Rất nhanh Điềm Tư Tư đã nhận được thư đáp trả của Điềm Tư Nhiên.
Nàng không hỏi gì quá khó, chỉ hỏi về việc thị tẩm của Hoàng đế và Lệ quý phi.
Điềm Tư Tư lẩm bẩm.
“Quả nhiên kì lạ, ngươi xem, Điềm Tư Nhiên lấy được danh sách thị tẩm của Hoàng Thượng.
Vương gia, người xem, chỗ này, chỗ này,…”
Nàng đưa tay chỉ vào vài chỗ, Triệu Bình nhíu mày nhìn nhìn.
Lệ quý phi vốn được Thái Hậu sủng ái vô cùng, theo lẽ thường thì chắc chắn Hoàng đế sẽ thường xuyên ghé qua tẩm cung của nàng.
Nhưng nhìn qua một lượt, cả một tháng Hoàng Đế chỉ ở lại tẩm cung Lệ Viên lẻ tẻ một hai ngày, còn lại chủ yếu là thị tẩm Hàn Vi Vi.
“Vương gia, người thấy gì kì lạ không? Ở đây ghi là ngày mười hai Hoàng Đế qua chỗ Lệ quý phi nhưng thần thiếp biết ngày mười hai là sanh thần Ngự Sử đại nhân, Lệ Viên có xuất cung thăm cha.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như hiểu được cái gì đó.
Triệu Bình che miệng cười thầm.
“Thái Hậu bà ta….
Bà ta….
Điên hay sao?”
“Bà ta điên chắc rồi.
Chỉ là Vương gia chàng nghĩ xem, có khi nào Hoàng Đế cũng.”
Không cần nói ra, Triệu Bình cũng biết Vương phi nhà mình đang nghĩ gì.
Có lẽ việc này kết thúc nhanh thôi.
Lão Thái Hậu đó quả nhiên là hết thuốc chữa mà.
- ------------------------------------------------------------------
Trong Trường Thọ Cung, Thái Hậu đang ngồi trên trưởng kỷ uống trà, bà nhìn xuống dưới sảnh.
Điềm Tư Tư đang ngồi trên ghế, thong dong thưởng trà ăn điểm tâm.
“Không biết, Bình Nhạc Vương phi hôm nay đến thỉnh an Ai gia là có chuyện gì không? Ta nghe nói con bị thương nặng, sao không ở Phủ nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên là vẫn một bộ dáng từ mẫu mà.
Nhưng mà ta muốn xem bà có thể diễn tới đâu.
“Thái Hậu hôm nay ta đến, chính là có việc muốn nói với người.
Chỉ là chuyện này khá quan trọng cho nên…”
Nàng liếc mắt qua mấy thái giám cung nữ đang đứng bên cạnh, Thái Hậu gật đầu, họ lập tức lui ra.
“Bình Nhạc Vương phi nói đi, Ai gia rửa tai nghe.”
Điềm Tư Tư chậm rãi kể chuyện.
“Thần Thiếp đi tuần ở Cách Vực, nghe được một chuyện rất kì lạ, thấy thú vị nên mới muốn kể cho người nghe.
Ở Cách Vực, có một lão nhân năm nay tứ tuần.
Bà ta mặc dù là góa phụ nhưng dưới gối đã có một đứa con trai.
Người nghĩ xem, nếu bình thường thì đã không có gì hay ho rồi.
Chẳng qua, người ta phát hiện, đứa con trai đó là bà ta gian díu với nam nhân khác sinh ra, cắm một cái sừng lên đầu người chồng đã chết của mình.
Haizzz nếu biết người đó cũng đội mồ sống dậy thôi.”
Thái Hậu nghe thì mồ hôi hơi chảy ra, bà ta ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Điềm Tư Tư, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui ra đi.
Đừng ở đây mà làm trò.”
Điềm Tư Tư không có gì là sợ hãi, nàng tiếp tục câu chuyện của mình.
“Người đừng mất kiên nhẫn như thế.
Chuyện hay còn ở phía sau.
Thái Hậu biết không, không chỉ có một đứa con trai, bà ta còn gian díu với nam nhân đó sinh ra một đứa con gái.
Mỗi tội xa xôi cách trở, bà ta nhớ thương con nên mới tìm cách đưa con gái mình thành thiếp của con trai mình.
Người xem, chuyện loạn luân bất nhân bất nghĩa đó mà bà ta cũng làm ra được.
Quả nhiên là đáng chết mà.”
Thái Hậu nghe đến đây đã hoảng sợ đến mức đánh vỡ chén trà.
Bà ta nhìn chằm chằm Điềm Tư Tư, miệng mở lại khép bộ dáng không thể tin nổi.
Bà ta như một kẻ trần truồng khỏa thân bị thiên hạ soi mói đánh giá.
“Ngươi… ngươi…… sao ngươi lại dám….
Ta không biết…”
“Thái Hậu, bà giỏi giả vờ giả vịt quá nhỉ.
