Diệp vào phòng Trâm ngủ trưa một lúc rồi dậy làm đề cương môn Toán.
Khi mới bắt đầu học Đại Số, nó cảm thấy khá ổn với việc thầy Long bắt nó đi tìm x. Tìm x thì cũng được thôi, nhưng thầy bắt nó tìm cả y nó chợt thấy bẩn ổn. Cho tới khi thầy đòi tìm cả z, não nó như vận động quá công suất, bắt đầu hơi chập mạch. Chập thì chập nhưng nó vẫn phải sửa điện rồi nuốt ngược nước mắt vào trong mà học tiếp. Sang lớp 12 này tuy vẫn chưa luyện thành môn toán nhưng nó đã luyện được khả năng nhìn đống kí tự ngoằn ngoèo của đạo hàm tích phân bay nhảy trước mắt mà không mảy may xao lòng.
Còn Hình Học thì lại ở một đẳng cấp khác. Vẽ xong được cái hình, nhìn ngược nhìn xuôi vẫn không hiểu gì.
Hai người ngồi ở bàn phòng khách, lần này Đăng không ngồi đối diện nó như trước nữa mà ngồi ngay bên cạnh. Thực ra thì Đăng cũng chưa làm đề cương, cậu ta lúc này mới bắt đầu vừa giảng vừa giải đề cho Diệp như một thầy giáo đích thực, hoàn toàn không gặp khúc mắc chỗ nào như thể đã giải đề xong một lần rồi.
Diệp vốn bài xích môn Toán vậy mà càng nghe càng hiểu bài, tích cực ghi chú đến nỗi quên luôn sự ngại ngùng ban đầu. Vì đề khá dài và Đăng cũng chú trọng việc Diệp phải hiểu bài nên gần nửa số câu hỏi cậu gợi ý cách giải cho Diệp ghi chú lại để buổi tối nó về hoàn thiện nốt.
Cho tới lúc Diệp ra khỏi nhà Đăng mới bàng hoàng nhận ra: Nó vừa ở nhà bạn trai hay ở nhà thầy giáo vậy???
Cái không khí vừa rồi đích thị là thầy giáo và học sinh, không lẫn đi đâu được.
Về đến nhà nhận được tin nhắn của Đăng: [Về đến nhà thì nhắn nhé.]
Diệp trả lời: [về đến rồi]
Đăng: [Ừ, nghỉ ngơi đi. Tao đi nấu cơm đây.]
Diệp định thả like rồi thôi nhưng không hiểu nghĩ gì lại nhắn tiếp: [nấu món gì đấy?]
Đăng: [Thịt luộc.]
Diệp thả dislike.
Hôm sau Diệp không đi đón Trâm cùng Đăng được vì nhà Diệp cúng mùng một âm lịch sớm một hôm, nó phải về giúp mẹ sắp xếp dọn dẹp. Thấy bảo ngày mai bố mẹ đi du lịch nên cúng sớm vào chiều 30.
Vừa dọn bếp nó vừa nhớ tới Đăng. Sự sợ hãi ban đầu trôi qua, dường như cảm giác thích Đăng lại quay lại, hai chữ "cưới xin" xuất hiện trong đầu. Diệp như rơi mình vào trong một thế giới vô cùng lạ lẫm, nơi nó chưa nghĩ tới việc bước vào, cũng không mường tượng được trong đó có những gì.
Bữa cơm hôm nay nó định hỏi thử bố mẹ xem sao. Nhưng mấy câu như thế này nếu hỏi trực tiếp sẽ bị mẹ vả thẳng mặt quá. Có lẽ nó nên hỏi mấy vấn đề râu ria trước.
Hôm nay mẹ nấu một bát miến, lòng mề gà xào giá, chả mực rán và khoai tây xào thịt bò.
Diệp hỏi mẹ: "Mẹ ơi mấy tuổi lấy chồng thì được ạ?"
Mẹ đang ăn miến, nghe câu hỏi của Diệp nên bị sặc, hai ba sợi miến chui ra từ lỗ mũi treo lủng lẳng nửa muốn rơi ra ngoài nửa muốn thụt vào trong. Mẹ chạy ra bồn rửa bát xử lí miến trong mũi, sau đó chạy ra táng vào đầu Diệp: "Lần sau đừng hỏi mấy câu như thế lúc mẹ mày đang ăn miến."
