Editor: Lam
Lục Tú Vân chớp mắt, cuối cùng bà thấp giọng than thở, “Nửa năm trước bà Lục bệnh nặng một trận, từ đấy thân thể không còn tốt nữa. Cả ngày đều phải uống thuốc, thằng Vũ ở nhà chăm sóc rất lâu. Mẹ nghe dì Trần của con nói rằng cậu ta muốn xuống núi kiếm tiền để dẫn bà nội đến bệnh viện khám.”
Đường Tâm Duyệt gật đầu, “Cậu ta thực sự rất hiếu thảo. Trước đây có một quãng thời gian cậu ta ngày nào cũng làm cá để nấu canh cá cho bà Lục bồi bổ thân thể. Suốt ngày dẫn một đám con nít trong thôn xuống nước đào bới, khuôn mặt cũng bị rám nắng sạm đi.” Dĩ nhiên, khoảng thời gian đó nhà họ Đường cũng có không ít cá để ăn.
Lục Tú Vân cau mày nhìn cô chằm chằm, bà muốn nói lại thôi, “Tâm Duyệt, con có phát hiện không, con đối xử với Lục Thành Vũ không giống bình thường?”
Đường Tâm Duyệt sáng tỏ, “Ý mẹ là con đối xử với cậu ta khá lạnh nhạt à? Việc này con cũng không có cách nào khác. Con vẫn còn nhớ việc cậu ta ăn hiếp con khi còn bé đấy.” Cô kiếm cớ dùng chân tướng mơ hồ lấp liếm để mẹ cho qua.
Lục Tú Vân lo lắng nói, “Không chỉ có thế… Chẳng lẽ con không phát hiện, con cực kỳ chú ý đến cậu ta ư?”
Đường Tâm Duyệt nói thầm trong lòng, đó là sợ đối phương đột nhiên đâm cô một dao đó thôi, ngày thường tự nhiên sẽ có chút chú ý. Thế nhưng việc này cô không thể nào nói rõ với mẹ được, “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con và cậu ta thực sự không có gì cả.”
Lục Tú Vân nhẹ nhàng vỗ lên tay Đường Tâm Duyệt, “Mẹ chỉ cảm thấy ngày thường con đối xử với người khác rất dịu dàng, chưa bao giờ cãi nhau đến đỏ mặt với người khác. Người trong thôn đều nói con hiểu chuyện. Nhưng có lẽ con không phát hiện, duy chỉ có đối mặt với Lục Thành Vũ con mới lộ hết tính xấu, hô lớn gọi nhỏ, nói chuyện không hề khách khí, rất không bình thường.”
Lúc này đây, Đường Tâm Duyệt rất kinh ngạc, “Con có ư?” Cô nhớ lại những khi tiếp xúc với Lục Thành Vũ, cô không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn, “Được rồi mẹ, ngày Tết không nên nói đến chuyện người khác…” Cô đổi đề tài, “Chị Văn Tĩnh cho con nghỉ 7 ngày, dựa theo tập tục thì mùng 2 phải bắt đầu đi thăm người thân. Điều kiện nhà chúng ta năm nay khá tốt, nếu không bàn đến ở xa, vẫn nên đi chúc Tết ông cậu Tư thôi.”
Năm xưa mẹ mượn tiền ông cậu Tư, trong trí nhớ, Đường Tâm Duyệt chưa từng lui tới với người thân thích này, hiếm thấy là người ta còn sẵn lòng cho mẹ mượn tiền ba năm để giúp cô có thể suông sẻ học xong cấp 3 thi vào đại học. Vì thế, cô luôn cảm kích trong lòng, luôn nghĩ sau này thành đạt nhất định phải báo đáp đối phương.
Lục Tú Vân kinh ngạc nói, “Ông cậu Tư? Con đang nói gì đấy? Chúng ta làm gì có thân thích nào như vậy?”
Đường Tâm Duyệt cũng ngơ ngẩn cả người, “Không có…ông cậu Tư?”
Lục Tú Vân nghi ngờ, “Con đang nói mê sảng gì thế. Đúng là mẹ có một ông cậu Tư nhưng ông ấy đã sớm mất rồi. Mấy đứa con nhà bọn họ có triển vọng, vài năm trước phát tài đã chuyển ra bên ngoài kiếm tiền. Sớm đã cắt đứt liên lạc.”
Lục Tú Vân nói có bằng có chứng, rõ ràng mạch lạc. Nghe thế, Đường Tâm Duyệt như sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Ban đầu là do Lục Tú Vân nói tìm ông cậu Tư mượn tiền, thế nhưng nếu không phải là đối phương thì người đó sẽ là ai?
