn, Từ Úy Nhiên đi phía trước dẫn dường, Đường Điềm đỡ Lục Tú Vân, Đường Tâm Duyệt và Đường Nham đi cuối. Cô lấy cùi chỏ chọt Đường Nham, khó hiểu nói, “Hôm nay em sao thế?” Trên đường đi gần như không nói tiếng nào.
Đường Nham miễn cưỡng không vui, “Mẹ với Đường Điềm bắt em giúp chọn quần áo.”
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một lát, trịnh trọng vỗ vai cậu, “Em cực khổ rồi.”
Trước đó cô từng thấy qua mức độ trầm trọng của chứng chướng ngại khi lựa chọn quần áo của Đường Điềm, nó quả thực một tai họa.
Hai mắt Đường Nham xuất thần, “Càng thảm hại hơn là hai người đó vất vả chọn quần áo xong còn bắt em thay quần áo! Họ bắt em thay chừng bảy tám bộ đó! Trời ạ!!!”
“Phụt” Đường Tâm Duyệt không nhịn được phì cười, “Em thật đáng thương.”
Nghe bản tố cáo đau khổ của Đường Nham về sự bạo hành tàn nhẫn vô nhân đạo của mẹ và em gái, đoàn người rất nhanh đã đến phòng đặt trước.
Sau khi ngồi xuống, Đường Tâm Duyệt đưa menu cho Từ Úy Nhiên, Từ Úy Nhiên chuyển menu đưa cho Lục Tú Vân, “Dì à, dì chọn đi.”
Lục Tú Vân từ chối vài lần không được chỉ đành mở menu ra, hai đứa nhỏ một trái một phải xúm lại giúp gọi thức ăn.
Chọn thức ăn xong, Lục Tú Vân cảm kích nói, “Thời điểm bệnh SARS năm ngoái, cảm ơn ngài Từ đã nhờ bạn quan tâm nhà mẹ con dì. Nếu không có ngài, dì và Đường Tâm Duyệt thật sự không biết sẽ ra sao.”
Từ Úy Nhiên cười cười, “Dì khách khí rồi. Cháu và Đường Tâm Duyệt vừa là đồng nghiệp trong công việc, vừa là bạn trong cuộc sống, chuyện của cô ấy chính là chuyện của cháu.”
Đường Tâm Duyệt nhỏ giọng bổ sung, “Trong công việc anh là ông chủ.”
Từ Úy Nhiên cười nhìn cô, “Dự án lần trước tôi còn đang do dự chưa nói không được, không phải cô đã nóng nảy vỗ bàn sao? Cuối cùng dự án đó là do cô dốc sức đề cử mới thông qua. Cô là ông chủ của tôi mới đúng.”
Đường Tâm Duyệt đan hai tay lại, vô cùng lo sợ, “Tôi nào dám chứ ~~”
“Ha ha ha” Cả nhà lập tức cười ầm lên, Đường Nham còn cố ý trêu ghẹo, “Ái chà chị hai à, chị ở nhà nói gì làm nấy, sao bây giờ lại không có cốt khí thế này.”
Đường Tâm Duyệt cũng cười, “Đi làm đương nhiên là muốn ôm đùi ông chủ rồi, dẫu sao cũng là ai đó phát tiền lương mà.”
Lúc này đến phiên Từ Úy Nhiên khiêm tốn khoát tay, “Không dám nhận.”
Lục Tú Vân nhìn Đường Tâm Duyệt và Từ Úy Nhiên nói qua nói lại, nói chuyện quen thuộc còn đùa giỡn, bà thấy quan hệ cá nhân của hai người cũng không tệ.
Rất nhanh, thức ăn đã đưa lên đầy đủ, mấy người bắt đầu dùng cơm. Không khí bữa cơm vui vẻ hòa thuận, Từ Úy Nhiên vốn chính là thương nhân, sở trường nhất là cách ăn nói. Anh nói vài tin đồn thú vị về Đường Tâm Duyệt ở công ty, thoáng chốc đã kéo gần khoảng cách với người nhà họ Đường.
Thấy anh tác phong nhanh nhẹn, anh tuấn nho nhã lại học thức uyên bác, vui vẻ nói chuyện, Đường Nham tập trung tinh thần ngồi nghe, Đường Điềm dịu dàng ít nói như công chúa nhỏ, Lục Tú Vân càng nhìn Từ Úy Nhiên càng tán thưởng.
