“Thần thiếp nghĩ mình biết tại sao bà ta có thể dễ dàng lọt lưới đấy.”
Câu nói của Điềm Tư Tư làm Triệu Bình và Tiêu Đắc giật mình.
Nàng bước vào, tựa người lên khung cửa.
“Bái kiến Vương phi.”
“Nàng biết?”
Triệu Bình biết Vương phi nhà mình thần thông quảng đại nhưng việc mà cả ám vệ tra cũng không được thì sao một nữ nhân suốt ngày ru rú trong phủ lại biết được chứ.
“Thật ra thiếp mới chỉ có suy đoán mà thôi.
Có phải hay không chỉ cần một phép thử.”
“Nàng nắm chắc mấy phần?”
“Bảy phần.”
Triệu Bình gật gật đầu.
Nếu Vương phi nhà hắn nắm chặt hơn 5 phần chính là khả năng xảy ra rất cao.
Nhưng mà lần này thái độ của nàng có hơi lạ.
Vẻ mặt không buồn không vui, cũng không có tý cảm giác hứng khởi như những lần trước.
Phất tay cho nha hoàn thị vệ lui ra, Triệu Bình ôm Điềm Tư Tư vào lòng.
“Nàng sao thế? Có chuyện gì buồn phiền sao?”
“Vương gia, nếu lần này những gì suy đoán của thiếp là thật, người cho thiếp toàn quyền quyết định với thủ phạm nhé.”
Điềm Tư Tư gối đầu lên vai Triệu Bình, nỉ non bên tai của hắn.
Tới nước này thì Bình Nhạc Vương gia đã không còn sức chống cự nữa rồi.
Hắn vuốt mái tóc đen dài của nàng, khẽ an ủi.
“Tất nhiên là sẽ tùy nàng rồi.
Nhưng mà nàng đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra ta sẽ luôn chống đỡ cho nàng.”
Điềm Tư Tư nghe hắn an ủi thì mỉm cười nhẹ lòng.
Đúng vậy, dù cho có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn sẽ có chốn về.
Sau khi cả nhà Điềm Doãn bị đưa đi để làm khổ sai, trong Điềm phủ chỉ còn một mình Trần Nhữ Sương.
Theo phân phó của Điềm Tư Tư, mẹ nàng được đưa vào một biệt viện trong kinh thành.
Dù Triệu Bình đã ngỏ ý nhiều lần muốn bà đến Bình Nhạc Vương Phủ nhưng thân là di nương của Vương phi, không có lý nào lại ở nhà con rể cả.
Điều này không phù hợp với quy định thế giới này.
Trần Nhữ Sương đang ngồi trong biệt viện may vá quần áo, thoát khỏi Điềm Doãn khiến cuộc sống của bà thư thả hơn rất nhiều.
“Phu nhân, người nghỉ ngơi đi.
Người đã thêu hai canh giờ rồi.
Cẩn thận hỏng mắt đấy ạ.”
Nha hoàn được Điềm Tư Tư đưa đến nhỏ giọng khuyên nhủ bà.
“Không sao đâu, ta sắp thêu xong chiếc giày này rồi.
Lâu rồi mới có nhiều thời gian như vậy, ta tranh thủ may cho Tư Tư một đôi giày.
Trước nay ta không có sức làm gì cho nó cả, nay chỉ có thể làm chút việc này cho nó thôi.”
Nha hoàn nghe vậy cung đành không khuyên nhủ nữa, chỉ có thể đứng bên cạnh quạt nhẹ cho bà.
Bỗng nhiên, một cánh hoa Linh Điệp nhẹ bay xuống trước mặt bà.
Trần Nhữ Sương dừng tay lại, một chậu hoa Linh Điệp đặt trong góc vườn tự lúc nào không biết, bà có chút lơ đãng, kim châm đâm nhẹ vào ngón tay chảy máu.
“Phu nhân, người không sao chứ ạ?”
“Không có chuyện gì.
Thôi ta mệt rồi, ngươi đỡ ta vào trong nghỉ ngơi đi.”
- -----------------------------------------------
Giờ Tý tại biệt viện, Trần Nhữ Sương cả người khoác một chiếc áo choàng đen đứng nơi góc vườn hẻo lánh.
Bà lo lắng đi qua đi lại, ngón tay xoắn vào với nhau.
Một chuỗi tiếng kêu vang lên, Trần Nhữ Sương giật mình.
Lúc này từ trong bóng đêm một người cũng mặc áo choàng đen bước tới.
Trần Nhữ Sương vội vã tới gần, hỏi:
“Sao các người còn ở đây, chẳng phải ta đã đưa bà ta về Cách Vực rồi hay sao?”
Người bí ẩn bỏ mũ ra.
Dưới lớp áo là một gương mặt tinh xảo quen thuộc, Trần Nhữ Sương lập tức đơ người ra.
“Mẫu thân, người tiếp tay cho lão Thái Hậu đó thật sao?”
Trần Nhữ Sương há hốc mồm không tin được.
Hai tay run rẩy.
Ám hiệu lúc nãy chỉ có bà và người của Thái Hậu biết được.
Tại sao? Tại sao Điềm Tư Tư lại biết.
