Vị trí bên phải sát cạnh mộ phần Hoàng đế chính là giành cho Hoàng hậu.
Thái Hậu Hàn Ninh cả đời làm bao nhiêu việc ác, không thèm giữ liêm sỉ lễ nghĩa chỉ để bước lên vị trí chủ mẫu thiên hạ.
Bà ta đã từng là Hoàng hậu thì cho đến lúc chết vẫn chính là Hoàng hậu của Tiên đế.
Hàn Ninh hai mắt long sòng sọc nhìn Triệu Bình.
Đáng hận hơn nữa chính là vị trí đó lại bị một ả nô tỳ rửa chân của bà giành lấy.
“Ta không chấp nhận.
Triệu Bình ngươi chỉ là con một cung nữ rửa chân, có tư cách gì để ngồi đó.
Ta mới chính là Hoàng hậu, ta mới chính là kẻ cầm quyền.
Ta có chết chỗ đó cũng chính là của ta.”
Hàn Ninh vừa nói vừa khóc, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Nước mắt hòa lẫn cùng nước dãi và máu me từ khóe miệng chảy ra trông ghê tởm và dơ bẩn.
Còn đâu vẻ cao sang của một vị mẫu nghi thiên hạ từng đứng đầu vạn người.
Triệu Bình ngồi trên cao hờ hững nhìn người đàn bà như điên như dại trước mắt, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì là mất hứng.
Từ từ nhấp một ngụm trà, Triệu Bình quan sát những người đang quỳ ở dưới.
Tất cả đều tỏ ra sợ sệt trốn tránh, duy chỉ có Lệ Chi Trạch là nhắm mắt ngưng thần tỏ vẻ không quan tâm đến mọi sự quan tâm trên đời, dù cho đó chính là vợ con của hắn.
“Lệ Chi Trạch, nãy giờ ngươi im lìm như thế.
Đã nghĩ ra kết cục cho bản thân chưa?”
Lúc này Lệ Chi Trạch mới từ từ mở mắt.
Hắn ta dập đầu, giọng khản đặc:
“Tội thần tội ác tày trời, chết cũng không đền hết tội.
Chỉ mong Bình Nhạc Vương gia ban cho cái chết để được đền đáp chút nào nỗi áy náy trong lòng đối với Tiên đế.”
Mở miệng ra là hối hận, mở miệng ra là ban cái chết.
Bây giờ cái chết chính là hình phạt nhẹ nhàng nhất cho tất cả bọn chúng.
Triệu Bình nào có thể dễ dàng tha thứ, đặc biệt ở phía dưới chính là kẻ đã hại chết mẹ của hắn.
“Các vị quan viên bên dưới có ý kiến gì không?”
Quan viên lập tức túm tụm lại với nhau bàn luận.
Lễ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng bẩm tấu:
“Bẩm Vương gia, tội ác của bọn họ đều không thể dung thứ.
Chi bằng nam nhân thì trảm thị chúng, nữ nhân thì đày vào Tọa Khổ Viện làm sai vặt, con cháu vĩnh viễn không được thoát khỏi nô tịch.”
Lệ Viên nghe đến Tọa Khổ Viện lập tức ngất xỉu.
Đó là nơi tập trung các công việc cực khổ nhất trong cung.
Nữ nhân nơi đó ngày ngày làm việc đến mức không ngóc đầu lên nhìn thấy ánh mặt trời được.
Nàng ta không muốn vào đó, vào đó khác gì với cái chết cơ chứ.
“Vương gia, tiểu nữ cũng không biết gì cả.
Người đừng đày đọa vào Tọa Khổ Viện.
Xin người.”
Nam nhân cùng mữ quyến quỳ phía dưới cũng liên tục dập đầu xin tha.
Nhất thời tiếng khóc tiếng oán thán vang lên khắp đại sảnh.
Các vị quan lại khác cũng nhất mực đồng ý với Lễ bộ, chi bằng cứ giết hết không tha một ai.
Những quan viên ngày thường hay nịnh bợ Lệ gia hay Hàn gia cũng không xin tha cho bọn họ.
Triệu Bình nhấp hết chén trà mới lên tiếng phán quyết.
“Ta sẽ không giết các người.
Với những tội ác tày trời của các người, chết chẳng phải là dễ dàng quá sao.
Các ngươi nghe cho kĩ kết cục của mình đây.
Nam đinh thành niên đày đến phía Tây đào mỏ, vĩnh viễn không được về kinh thành.