Đường Tâm Duyệt ổn định lại tâm trạng, cô truy hỏi, “Vậy nhà chúng ta có quen biết thân thích nào có điều kiện khá giả có thể mượn tiền không mẹ?”
Lục Tú Vân khó hiểu nhìn cô, “Mượn tiền làm gì?” Bà chà tay vào tạp dề, trách cứ, “Tiền sinh hoạt của con không đủ thì nói cho mẹ biết, mẹ đưa tiền cho con.” Vừa nói bà vừa đi đến nơi để tiền ngày thường Đường Tâm Duyệt tích góp.
“Không cần đâu mẹ, con không phải có ý đó…” Đường Tâm Duyệt vội vàng ngăn bà lại, “Con chỉ đột nhiên nghĩ đến dường như nhà chúng ta không qua lại với thân thích nào…” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Đường Tâm Duyệt biết mình đã lỡ lời. Vẻ mặt Lục Tú Vân ảm đạm dần, bà cười khổ nói, “Năm đó mẹ đòi sống đòi chết muốn gả cho cha con, người nhà đều không đồng ý. Sau đó mẹ với anh trai và chị dâu dần trở nên xa lạ, chứ đừng nói đến thân thích khác.”
Mặc dù những năm 70 phần tử trí thức ủng hộ yêu đương tự do, hôn nhân tự do, muốn theo đuổi sự hòa hợp trong linh hồn. Thế nhưng ở địa phương xa xôi phần lớn vẫn còn nghe theo lời mai mối của cha mẹ. Năm ấy, Lục Tú Vân và Đường An Lâm lén lén lút lút yêu nhau, cả nhà đều phản đối.
Đường An Lâm là phần tử tri thức chuyển xuống thôn quê, làm việc phần mình còn chưa đủ ăn; mà nông thôn có quy định – sẽ không phân chia ruộng đất cho con gái đã gả ra ngoài.
Cuối cùng vẫn do cha Lục Tú Vân thương bà, chia ít ruộng đất cho bà xây nhà mới giúp Lục Tú Vân và Đường An Lâm có một chỗ nương thân.
Nhưng chỉ chút ruộng đất cằn cõi ấy mà chị dâu vẫn nhớ mãi không quên. Sau khi ông ngoại bà ngoại qua đời, hai nhà liền hoàn toàn xé rách da mặt, không lui tới nữa.
Lời nói của mình đâm sâu vào đáy lòng của mẹ, trong lòng cô cũng rất áy náy, nhưng càng nhiều hơn là nghi vấn và mờ mịt.
Nếu như thật sự không có người ông cậu Tư đó, vậy người lúc trước cung cấp tiền cho cô học cấp 3 rốt cuộc là ai? Là ai mà đến nỗi ngay cả mẹ cũng giúp người đó nói dối để che giấu?
Đường An Lâm cha cô? Không, tuyệt đối không thể là ông ta. Những việc trải qua ở đời trước cho thấy Lục Tú Vân thật sự đã nhiều năm không gặp ông ta, bà còn tưởng ông ta đã chết ở bên ngoài rồi cơ.
Thế thì là giáo viên ở trong thôn chăng? Cũng không thể nào. Cuộc sống của giáo viên vốn đã rất nghèo khó, một tháng họ chỉ có mấy chục đồng tiền lương, tiết kiệm một chút để giúp bọn nhỏ trong thôn đi học thôi chứ lấy đâu ra tiền mà cung cấp cho cô đi học.
“Vậy rốt cuộc là ai nhỉ?” Đường Tâm Duyệt suy nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra là người nào làm việc tốt mà không để lại tên. Nếu không có cơ hội sống lại, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không thể đoán được chân tướng.
Từ lúc này về sau, cô luôn đè ép nghi vấn này dưới đáy lòng, nó thỉnh thoảng lại hiện lên làm cô phải suy tư một hồi.
Mùng ba đầu năm, dựa theo thông lệ, Đường Tâm Duyệt dẫn em trai em gái xách đồ Tết đến thăm nhà bà Lục. Đồng ruộng nhà Lục Thành Vũ cho nhà họ Đường mướn về trồng trọt, về tình về lý họ đều nên tới chúc Tết.
Vừa bước vào, căn nhà vắng ngắt không hề có một chút bầu không khí náo nhiệt của ngày Tết, Đường Tâm Duyệt chào hỏi cụ bà ngồi một mình trên ghế, cô cười nói, “Cháu chào bà Lục, chúng cháu tới thăm bà ạ.”