Sau thời gian nói chuyện trên trời dưới đất, bà liền hỏi Từ Úy Nhiên vài câu về tình hình cá nhân, “Tiểu Từ à, cháu còn trẻ mà sự nghiêp đã thành công thế này, thật sự là rất giỏi. Tâm Duyệt nhà dì phải học tập cháu nhiều hơn mới được.”
Từ Úy Nhiên cười nhìn Đường Tâm Duyệt, “Tâm Duyệt cũng rất giỏi.”
Giọng nói so với trước đó lại thêm vài phần ôn nhu khó hiểu.
Ánh mắt Đường Nham nhanh như chớp đảo một vòng, Đường Điềm ngẩn ra, Lục Tú Vân cười, “Dì cũng quan tâm cháu thôi, hỏi cháu chuyện này nhé, cháu có đối tượng chưa?” Vẻ mặt bà đầy mong đợi.
“Mẹ!” Đường Tâm Duyệt cũng kinh ngạc, cô vội chặn mẹ lại, oán giận nói, “Đây là việc riêng tư của anh ấy, mẹ đừng hỏi chứ.”
Từ Úy Nhiên cười, “Không sao…” Anh nhìn Lục Tú Vân, nghiêm túc nói, “Hiện tại cháu chưa có bạn gái.”
Lục Tú Vân lập tức vui vẻ ra mặt, “Ồ” một tiếng, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì nói với mọi người, “Dùng bữa dùng bữa thôi.”
Đường Tâm Duyệt hiểu ý mẹ, đỡ trán không biết làm sao.
Ở nông thôn quê nhà, con gái đều kết hôn sớm, cô ở trong mắt mẹ đã sớm trở thành người khó kiếm đối tượng, bà thấy cơ hội liền giục cô cưới chồng, hôm nay chắc bà thấy Từ Úy Nhiên tuấn tú lịch sự nên không nhịn được mà hỏi thăm.
Trên bàn cơm lần nữa khôi phục sự náo nhiệt, Đường Tâm Duyệt nghiêng đầu khẽ xin lỗi với Từ Úy Nhiên, “Xin lỗi anh nhé.”
“Không sao.” Từ Úy Nhiên lắc đầu cười.
Ăn uống xong, Đường Tâm Duyệt gọi phục vụ tới tính tiền, cô phát hiện Từ Úy Nhiên đã thanh toán trước rồi.
“Như vậy là không được đâu…” Đường Tâm Duyệt nói, “Vốn đã nói là tôi mời khách, kết quả sao lại là anh mời được. Khi nào thì tôi mời có thể trả anh đây.”
Từ Úy Nhiên khẽ cười thuận theo, “Không sao, lần sau đi.”
Đường Nham ở đằng sau nhìn dáng vẻ dịu dàng của Từ Úy Nhiên khi anh nhìn Đường Tâm Duyệt chăm chú, cậu sờ cánh tay đang nổi hết da gà của mình.
Lại nhìn chị hai hoàn toàn không có tình cảm nồng nàn khác thường gì, cậu thật sâu trong lòng rơi lệ đồng tình vỗ vai đối phương.
“Hôm nay cảm ơn cô.” Từ Úy Nhiên chở bọn họ về nhà. Do thời gian không còn sớm nên anh khéo léo từ chối mẹ Lục mời lên lầu uống trà, từ giã bọn họ.
Về nhà, mẹ Lục nói bóng nói gió, “Tâm Duyệt à, mẹ cảm thấy ông chủ của con không tệ. Mẹ thấy cậu ấy đối xử với con cũng tốt vô cùng, không thì con suy nghĩ thử xem?”
Đường Tâm Duyệt nhức đầu, “Mẹ! Cái gì gọi là suy nghĩ thử xem, con cùng anh ấy sao có thể!”
Lục Tú Vân kéo tay cô, trịnh trọng, nghiêm túc, chân thành, “Mẹ thấy Từ Úy Nhiên không tệ, trước tiên con đừng nói đến những thứ khác, tự hỏi bản thân con xem, con đã nhiều năm không có bạn trai như vậy còn không phải vì cậu ấy sao?”
Đường Tâm Duyệt ngớ ra.