Nữ nhân thành niên đày đến Tọa Khổ Viện làm việc, vĩnh viễn không được đặt chân ra khỏi viện.
Riêng lão nhân hài tử thì đày đến Biệt viện ngoại thành của ta, tùy theo sắp xếp sẽ tính sau.
Lệ Chi Trạch và Hàn Ninh, riêng hai ngươi sẽ xăm lên má chữ Tiện để các ngươi đời đời ghi nhớ những việc nhơ nhuốc ác độc mà các ngươi đã làm ngày hôm nay.”
Mọi người nghe thấy lời của Triệu Bình thì đồng loạt ngẩng đầu cảm thán không thôi.
Hắn ta không giết một ai nhưng cách xử lý này càng khiến người bị phạt khó chịu hơn, các quan viên lại tin phục gật gù.
Dưới đài, đám phạm nhân đã được lôi đi thi hành án.
Tất cả mọi người đều thất hồn lạc phách chỉ riêng Hàn Ninh là vẫn mắng chửi không ngừng.
Triệu Bình cũng mặc kệ bà ta, bà ta cũng chỉ chửi được ít lâu nữa thôi.
Vốn sống trong nhung lụa sang quý từ nhỏ, làm sao có thể thích ứng được với cuộc sống khổ cực ở Tọa Khổ Viện được chứ.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
Mọi việc khác để hôm sau bàn tiếp.”
“Thưa Vương gia còn chuyện…”
Triệu Bình phất tay ngăn cản Lễ bộ thưa chuyện.
Hắn biết các quan viên đang muốn bẩm tấu chuyện ngôi vị Hoàng đế nhưng bây giờ hắn đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn về lại căn nhà của mình mà thôi.
- ---------------------------------------
“Vương phi, bố cáo tội trạng của hai nhà Lệ Hàn đã được công bố khắp kinh thành rồi.
Bá tánh đang xôn xao chuyện đó khắp nơi.”
Tiểu Lệ sau khi nhận tin lập tức chạy vào bẩm báo Vương phi nhà mình.
Chính nàng trải qua chuyện này mà vẫn không hết sốc được.
Chuyện này quá là vô lý mà.
Lúc Tiểu Lệ chạy vào trong Hạ Hoa viện, nàng phát hiện Điềm Tư Tư vẫn còn đang ngủ.
Vương phi nằm trên chiếc ghế bấp bênh, trên người đắp chiếc chăn mỏng say giấc nồng.
Tiểu Lệ vội vàng nhỏ giọng.
Dạo này Vương phi nhà nàng ngủ nhiều lắm, nàng muốn gọi lão đại phu đến xem nhưng Vương phi cứ lắc đầu hoài.
“Tiểu Lệ, lúc nãy ngươi gọi gì mà hưng phấn thế?”
Điềm Tư Tư đã tỉnh dậy, nàng xoa xoa cái đầu hơi đau của mình, bụng thì nôn nao khó chịu.
“Vương phi, nô tỳ đánh thức người rồi sao?”
“Không có, ta cũng vừa tỉnh.
Sao thế chuyện xử trí trong cung như thế nào rồi?”
Tiểu Lệ lập tức kể lại mọi chuyện mình nghe được.
Điềm Tư Tư gật gù, quả nhiên nàng đã đoán được cách xử trí của Triệu Bình.
Nhìn thì có vẻ nhân từ nhưng đối với phạm nhân thì vô cùng khắc nghiệt.
Không hổ danh là phu quân nàng mà.
“Vương phi, nô tỳ mang yến chưng cho người dùng nhé.”
Điềm Tư Tư mặc dù không muốn ăn lắm nhưng vẫn gật đầu, dù sao sáng giờ nàng đã không ăn cái gì rồi.
Bình thường nàng rất thích ăn tổ yến, đặc biệt là tổ yến được chưng với đường phèn nhưng hôm nay vừa ngửi mùi thì nàng đã buồn nôn vô cùng.
“Ọe….Ọe….”
“Vương phi người sao thế? Vương phi…”
Tiểu Lệ vội vã vuốt lưng cho Điềm Tư Tư nhưng nàng vẫn không dừng được cơn nôn ói.
Bỗng nhiên, Điềm Tư Tư thấy choáng đầu vô cùng, cuối cùng không chịu đựng được nữa, nàng ngất trên tay Tiểu Lệ.
“Đại Tráng nhanh lên, gọi đại phu tới đây.
Vương phi ngất xỉu rồi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...