Cụ bà mái tóc hoa râm đã qua thất tuần (hơn 70 tuổi), năm tháng trôi qua khắc xuống những nếp nhăn sâu hoắm trên mặt bà. Mắt bà đã mờ, bà híp mắt hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra, “Là Tâm Duyệt đấy à, còn có con trai út con gái út của nhà họ Đường nữa, các cháu đã tới rồi…Khụ khụ.”
Giọng bà khàn khàn có đờm, chưa nói được hai chữ đã ho dữ dội. Đường Tâm Duyệt vội vàng vỗ lưng thuận khí cho bà cụ, “Là chúng cháu ạ, chúng cháu đến đây để chúc Tết bà.”
“Chúc bà Lục năm mới tốt lành ~~~” Hai đứa bé mặc quần áo mới, chắp tay cười hì hì chúc Tết bà Lục. Mặt mũi hai đứa lanh lợi, khoác trên người áo bông đỏ thẫm, sinh động như hai đồng tử bái Quan Âm.
“Tốt, tốt lắm!” Bà Lục cười ha ha nói liền mấy chữ tốt. Bà chìa đôi tay khẽ run vào trong túi áo lấy ra hai bao lì xì nho nhỏ nhét vào tay hai đứa bé. “Đây, hai cháu cầm lấy mua kẹo ăn nhé.”
“Cám ơn bà Lục ạ.” Hai đứa nhỏ thoải mái thận lấy bao lì xì, nói tiếng cám ơn.
Bà Lục lại đưa một bao lì xì cho Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt nói cám ơn rồi nhận lấy. Cô nhìn xung quanh phòng, “Bà Lục ơi, Lục Thành Vũ không trở về ăn Tết ạ?”
Bà Lục ho khan mấy tiếng, dáng vẻ già nua khó nén sự mệt mỏi, “Nó không về, bà cũng đã hai tháng không thấy nó rồi.”
Đường Tâm Duyệt nghĩ đến thầy dạy đồ tể hung thần ác sát của Lục Thành Vũ, không biết hai tháng qua cậu ta bị ông ấy giày vò bao nhiêu lần nữa. Cô thầm than thở trong lòng, trên mặt lại an ủi bà, “Cậu ấy bận rộn kiếm tiền đấy, sau này bà Lục sẽ được hưởng phúc rồi nhé.”
Bà Lục lắc đầu, “Bà không cần hưởng phúc, nó một mình ở bên ngoài, khụ, khỏe mạnh là được rồi.”
Đường Tâm Duyệt trong lòng đau xót, trưởng bối đại khái đều như thế, chỉ cần con cháu khỏe mạnh là được.
“Bà Lục ơi, bà ăn kẹo đi.” Đường Tâm Duyệt lột viên kẹo sữa thỏ trắng, đút vào miệng bà, bà cười híp cả mắt, “Ngọt, ngọt thật!”
Đường Tâm Duyệt nhìn sắc trời bên ngoài, cô thấy thời gian còn sớm bèn dứt khoát gọi hai đứa nhỏ tới, “Đi lấy cây chổi và đồ hốt rác tới đây, chúng ta cùng giúp bà Lục quét dọn vệ sinh rồi dán chữ ‘Phúc’.”
“Dạ được.” Hai đứa bé cười hì hì đi lấy chổi.
Trong mắt bà Lục ánh lên nước mắt, bà vuốt tay Đường Tâm Duyệt, “Aizz, cháu đúng là một đứa bé ngoan. Cám ơn cháu.”
Đường Tâm Duyệt an ủi bà cụ, “Người nên nói cám ơn là cả nhà chúng cháu mới đúng. Nếu lúc đầu không phải bà làm chủ sẵn lòng cho nhà chúng cháu thuê ruộng đất thì chúng cháu đến cả cơm cũng không có mà ăn.”
Lúc ấy cha Lục Thành Vũ – Lục Đại Vĩ vốn muốn cho một nhà khác thuê ruộng đất vì tiền bạc phân chia sẽ cao hơn một chút. Là do bà Lục thương tiếc nhà họ Đường mẹ góa con côi, kiên trì muốn con trai cho nhà bọn họ thuê. Vì thế mà Lục Đại Vĩ còn tranh cãi với bà Lục một trận, sau đó liền ra ngoài làm việc, rất ít khi trở về.