Ở bên này, Đường Nham vừa về nhà liền kéo Đường Điềm đến phòng mình, cậu thu lại vẻ lười biếng ngày thường, mặt đầy nghiêm túc, “Đường Điềm, anh nói em này, em không được rung động với Từ Úy Nhiên, biết không?
Đường Điềm còn đang đắm chìm trong sự si mê, nghe vậy ngẩn ra, “Hả?”
Đường Nham cau mày nhìn cô nhóc, giọng nói phát ra càng nghiêm khắc hơn, “Những thứ khác anh và chị đều không cản em, nhưng em không được có bất kì ý nghĩ gì với Từ Úy Nhiên! Nếu không anh sẽ không tha thứ cho em!”
Cậu gần như dữ tợn uy hiếp cô nhóc, từ trước đến giờ Đường Điềm chưa từng thấy Đường Nham lộ vẻ dữ tợn như vậy, cô nhóc bị dọa sợ, khóc òa lên, “Đường Nham! Anh lại hung dữ với em! Hu hu hu!”
Đường Điềm khóc lê hoa đái vũ*, khóc thật thương tâm.
(chỉ vẻ đẹp của người con gái khi khóc)
Hai người là sinh đôi, lại từ nhỏ lớn lên cùng nhau hình bóng không rời, tình cảm tự nhiên không giống bình thường. Ngày thường dù cãi nhau ầm ĩ thế nào thì đó cũng là cách thức ở chung của cả hai, nhưng Đường Điềm chưa bao giờ bị Đường Nham gào lên như vậy, cô nhóc gân giọng khóc, khóc đến không thở nổi.
Đường Nham, “…Em còn uất ức? Em nhìn dáng vẻ hôm nay của mình đi, anh đang nhắc nhở em. Hãy nhớ đến chị hai vì để chúng ta được đi học mà phải bỏ học đi làm, chị hai vì chúng ta mà đã làm biết bao nhiêu thứ? Em không thể làm chuyện có lỗi với chị hai.”
Đường Điềm ủy khuất gạt nước mắt, oan uổng không thôi, “Sao em có thể giành bạn trai với chị hai chứ! Em cùng lắm chỉ si mê một chút mà thôi, em có làm gì đâu chứ!”
Đường Nham, “Hả?” Cậu cũng rất mơ hồ, “Anh tưởng là em đối với Từ Úy Nhiên là vừa gặp đã yêu.”
Đường Điềm liếc cậu, “Sao có thể! Chẳng qua là em chưa từng thấy người nào như Từ Úy Nhiên, anh ấy hoàn toàn khác với chúng ta, có khí chất như thế ~” Cô nhóc lại ôm mặt làm hoa si.
Đường Nham cạn lời, “Em đủ rồi đó.”
“Đúng rồi…” Đường Điềm thu lại vẻ thâm tình nhộn nhạo, nghiêm mặt nói, “Em cũng phát hiện dường như Từ Úy Nhiên có ý với chị hai, có điều Từ Úy Nhiên có gia thế và tướng mạo như vậy khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi.”
Cô nhóc siết chặt nắm tay, “Ai dám cướp bạn trai của chị hai, em sẽ diệt cô ta!”
Đường Nham nhìn dáng vẻ thề thốt chân thành của Đường Điềm, rốt cuộc cậu cũng yên tâm.
Đường Điềm quay đầu lại, nghiến răng u ám nhìn cậu chằm chằm, “Anh lại dám nghi ngờ em, em có tiểu nhân như vậy à.”
Đường Điềm muốn tới thanh toán nợ nần đây nè.
“Em mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nha, moaz moaz ~” Đường Nham lập tức không có cốt khí đẩy cô nhóc ra khỏi cửa, đóng cửa phòng khóa lại. Cậu dựa lưng vào cửa, thở phào một hơi.
“Đường Nham! Anh mở cửa ra cho em! Dám bôi nhọ em hả, anh có giỏi thì mở cửa ra đi!” Đường Điềm đập cửa ầm ầm ở bên ngoài.“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.” Đường Tâm Duyệt bình tĩnh, giải thích chuyện năm đó với Lục Tú Vân, “…Thế nên trong lòng con rất cảm kích anh ấy. Nhưng con không hề có những suy nghĩ nào khác.”
Cô lại nói kĩ càng tỉ mỉ về thân phận thiếu đông gia tập đoàn Hoàn Vũ của Từ Úy Nhiên, Lục Tú Vân than thở, “Nếu là vậy thì chúng ta cũng không trèo cao nổi. Hiện tại con không có ý gì với cậu ta là tốt nhất.”
