Triệu Bình và A Lan đang tích cực “lăn giường” thì Mạn Doanh Doanh đã đến trước cửa thư phòng.
Mặt cô ta đỏ gay gắt, bất chấp sự ngăn cản đám gia đinh trước thư phòng một mực muốn xông phòng bắt gian đôi gian phu *** phụ.
Đúng lúc này, Tiêu Đắc đã xuất hiện ngăn cản Mạn Doanh Doanh:
“Thưa Trắc phi, Vương gia đang có việc quan trọng trong thư phòng, người không nên vào quầy rầy.”
Mạn Doanh Doanh giơ ngón tay chỉ thẳng mặt Tiêu Đắc mắng xối xả:
“Tên cẩu nô tài chó má nhà ngươi tránh ra cho ta, ngươi là cái thá gì mà dám ra mặt ngăn cản ta.
“
Tiêu Đắc vẫn đứng im như một pho tượng mặc Mạn Doanh Doanh la hét, mắng chửi.
Nha hoàn gia đinh theo cô ta đến đây không một ai có thể đối phó với Tiêu Đắc cả.
Càng lúc, Mạn Doanh Doanh càng buồn bực, giọng nói cô ta càng lớn, đối với cái người đang vui vẻ trong thư phòng kia quát tháo:
“Vương gia, người ra đây với thần thiếp đi.
Vương gia, sao người có thể đối với thần thiếp như thế.Vương gia, ……”
Trong thư phòng bỗng vang lên tiếng rên ám muội của một nữ tử, nhuốm đầy hơi thở ngọt nị tình dục.
Mạn Doanh Doanh bên ngoài sững sờ trong chốc lát.
Bỗng cô ta như nổi điên đẩy Tiêu Đắc, xông vào muốn mở cửa thư phòng.
Đúng lúc này, cửa thư phòng được người ở phía trong mở ra.
Tất cả hạ nhân đồng loạt quỳ xuống:
“Bái kiến Vương gia.”
“Có gì mà các người đồng loạt làm ồn ở ngoài này, có biết là ảnh hưởng đến việc quan trọng của ta không?”
Đám hạ nhân không một ai dám lên tiếng.
Mạn Doanh Doanh nước mắt rơi như sương đọng trên hoa lê.
Cô ta xông thẳng vào trong phòng, thấy trong nhuyễn tháp ngự thư phòng đang nằm là một nữ nhân không mặc quần áo, tóc tai rũ rượi.
Mạn Doanh Doanh điên tiết lên, chạy lại túm tóc A Lan đánh vào mặt cô ta chan chát.
“Tao đánh chết mày, con tì tiện dám quyến rũ nam nhân của ta.
Tại sao ngươi dám?” Mạn Doanh Doanh vừa chửi vừa đánh, móng tay dài của cô ta đã cào xước mặt A Lan một đường máu.
“A aaaaaaa, cô làm gì vậy.” Tiếng A Lan hét lên, náo loạn cả một viện.
Mà A Lan cũng không vừa, cô ta đưa tay nắm lấy tóc của Mạn Doanh Doanh, cả hai quấn lấy nhau, đánh đấm mắng chửi nhau.
Một người không mặc quần áo, một người quần áo thì xộc xệch.
“Tách hai người này ra, còn ra cái thể thống gì nữa.” Tiếng Triệu Bình quát tháo đám nha hoàn.
Đám tì nữ thấy vậy vội chạy tới ngăn cản, nhưng hai nữ nhân này như hai mụ điên trong mắt chỉ có giết đối phương.
Đến khi nha hoàn tách được hai người này ra đã ra một lúc sau, cả hai rũ rượi mệt lả người, quần áo rách rưới, trên mặt thì đầy vết xước.
Triệu Bình tức giận đến đen cả mặt, dù hắn ta có đánh nhau với Hàn thực giữa phố để giành mỹ nhân cũng chưa xấu hổ như lúc này.
Hắn ta lải nhải:
“Không ra thể thống gì nữa, các người còn để ta trong mắt không?”
Mạn Doanh Doanh lúc này đã đau đơn tốt cùng.