Bà một tay thì muốn bản thân đường đường chính chính làm Thái Hậu uy nghiêm thiên hạ, một tay lại muốn con gái mình được thân cận bên mình.
Bà tưởng chúng ta không biết bà đang nghĩ gì trong đầu sao.
Mặc dù không để Hoàng Đế thị tẩm Lệ quý phi, nhưng sau này Hàn Nhược Nhi hay Hàn Vi Vi sinh con ra.
Bà sẽ để chúng trở thành Hoàng Tử Công chúa dưới danh nghĩa Lệ Viên.
Lệ Viên sẽ đường đường chính chính trở thành Thái Hậu tiếp theo.
Có đúng không, Hàn Ninh?”
Thái Hậu Hàn Ninh lắc đầu nguầy nguậy, bà ta một câu cũng không cãi được vì Điềm Tư Tư nói quá chính xác.
Điềm Tư Tư nhìn bà ta bẳng vẻ mặt khinh bỉ vô cùng.
Nàng không ngờ trên thế gian này có kẻ mặt dày trơ trẽn như thế.
“Thái Hậu, người trên danh nghĩa là vì con cái nhưng thực ra tất cả những gì bà làm chỉ để thỏa mãn cái tính ích kỉ của bà thôi.”
Thái Hậu bị Điềm Tư Tư chỉ trích nhưng không thể phản bác cái gì cả.
“Ta chỉ muốn tốt cho tất cả mà thôi.
Ngươi không hiểu.”
“Tốt đâu ta chưa thấy, ta chỉ thấy ngươi biến nhi tử ngươi thành tội nhân thiên cổ, biến nhi nữ ngươi thành kẻ bị vạn người phỉ nhổ.
Thái Hậu, bà đừng bao biện cho cái bản tính ích kỉ của mình nữa.”
Mặt Thái Hậu Hàn Ninh tái mét như bị chọc tiết.
Đúng vậy, nếu chuyện này lộ ra ngoài, Lệ gia và Hàn gia sẽ bị rơi vào vạn kiếp bất phục.
Nhưng Điềm Tư Tư chưa dừng lại, nàng tiếp tục cho nổ một trái bom nữa.
“Thái Hậu, cửa hàng trang sức ở phố Chi Bảo, tiệm cầm đồ Dương Quang chính là nơi bà rửa tiền nuôi tư binh đúng không.
Ngay cả thị thiếp trong phủ Ngự Sử cũng do bà cài cắm vào để ngăn cản tình cảm của của Lệ Ngự Sử với phu nhân.
Đúng chứ?”
Tay Thái Hậu run run chỉ vào Điềm Tư Tư.
Nàng cười khinh khỉnh nhìn lão bà, xem đi, kẻ làm việc ác quả nhiên sợ bị chỉ điểm mà.
Thái Hậu đã tới đường cùng, lão bà rút cây kiếm từng được Tiên Hoàng tặng cho nhắm thẳng vào nàng.
“Điềm Tư Tư, ngươi cả gan xúc phạm ta, ta sẽ giết chết ngươi.
Ngươi đừng mong sống sót mà rời khỏi đi.”
Haiz, đúng là bí quá hóa liều mà.
Nhưng Điềm Tư Tư nàng có chống lưng nên cũng chả sợ.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Thái Hậu.
Nàng tiến một bước, bà ta lại lùi một bước, bàn tay cầm kiếm run rẩy không dám đâm.
“Chắc bà cũng hiểu, nếu ta có mệnh hệ gì ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ bung bét.
Lúc đó cả hai nhà Lệ Hàn gia đều sẽ chết, nhi tử nhi nữ của bà cũng sẽ chết, không những mất mạng mà còn nhục nhã vô cùng nữa.
Sử sách ghi lại cũng sẽ bị vạn hậu nhân phỉ nhổ.”
Chát…….
Điềm Tư Tư giơ tay tát khiến cho Thái Hậu ngã dúi dụi, trang sức cắm trên đầu cũng lung lay, tóc tai rơi tán loạn.
Nàng luôn tôn trọng người lớn hơn mình, nhưng đối với kẻ mặt dày vô liêm sỉ thế này cũng là lần đầu khiến Điềm Tư Tư nàng mất bình tĩnh như thế.
Tiếc là độc tố chưa tan, nàng còn hơi yếu nên cái tát không có lực mấy.
Thái Hậu ôm cái má sưng đỏ của mình, hai mắt trừng trừng Bình Nhạc Vương phi.
“Con điên… ngươi….”
“Cái tát này là tát cho Hiền quý nhân đã tạ thế.
Bà yên tâm, chưa đủ đâu.
Cứ chờ quả báo đi.”
Lúc cửa Trường Thọ cung mở ra, Lệ Viên đến bái kiến chỉ thấy Điềm Tư Tư đang cùng nha hoàn thân cận thần thanh khí sảng rời đi, nàng ấy không thèm nói gì chỉ khẽ liếc mắt nhìn nàng còn Thái Hậu thì rũ rượi ngồi trên sàn nhà.
“Thái Hậu, người không sao chứ? Có chuyện gì thế này.
Người đâuuuuu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...