1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
Tiếng hét của Phong Thừa là Điềm Tư Tư giật mình.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nằm gọn trong lồng ngực Triệu Bình.
“Nàng không sao chứ? Có hoảng sợ không?”
Giọng nói Triệu Bình nhỏ nhẹ vô hại nhưng Điềm Tư Tư thấy gì đó rất lạ.
Nàng đưa tay ra sau lưng hắn liền cảm nhận được sự ướt át của chất lỏng.
Con dao đó đã gắm sâu vào trong bả vai Triệu Bình.
Hắn nén cơn đau trấn an phu nhân của mình.
“Ta không sao, nàng đừng lo.”
“Tiêu Đắc nhanh lên, gọi đại phu.
Nhanh lên”
Điềm Tư Tư hét khản cả giọng, nàng lo sợ vô cùng.
Trong cuộc đời hai kiếp của nàng chưa có phút giây nào nàng lo sợ đến như vậy.
Triệu Bình bị thương nặng, vì nàng.
Hai mắt Điềm Tư Tư đỏ hoe, nàng cố nén không cho nước mắt chảy xuống.
Triệu Bình cười cười tỏ vẻ không sao nhưng nét mặt nhợt nhạt đã tố cáo hắn.
Xung quanh binh lính bắt đầu nhốn nháo.
Triệu Bình vì mất máu mà cả người loạng choạng, hôn mê.
Phong Thừa đứng đó tựa như người vô hình.
Lúc nãy khi thấy thanh đao đó bay thẳng đến chỗ Điềm Tư Tư hắn đã vô cùng lo lắng mà không khống chế được hét to lên.
Bây giờ hắn trơ mắt ra nhìn nàng vì Triệu Bình mà bất an hoảng loạn.
Hai tay hắn siết chặt lại.
Cả đoàn người cắm trại ở một khu đất bằng phẳng.
Trong lều, lão đại phu đang băng bó lại cho Triệu Bình.
“Vết thương tuy sâu nhưng không chí mạng.
Tuy nhiên sẽ để lại sẹo.
Lão phu kê mấy loại thuốc uống ôn hoà bổ máu.
Vương phi người khuyên Vương gia uống một ngày hai lần, thay băng thường xuyên, tránh vận động mạnh là được.”
Điềm Tư Tư đang ngồi cạnh giường trông chừng Triệu Bình.
Tiểu Lệ bèn thay chủ tử mình tiễn lão đại phu.
Không biết là do mất máu nhiều hay dạo này ăn uống nghỉ ngơi không đủ, thế mà hơn một canh giờ trôi qua mà Triệu Bình vẫn chưa tỉnh dậy.
Nàng lấy chiếc khăn sạch sẽ, nhúng nước rồi lau tay cho hắn.
“Đồ ngốc, ngày thường chả thấy ngươi thương hoa tiếc ngọc như thế.
Vậy mà bây giờ lại bày đặt làm anh hùng.
Vết thương sâu như vậy, đáng đời ngươi.”
Tuy ngoài miệng thì chua ngoa nhưng động tác của nàng lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng tràn đầy thương tiếc.
—————————
Lúc Triệu Bình tỉnh dậy đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Hắn mở mắt thì đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng rộng rãi thoải mái.
Xung quanh chỉ có ánh đèn dầu đang cháy rọi sáng khắp căn phòng.
Triệu Bình chống tay ngồi dậy thì động vào vết thương.
“Suýt….
Tên đó ra tay mạnh thật, đúng là chó cùng rứt dậu mà.”
Tiêu Đắc đang canh giữ bên ngoài, nghe tiếng Vương gia thì vội vàng đẩy cửa tiến vào.
“Vương gia người tỉnh lại rồi sao?”
“Tiêu Đắc Vương phi đâu rồi? Nàng ấy có hoảng loạn không?”
Tiêu Đắc nghe chủ tử nói vậy thì nhoẻn miệng cười.
Xem ra trái tim của ngài đã triệt để thuộc về Vương phi rồi.
“Vương phi không hoảng sợ đâu.
Nàng ấy thay mặt ngài làm chủ đoàn đi tuần, đưa chúng ta đến dịch quán tiếp theo.
Vương phi đang ở dưới bếp làm ít đồ ăn cho ngài đấy.”
Triệu Bình nghe Điềm Tư Tư đang chuẩn bị đồ ăn cho mình thì mắt sáng lên.
Đúng lúc này hắn nghe tiếng bước chân lên lầu, lập tức Triệu Bình nằm phịch xuống giường, biểu cảm trên mặt thể hiện rõ sự đau đớn.