“Chắc người ngạc nhiên lắm nhỉ? Lúc trước Mạn Doanh Doanh mỗi lần muốn gặp người của Hàn Ninh lão bà đều dùng ám hiệu này, con cũng chỉ dùng thử một lần để câu người ra.
Không ngờ người lại ra thật.
Có vẻ như thân phận thiếp thất của Điềm Doãn cũng chỉ là giả mạo.
Mẫu thân, người nói xem, người làm vậy có ích lợi gì chứ?”
Trần Nhữ Sương rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Bà nhìn ám vệ xung quanh Điềm Tư Tư liền biết nàng có chuẩn bị mới đến đây.
“Con nói đi, con phát hiện lúc nào?”
Điềm Tư Tư cười, không nhanh không chậm giải thích cho bà.
“Lúc đi theo Vương gia đến Cách Vực, con có phát hiện kiểu thêu thùa ở đó rất đặc biệt, lại nghe dân chúng nói đây là kiểu thêu đặc trưng vùng đó, chỉ có nữ hài học từ nhỏ mới thêu được.
Cách thêu và mùi hương giống hệt chiếc túi thơm mẹ thêu cho con.”
“Ra là nhưu vậy.
Điềm Tư Tư con thật sự rất thông minh.
Chỉ từ đường kim mũi chỉ có thể nghi ngờ đến tận đó.
Ta sẽ không khai ra gì đâu, con đừng mắc công hỏi.”
”Trần Nhữ Sương thân là cô nhi, được Hàn phủ đem về nuôi về sau giả dạng con gái thương nhân gả vào Điềm phủ.
Người theo lệnh Thái Hậu Hàn Ninh đầu độc Điềm Tư Nhiên để đưa vào Bình Nhạc Vương Phủ, qua đó ám hại Triệu Bình.
Tuy nhiên Thiệu Phi Phi quá cao tay nên người không ra tay được.
Người đành đưa con gái ruột của người vào thay.
Nhưng người không nỡ đầu độc con nên hai lần bảy lượt từ chốt Thái Hậu.
Và cũng chính người đã tiếp tay đưa Thái Hậu Hàn Ninh ra khỏi kinh thành đúng không?”
Trần Nhữ Sương không ngờ Điềm Tư Tư thế mà đã tra ra được mọi chuyện.
Hai mắt bà ta đỏ hoe.
Cả cuộc đời bà là công cụ hình người được Hàn gia nuôi nấng, đến việc hôn nhân rồi sinh con đẻ cái cũng do một tay Hàn gia sắp xếp.
Nhưng bà yêu thương Điềm Tư Tư là thật lòng.
Dù gì đứa trẻ này cũng là do bà dứt ruột sinh ra.
Trần Nhữ Sương lại gần, sờ sờ gò má của nàng, lau đi vài giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt Điềm Tư Tư.
“Tư Tư, mẹ xin lỗi.
Tất cả là tại mẫu thân vô dụng.
Mẫu thân hại con.
Ta không có gì biện hộ cả.
Con cứ trách cứ ta đi.”
Điềm Tư Tư không nói gì cả.
Nàng chỉ biết nàng rất đau lòng.
Người đàn bà trước mắt tuy nàng tiếp xúc không nhiều nhưng lúc nào cũng quan tâm nàng, cho nàng hơi ấm của tình mẹ con thế mà tất cả chỉ là một vở kịch được dựng lên từ năm này qua tháng nọ.
Bỗng nhiên Trần Nhữ Sương ộc ra một ngụm máu lớn màu đen.
“Mẫu thân, người sao vậy, mẫu than……”
“Ta… ta….
Xin …lỗi ….con.
Tất cả là…… tại ….
Ta….
Tư Tư… Đừng ……buồn.”
“Mẫu thân….
Người sao thế.
Người đừng chết mà.”
Điềm Tư Tư nước mắt giàn dụa, tay ôm chặt cả người Trần Nhữ Sương đã ngã khụy xuống đất.
Máu đen tiếp tục chảy từ thất khiếu.
Nàng kêu gào thất thanh nhưng quả thực không kịp nữa rồi.
Trần Nhữ Sương đã cắn thuốc độc tự tử.
“Hức…………hức…Aaaaaaaaaaaaaaaa.
Mẫu thân…….”
Nàng chỉ định đưa mẹ mình đi thật xa để tránh bão chứ không muốn bà ấy chết.
Nàng vẫn còn rất nhiều lời muốn chất vấn bà vì sao trong mấy năm qua đối xử với nàng như vậy, có khi nào bà thương nàng thật lòng hay không.
Trần Nhữ Sương lúc này không nói được gì nữa.
Ánh mắt dại đi nhưng vẫn cố mở to ra để nhìn ngắm nhi nữ của mình lần cuối.
Tư Tư của mẹ, mẹ thật lòng xin lỗi con.
Nàng lắc đầu liên tục, cố lay thân xác đã mềm oặt của bà.
Nhưng hoàn toàn vô dụng, Trần Nhữ Sương đã chết vì kịch độc.
“Mẫu thân……………”
Tiếng của đứa con mất mẹ khản đặc trong đêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...