“Con sẽ không…” Đường Tâm Duyệt cười cười, bảo mẹ yên tâm, “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con về phòng đây.”
Đường Tâm Duyệt trở về phòng mình, ở trong phòng tắm mở nước chuẩn bị tắm.
Tiếng nước chảy róc rách, cô cởi quần áo, trong lúc vô tình liếc nhìn mình trong gương, có lẽ do lúc nãy trong bữa cơm cô có uống chút rượu nên trên mặt cô ửng hồng, phảng phất như hoa đào nở rộ, trong mắt sóng nước dập dờn.
Cô biết dáng dấp của mình không tệ, quan hệ ở công ty cũng tốt, có không ít người theo đuổi. Thế nhưng, cô luôn không để ý đến ai, hiện tại do mẹ nói một hồi cô mới chợt ý thức được, có lẽ là do cô qua lại quá gần với Từ Úy Nhiên?
Bất kể là phong thái, học thức, năng lực, hay tướng mạo, sau khi thấy được phong thái của Từ Úy Nhiên, những người đàn ông khác rất khó có thể lọt vào mắt cô.
Anh giống như bạch mã hoàng tử trong mộng của mỗi cô gái, lấp lánh tỏa sáng, trong lúc vô tình đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô.
“Tỉnh lại đi Đường Tâm Duyệt.” Cô dùng sức vốc nước lên mặt mình, cảnh cáo bản thân, “Mày không phải là cô bé Lọ lem có thể biến thành công chúa, mày và anh ấy căn bản không phải là người cùng thế giới.”
Từ Úy Nhiên là người rất khó khiến cho người khác không sinh ra hảo cảm. Nhưng Đường Tâm Duyệt quyết định phải khống chế hảo cảm này ở một trình độ nhất định, tuyệt đối không thể để cho tình cảm chiến thắng lí trí.
Từ trước đến giờ cô là một người sáng suốt.
Sau này cô đều chú ý giữ một khoảng cách với Từ Úy Nhiên, ngoại trừ lúc làm việc chung hoặc trao đổi trong công việc thì mấy lần Từ Úy Nhiên hẹn riêng cô đều kiếm cớ từ chối.
Từ Úy Nhiên dường như cũng nhận ra được điều này, có lần Đường Tâm Duyệt vào phòng làm việc của anh nộp bản thiết kế, hai người nói chuyện công việc xong, Đường Tâm Duyệt đang muốn đi ra ngoài thì Từ Úy Nhiên gọi cô lại, “Tôi cảm thấy khoảng thời gian này cô giống như cố ý muốn tránh tôi? Là do lần trước ăn cơm cùng người nhà cô, tôi đã để lại cho bọn họ ấn tượng xấu gì sao?”
Đường Tâm Duyệt giải thích, “Boss, anh hiểu lầm rồi. Thật ra sau khi gặp anh, mẹ tôi liền giục tôi tìm bạn trai, bà còn chỉ rõ bảo tôi tìm người có tiêu chuẩn chất lượng cao cấp như ngài…” Cô nói đùa, “Loại người như ngài thật rất khó tìm, thế nên tôi quyết định tránh xa ngài một chút, để hạ tiêu chuẩn của mẹ tôi xuống. Để tương lai tôi dẫn bạn trai về nhà, bà sẽ không bắt bẻ gì.”
Cô tâng bốc lấy lòng Từ Úy Nhiên một hồi, nhưng trên mặt anh cũng không hiện ra vẻ mặt vui thích gì, anh còn hỏi ngược lại cô, “Cô tìm bạn trai?”
Đường Tâm Duyệt gật đầu, “Ừm, tuy tôi không gấp nhưng mẹ tôi rất gấp.” Cô là một đứa con hiếu thuận, hiện tại công việc ổn định, cả nhà bình yên, nếu như có đối tượng thích hợp cô cũng không ngại kết hôn sinh con, để mẹ cô sớm ngày có cháu trai, hưởng thụ thú vui gia đình.
Bên môi Từ Úy Nhiên hiện lên nụ cười ấm áp như gió xuân, “Cũng đúng.”
Đường Tâm Duyệt đối diện vói ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của đối phương, trong lòng giật mình, cô mượn cớ công việc bận rộn rời khỏi phòng làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...