"Bún phở thì được hả mẹ?" Diệp ngước nhìn mẹ hỏi.
Mẹ táng Diệp thêm cái nữa.
"Ui da. Con mà bị ngu là tại mẹ hết đấy." Diệp kêu đau để mẹ biết thương không đánh nó nữa.
"Đọc ít truyện tranh thôi. Làm gì có ai kêu đau là "ui da"? Thế Diệp có bạn trai rồi đấy à?" Mẹ Diệp lấy giấy lau mồm, bình tĩnh hỏi.
Bố và bà nội vừa ăn miến vừa hóng.
Diệp bình tĩnh nói: "Dạ chưa có ạ."
"Thế hỏi làm gì?"
"Con chỉ muốn biết quan điểm của bố mẹ thôi. Con mới thi vào cái đề bài gì về tình yêu với hôn nhân ấy." Diệp bịa.
"Còn trẻ, cứ chơi cho đã đi. Bao giờ muốn lấy thì lấy. Tầm 25-26 tuổi là đẹp." Mẹ Diệp nói không cần nghĩ.
Bố Diệp im lặng.
Bà nội Diệp hỏi: "Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi hả Ngọc?"
Mẹ của Diệp tên là Ngọc.
"Con năm nay 38 rồi. Sao mẹ lại hỏi thế?"
Bà nội Diệp: "Mày 38, anh trai con Diệp 21. Thế thì 17 tuổi mày đã đẻ thằng lớn rồi nhể?"
Mẹ Ngọc ồ một tiếng: "Mẹ nói con mới nhớ ra đấy."
"Ừ tao cũng hơi quên nên mới hỏi lại." Bà nội gật gù.
Diệp nhìn hai người đưa đẩy, quyết định chen lời: "Thế tóm lại ý là như nào ạ?"
Mẹ Ngọc nói: "Ôi giời, hồi xưa nó có như bây giờ đâu. Giờ không ai lấy chồng sớm nữa đâu con ạ. Mẹ lấy chồng sớm không phải vì lấy chồng sớm là tốt, mà bởi vì bố con là người tốt, lại hiền lành thôi."
"Chứ không phải tại hai đứa mày ăn kem trước cổng à?" Bà nội hỏi lại.
Mẹ Ngọc không hề đỏ mặt đáp lại: "Đấy là một chuyện. Quan trọng là con lấy đúng người thôi. Mẹ có công nhận con trai mẹ quá tuyệt vời không?"
"Ờ đúng đúng." Bà nội gật gù tiếp.
Bố từ đầu đến cuối vẫn không nói gì. Bố của Diệp đúng thật là người hiền lành nên ít nói chứ không phải bởi vì tác giả lười viết thêm thoại cho nhân vật ít được đề cập.
Nắm bắt được từ khoá, Diệp hỏi lại mẹ ngay: "Mẹ ơi thế nếu con tìm được đúng người thì lấy luôn cũng được hả mẹ?"
Vậy là Diệp lại bị táng, sau đó còn bị mẹ đòi đưa đi khám xem có phải đã có em bé nên mới hỏi mấy câu kỳ lạ này không.
Diệp chạy quanh bàn cơm nói: "Không có mà mẹ!! Sao mẹ cứ đánh con thế?"
"Tại mày đáng nghi lắm!"
"Sao mẹ bảo mẹ lấy bố vì đúng người chứ không phải vì ăn kem trước cổng? Mẹ đừng có suy bụng ta ra bụng người như thế nhá!!!"
Bà nội: "Đấy mày nghe gì chưa Ngọc? Đến đứa trẻ con nó còn biết mày mồm điêu."
Mẹ Diệp ngừng đuổi, bỏ cái dép trên tay xuống xỏ vào chân, ngồi xuống lấy lại sự bình tĩnh hỏi: "Thằng đó là ai?"
Diệp nhờ bà nội đổi cho chỗ ngồi cách xa mẹ, sau đó nói: "Lớp trưởng lớp con ạ. Hoàng Nhật Đăng. Nhưng con đang thích thầm bạn ấy thôi!"