Tiêu Đắc ngơ ngác, còn tưởng Vương gia có chuyện gì thì Vương phi đã đẩy cửa đi vào.
“Vương gia, ngài tỉnh lại rồi sao?”
Điềm Tư Tư nhanh chóng đặt chén cháo lên bàn rồi chạy ngay tới giường.
Triệu Bình vẻ mặt nhợt nhạt cầm lấy tay nàng, đầy quan tâm hỏi han:
“Tư Tư có làm nàng sợ không? Ta không sao đâu?”
Nói xong hắn liền nhăn mặt.
Tiêu Đắc chứng kiến sự lật mặt nhanh chóng của chủ tử nhà mình thì ba chân bốn cẳng lui ra ngoài.
Hừ, hắn mới không nói là Vương gia đang diễn kịch để dụ Vương phi vào tròng đâu.
Trong phòng sau khi đỡ Triệu Bình dựa lưng vào thành giường, Điềm Tư Tư mới đưa cho hắn chén cháo.
“Cháo thịt nạc băm.
Thiếp nấu kĩ lắm.
Người ăn đi rồi uống thuốc nhé.”
Hai tay Triệu Bình run run.
“Tư Tư nàng thấy đấy, tay ta đau quá.
Ta cầm không được.
Nàng đút ta ăn đi.”
Điềm Tư Tư trán đầy hắc tuyến.
Ngài giả vờ không biết ngượng à.
Rõ ràng vết thương là ở vai trái, mắc gì tay phải lại đau.
Nhưng Triệu Bình cứ nhăn nhó ra vẻ ta đây đau lắm.
Điềm Tư Tư thở dài, nàng bưng chén cháo múc từng muỗng rồi thổi nhẹ bón cho hắn.
Kệ vậy, dù sao Triệu Bình cũng cứu nàng khỏi bị thương.
Bón cho hắn một chén cháo thì có là gì.
Triệu Bình thì hí hửng vô cùng.
Thấy chưa, Điềm Tư Tư vẫn là đau lòng hắn nhất.
Nhưng trong thâm tâm của hắn lúc nãy vẫn còn canh cánh chuyện Phong Thừa.
Lúc đó, y đã kêu tên Tư Tư.
Tư Tư.
Cái tên này chỉ xứng để hắn kêu mà thôi.
Một tên thị vệ như Phong Thừa lại dám thốt ra hai chữ đó.
Sao hắn dám?
Điềm Tư Tư thấy tự dưng bàn tay của Triệu Bình dưới chăn nắm chặt lại, hàm răng thì nghiến ken két liền hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
“Dù có ai kêu thiếp là Tư Tư thì chẳng phải thiếp cũng chỉ đáp lại mình người thôi hay sao?”
Bình Nhạc Vương gia nghe thấy thế thì cũng xuôi xuôi lòng.
Y nuốt vội ngụm cháo rồi bắt đầu liệt kê mấy tật xấu của Phong Thừa ra.
“Ta nói nàng biết, đừng nhìn Phong Thừa có vẻ thư văn hiểu lễ nhưng thực ra hắn ta chỉ là một si hán mà thôi.
Hai ngày hắn ta mới tắm một lần, tất cũng không thèm thay đó.”
Điềm Tư Tư cố nén cười trước sự ấu trĩ này của Triệu Bình.
Nhưng hắn nói thì nàng vẫn gật đầu hùa theo.
Được rồi, người bệnh là nhất.
Đang hùa nhau nói xấu Phong Thừa, bỗng Điềm Tư Tư yên lặng.
Nàng cầm chặt muỗng nói vs Triệu Bình:
“Vương gia, tên thủ lĩnh phóng dao đó.
Ngài giao cho thần thiếp đi.”
Triệu Bình nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Hắn biết Vương phi nhà hắn không phải loại hiền lành gì.
Nàng ấy thủ đoạn đầy mình, đa mưu túc trí.
Xét ra hắn còn phải chịu thua.
Lần này nàng giận như thế chắc hẳn là vì phu quân nàng bị thương.
“Được thôi.
Nhưng Tư Tư ta không muốn đôi tay nàng dính máu.
Ta đã từng nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng chạm vào những thứ dơ bẩn như vậy.”
“Vương gia người yên tâm.
Thiếp tuyệt đối sẽ có chừng mực.
Tên đó không đáng để thiếp phải lấm bẩn đôi tay này.
Nào, người quay lại đây thiếp thay băng cho.”
Bên trong phòng một mảnh yên bình hoà hợp nhưng phía ngoài sân của Trạm Dịch thì không khí đang vô cùng căng thẳng.
Tiêu Đắc và Phong Thừa đang đối đầu nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...