Do đó, Lục Tú Vân luôn nhớ đến ân tình của bà Lục, luôn quan tâm chăm sóc bà. Cũng chính vì sự ảnh hưởng sâu sắc của mẹ, Đường Tâm Duyệt cũng hình thành tính cách biết tri ân báo đáp.
Ba chị em nhà họ Đường bận lên bận xuống, giúp bà Lục quét dọn vệ sinh, dán câu đối và chữ ‘Phúc’.
“Chữ ‘Phúc’ phải dán ngược chứ, cái đồ ngốc Đường Nham này!”
“Lúc anh đặt lên là ngược đó chứ, ai biết sao dán lên nó lại…”
“Đầu anh bị đảo ngược rồi hả!”
Ngôi nhà vốn lạnh tanh nhờ có tiếng cười đùa vui vẻ cuối cùng cũng có chút không khí tưng bừng của ngày Tết.
“Tạm biệt bà Lục ~” Bận rộn cả một buổi chiều, đã sắp đến giờ cơm tối, Đường Tâm Duyệt nói lời tạm biệt với bà Lục. Ba chị em thân thiết kéo tay nhau rời đi đúng ngay lúc Lục Thành Vũ từ trấn trên trở về. Bốn người đụng mặt nhau ở hàng rào tre cửa viện.
Vạt áo mang theo khí lạnh đập vào mặt, Đường Tâm Duyệt phản ứng thật nhanh bỗng cái ngừng bước bảo vệ em trai em gái. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn thiếu niên phong trần mệt mỏi, cậu thở hổn hển, gò má đỏ lên vì lạnh, trên trán mồ hôi nhễ nhại. Một tay cậu xách cái túi, khóe mắt Đường Tâm Duyệt liếc qua thấy được trong đó đều là xương còn thừa lại không được bao nhiêu thịt.
Dường như chú ý tới tầm mắt của cô, Lục Thành Vũ theo bản năng giấu chiếc túi sau lưng, nửa xấu hổ nửa chỉ trích, “Sao cậu lại ở nhà tôi?” Lời nói vừa dứt cậu tự biết mình đã lỡ lời. Ngày Tết không theo thông lệ tới chúc Tết thì làm gì? Môi cậu mấp máy, trong mắt thoáng hiện lên sự hối tiếc. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt mình, bướng bỉnh không muốn nói lời xin lỗi.
“Tôi –” Ban đầu, Đường Tâm Duyệt bị cậu ta chọc cho tức giận, cô mở miệng định nói nhưng vô tình chú ý tới chân cậu ta. Thời tiết tháng chạp trời đông giá rét, cậu ta vẫn còn mang một đôi giày được làm bắt chước theo màu xanh của quân đội, giày cao su nứt khắp nơi, quần cậu ta thiếu một đoạn, cổ chân lộ ra bên ngoài, lạnh đến phát run.
Gắng gượng nuốt xuống lời nói cứng rắn đã đến bên khóe miệng, Đường Tâm Duyệt than thở, “Chúng tôi đến để chúc Tết bà Lục thôi. Ngày Tết chỉ có một mình bà cụ ở nhà, cậu vẫn nên ở nhà với bà nhiều hơn.”
Lúc này Lục Thành Vũ mới chuyển tầm mắt tới mặt cô, vừa nhìn một cái ánh mắt đã cứng đờ.
Thiếu nữ trước mặt mặc chiếc áo bông đỏ thẫm lưu hành nhất hiện nay, viền cổ áo và ống tay áo được đính lông tơ trắng như tuyết càng tôn lên làn da trắng xinh đẹp, tóc đuôi sam đen nhánh thả ở bên vai, mắt ngọc mày ngài, rung động lòng người.
“Lục Thành Vũ?” Đường Tâm Duyệt không hiểu được sao cậu ta lại không nói lời nào nhìn cô chằm chằm.
Lúc này đối phương mới hoàn hồn, môi khẽ mấp máy, cậu cắn chặt hàm răng, không lưu loát nặn ra hai chữ, “…Cám ơn.”
“Tôi đi đây.” Đường Tâm Duyệt khoát tay, dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
Đường Nham Đường Điềm rất lễ phép, chúng quay đầu nhìn về phía cậu phất tay chào tạm biệt, “Anh Vũ, tạm biệt nhé.”
Lục Thành Vũ lẻ loi đứng trong gió rét, cậu đưa mắt nhìn thiếu nữ và hai đứa bé thân thiết một trái một phải đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng ba người nữa thì cậu mới siết chặt túi trong tay, bỏ đi vẻ mặt buồn bã mất mát nhanh chân đẩy cửa vào, “Bà nội, cháu về rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...