"Ồ."
Mẹ là người đi họp tất cả các buổi họp phụ huynh của Diệp, đối với một số cái tên nổi bật trong lớp cũng chẳng xa lạ gì, nhất là cái tên Hoàng Nhật Đăng ấy. Mỗi buổi họp ngoài thu tiền học phí thì thầy cô cũng sẽ tổng kết điểm rồi tuyên dương các bạn học giỏi, động viên các bạn học kém, phê bình các bạn lười. Tên Diệp không bị thầy nhắc nhiều, nhưng lớp trưởng Hoàng Nhật Đăng thì được bơm nước hoa liên tục. Ngày nào mẹ nó đi họp về chẳng gào lên kiểu "sao mày không bằng con nhà người ta", "sao Hoàng Nhật Đăng được 9.9 mà mày được có 7.5", "sao mày không học tập lớp trưởng của mày" v.v...
Kể ra thì đó cũng là một trong số những lí do ngày ấy Diệp ghét Đăng vô cớ.
"Hoàng Nhật Đăng mà nó thèm thích mày?" Mẹ Ngọc cà khịa Diệp bằng giọng điệu khinh miệt.
"Có lần Đăng bảo là con rất xinh, hẳn là mẹ con rất đẹp mới đẻ ra được cô gái xinh như con."
"Ôi cái thằng nhóc này biết nhìn người quá nhở!"
Bố và bà nội ho một tiếng nhắc nhở.
Mẹ Ngọc lại táng nó: "Đừng có mà làm tao lú! Trông cái mặt mày ngu thế kia, phí hết cả gen của tao với bố mày. Nhà nó sao, bố mẹ như nào?"
"Bố mẹ bạn ấy mất cả rồi. Từ năm lớp 10."
Mẹ Diệp kinh ngạc: "Thế giờ thằng bé đấy sống với ai?"
"Không còn ông bà hay cô dì chú bác nào cả. Bạn ấy sống với em gái thôi. Em gái lớp 3."
Bố mẹ Diệp đều bất ngờ: "Thế mà lại học giỏi như vậy à?"
Diệp hơi nghiêng người ra xa sợ bị mẹ đánh.
Mẹ Diệp lắc đầu tiếc nuối: "Ôi, giá mà có cậu con rể như thế. Đáng tiếc con gái mình không đủ tiêu chuẩn để lọt vào mắt xanh của người ta."
Bố Diệp cau mày nói đỡ: "Em nói gì thế, Diệp nhà mình trông đáng yêu mà."
"Ngoài đáng yêu còn gì không?" Mẹ Diệp hỏi.
"Hết rồi." Bố Diệp đáp.
***
Chỉ cần hai chữ "con rể" là Diệp đã thầm coi như bố mẹ đồng ý, vấn đề chỉ còn là sự lựa chọn của Diệp thôi.
Nó thật là kì lạ, rõ ràng thích người ta muốn chết vậy mà khi được cầu hôn lại chạy trốn như bị đuổi giết.
Ăn cơm xong, Diệp mở tủ lạnh lấy một hộp chả mực còn nguyên dập ghim nguyên seal cất vào túi bóng đen, sau đó lên xe đạp lén lút ra khỏi cổng.
Tới trước cửa nhà Đăng, nó bấm chuông mấy lần không thấy ai ra mở cửa, mãi một lúc sau mới thấy Trâm thập thò từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống.
Diệp nói lớn: "Trâm! Chị Diệp này!"
Trâm ở trên tầng vốn nhìn không rõ phía dưới lắm vì trời tối, sau khi nghe tiếng của Diệp thì sung sướng hét lên chạy xuống nhà mở cổng.
"Sao chị gọi mãi không thấy ai mở cửa?" Diệp hỏi.
Trâm vừa loay hoay mở cổng vừa giải thích: "Anh Đăng dặn em không được mở cổng cho người lạ!"
"Thế anh Đăng đâu?"
Nghe Diệp hỏi Trâm mới ngẩn người: "Ơ, anh Đăng bảo là anh ấy sang nhà chị mà? Thế anh Đăng đâu ạ?"
Trâm vừa nói xong thì Diệp thấy có điện thoại gọi đến, trên màn hình ghi tên là "Lớp trưởng 10A5".
Trước giờ nó và Đăng vẫn liên lạc qua Messenger, đến giây phút này nó mới để ý mình lưu tên Đăng như vậy.
"Xuống dưới cổng nhà đi."
Vừa bắt máy nó đã nghe thấy Đăng nói như vậy.
Diệp nhìn cổng nhà Đăng trước mắt, hoang mang hỏi: "Cổng nhà ai?"
"Nhà mày chứ ai. Tao đang ở dưới cổng nhà mày." Đăng nói.
Diệp trả lời: "Nhưng tao đang ở dưới cổng nhà mày."
"..."
Mười phút sau Đăng về đến nhà, trông có vẻ thở không ra hơi. Cậu ta mặc áo khoác đồng phục mùa đông của trường bên ngoài áo hoodie, vừa bước vào trong nhà đã cởi áo khoác ra luôn. Trên tay cậu ta cầm chiếc túi trong suốt đựng một cốc gì đó.
Hai người nhìn nhau không nói câu gì.
Đăng đặt chiếc túi kia lên mặt bàn phía trước Diệp nói: "Tao mua trà sữa cho mày."
Diệp lí nhí: "Tao mang chả mực sang cho mày. Để tủ đá rồi."
Trâm không nhận ra không khí kì lạ giữa hai anh chị mà chỉ tò mò hỏi: "Trà sữa là cái gì ạ?"
Diệp liếc nhìn Trâm: "Em chưa uống trà sữa bao giờ?"
"Chưa ạ."
Diệp nhìn Đăng: "..."
Đăng nhìn Diệp: "Trâm còn nhỏ nên tao không mua mấy thứ này."
Diệp gật đầu ừm một cái tỏ ý đã biết, sau đó cắm ống hút vào cốc trà sữa hút một miếng. Trà sữa vị hồng trà kèm thêm mấy hạt trân châu mềm mềm theo đường ống hút chui tọt vào miệng, lòng nó chợt cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
"Cảm ơn, ngon lắm." Nói xong Diệp cũng đưa qua cho Trâm hút thử một miếng.
Lần đầu Trâm được uống thứ giống giống sữa nhưng lại ngon như vậy, cũng là lần đầu được ăn trân châu, gương mặt con bé hạnh phúc như muốn bay lên trời, miệng cứ tấm tắc khen, vừa khen vừa phụng phịu: "Ngon quá á. Ngon vậy mà anh Đăng chẳng bao giờ mua cho em. Lại còn mang hẳn sang nhà chị Diệp."
Diệp xoa đầu Trâm an ủi: "Do em chưa đủ tuổi uống cái này."
"Thật hả chị?"
Trái lại Đăng không an ủi. Cậu ta ngồi xuống ghế đối diện lạnh lùng hỏi Trâm: "Học bài xong chưa?"
Trâm nghe xong đứng phắt dậy, buồn buồn vẫy tay chào hai anh chị rồi đi lên phòng.
Phòng khách chỉ còn Diệp và Đăng, lúc này Đăng nói: "Lần sau sang nhà tao nhớ báo trước."
Diệp vừa uống trà sữa vừa nói: "Mày cũng đâu có báo trước tao."
"Vì muốn cho mày bất ngờ."
"Tao cũng muốn cho mày bất ngờ."
Đăng im lặng, sau cùng nói: "Được, vậy từ sau cả hai sẽ báo trước."
Diệp nghe vậy cũng đồng ý.
Nhưng trong lòng cả hai thầm tính toán gây bất ngờ vào dịp khác. Chắc không trùng hợp như vậy nữa đâu.
"Trà sữa này mua ở đâu vậy? Uống ngon nhỉ?"
Vì trời lạnh nên Đăng cũng dặn chủ quán không cho nhiều đá, Diệp khát nước hút một lèo hết quá nửa nhưng cốc size L vẫn còn khá nhiều nước thay vì đá lạnh như bình thường.
"Mua ở gần nhà tao."
"Ồ, thảo nào tao không biết có quán này."
"Vậy về sau lại mua cho mày." Đăng thản nhiên nói.
Diệp còn đang cảm thấy ngại ngùng, chợt nhận ra Đăng chỉ mua có một cốc. Có lẽ cậu ta định đưa tới nhà Diệp xong đi về, giống như Diệp cũng định đưa chả mực xong về nhà học bài, cuối cùng lại đang ngồi trong phòng khách nhà Đăng.
Nó buột miệng hỏi "Mày uống thử không?" sau đó hướng cốc trà sữa về phía Đăng.
Diệp đưa tay ra giữa chừng mới nhận ra tình thế không đúng lắm. Trước giờ nó cho bọn con trai con gái cùng lớp uống ké nước vì đó đều là loại nước đóng chai, có thể ngửa cổ uống mà không sợ chạm vào thành nắp chai.
Nhưng đây là cốc trà sữa chỉ có một cái ống hút mà thôi.
Tay đưa ra giữa chừng khiến nó hơi bối rối, không biết nên tiếp tục đưa tới hay rút lại. Nhìn lên lại thấy Đăng chỉ đang lẳng lặng nhìn nó.
Khi nó nhận ra mãi mà Đăng không có phản ứng, quyết định thu tay lại thì Đăng chợt nghiêng người qua ngậm lấy ống hút, môi mút nhẹ một cái, trà sữa trôi qua cổ họng khiến yết hầu cậu ta hơi cử động lên xuống, miệng nhai trân châu.
"Uống cũng ngon."
Diệp chớp mắt, miệng vô thức nuốt khan.
Đầu nó hoàn toàn trống rỗng, tay chân cứng đờ.
Không khí xung quanh trở nên vô cùng mờ ám.
Đăng uống xong vẫn còn một phần tư, Diệp thu cốc trà sữa về, hai mắt nhìn ống hút như bị quỷ ám.
Đăng không để ý tình trạng bất thường của Diệp mà hỏi nó: "Chả mực ở đâu ra vậy?"
Diệp thơ thẩn đáp: "Trong tủ lạnh nhà tao."
"Mày mua?"
"Tất nhiên là không. Nhưng mày cứ yên tâm nhận đi, tao lo được."
Diệp biết một hộp chả mực giá trị không nhỏ, nhưng nó quyết tâm lấy thân trả nợ cho mẹ Ngọc rồi nên lòng không sợ hãi. Dù sao trong tủ cũng có tận hai ba hộp, về sau nó không ăn chả mực nữa là được chứ gì.
"Sau đừng có vơ vét nhà mày như vậy nữa đấy. Nếu mẹ mày biết mang sang nhà tao thì tao mang tiếng."
"Ừm, không sao đâu. Tao cũng ăn chực ở nhà mày mấy bữa còn gì."
"Buổi tối không học bài à, mà sang đây ngồi?"
"Định qua một lúc rồi về thôi. Chắc giờ tao cũng phải về. Bố mẹ mà phát hiện tao biến mất chắc sẽ bị chửi chết."
"Mày đi mà không báo bố mẹ à?" Đăng nhíu mày.
"Báo thì làm gì được đi."
Diệp mải nói chuyện, mắt không nhìn Đăng mà nhìn ống hút, đầu óc lơ đãng nên sơ ý ngậm ống hút trên miệng trong vô thức. Trà sữa hút được nửa đường thì Diệp nhớ ra chiếc ống này đang bị quỷ ám, nó cứng đờ không biết nên hút tiếp hay nhả ra.
Tay cầm cốc trà sữa run run, Diệp nhắm mắt nhắm mũi hút cho xong một hớp rồi vội nhả ống hút ra.
Nó không dám nhìn biểu cảm của Đăng ở phía đối diện, chỉ luống cuống đứng dậy nói: "Muộn rồi, tao về đây."
Đăng cũng đứng dậy: "Ừ, tối rồi để tao đưa mày về."
"Không cần đâu, vừa rồi đến đây tao đi một mình mà."
"Tao đưa mày về." Đăng kiên định nhắc lại.
Hai đứa đạp xe song song cùng nhau đi về hướng nhà Diệp.
Trên đường, một ông chú trung niên đi xe máy bóp còi inh ỏi từ phía sau rồi nhấn ga chạy vọt lên phía trước ngoái đầu lại nói: "Bọn ranh con này, đừng có đi xe dàn hàng ngang!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...