Cô ta chạy đến trước mặt Triệu Bình, đám thùm thụp vào lồng ngực hắn:
“Vương gia, sao người lại như thế.
Người chẳng phải đối xử với thần thiếp tốt nhất hay sao; người chẳng phải nói sẽ đến Ái Doanh viện hay sao? Sao bây giờ người lại ở đây sủng ái con nha hoàn đê tiện này.”
Mạn Doanh Doanh bây giờ toàn thân dơ bẩn, giọng nói khàn khàn nào còn dáng vẻ mỹ nhân yểu điệu thục nữ như ngày trước, Triệu Bình nhìn cô ta đầy vẻ phiền chán, hừ một tiếng lạnh nhạt:
“Nàng điên rồi hay sao mà dám hành động lộng quyền như thế.
Người đâu đưa Trắc vương phi về viện cấm túc cho đến khi có lệnh của ta.
Còn A Lan, Phương Tề ngươi sắp xếp cho A Lan một viện trống và vài nha hoàn hầu hà.
Chuyện khác để tính sau….” Hắn bỗng dừng một lát rồi nói tiếp “Vẫn là không hiểu chuyện bằng Tiểu Nhu.”
Nói xong, Vương gia phất tay áo lạnh lùng bỏ vào trong thư phòng, làm như không nghe thấy tiếng la hét ai oán của Mạn Doanh Doanh cũng mặc xác cô ta đập phá đồ đạc ở Ái Doanh viện.
Hết một A Lan lại tới một Tiểu Nhu, Mạn Doanh Doanh rối tung rối mù.
Cô ta phát tiết một hồi lại nhớ ra cái gì đó nói với thiếp thân nha hoàn của mình: “A Hoa, ngươi đem giấy bút lại đây cho ta, ta phải viết thư cho người đó.
Chỉ có người đó mới giúp được ta có được trái tim Vương gia vĩnh viễn thôi.”
- -------------------------------
Trong Hạ Hoa viện, Điềm Tư Tư đang vô cùng thỏa mãn nghe Tiểu Lệ tường thuật lại một cách sống động tình hình rối loạn lúc nãy ở Thư phòng.
“Vương phi, người không biết đâu.
Nha hoàn ở đó vô cùng sợ hãi và xấu hổ a.
Trắc phi bình thường ngạo mạn như thế mà hôm lại hành xử như một nữ nhân chợ búa.
Còn A Lan lúc nãy lại không mặc xiêm y xuất hiện trước mặt nhiều nam nhân như thế, quả thực là xấu hổ.
Bất quá, A Lan cũng coi như là thỏa mãn ước muốn của mình đi.”
“Thỏa mãn ước muốn, không đâu? Tiểu Lệ ngươi ngây thơ quá rồi đó.
Cùng lắm là Vương gia sẽ cho cô ta làm thiếp thôi, nhưng cái cô ta muốn còn hơn kìa.
Bất quá nàng ta hơi ngu ngốc nên không cần bận tâm đâu.”
Điềm Tư Tư ăn miếng bánh hoa sen mới bảo Đại Tráng đi mua, bánh vẫn còn nóng hổi nên ăn rất ngon.
Vừa có bánh vừa có trà vừa được nghe kể chuyện bát nháo, còn gì thú vị hơn nữa.
“Tiểu Lệ ngươi học cách làm bánh này đi, lần sau làm cho ta ăn với.”
“Vâng Vương phi, để nô tỳ thỉnh giáo đầu bếp trong phủ ạ.”
Tiểu Lệ đi ra sau bếp còn Điềm Tư Tư ngồi một mình giữa vườn hoa.
Vườn hoa này được người làm vườn chăm sóc vô cùng cẩn thận, đóa hoa nào cũng tươi tắn khoe sắc.
Giữa vườn hoa là chú chó nhỏ nàng mua về hôm trước, nó đang chạy nhảy tung tăng vui cửa vui nhà.
Lần này nàng hành động như thế hoàn toàn không chỉ là để trả thù Triệu Bình cái bóp cổ ngày hôm đó mà còn để thử xem Triệu Bình sẽ xử phạt Mạn Doanh Doanh như nào? Theo lý mà nói với tính cách ấy của hắn dù cho là sủng phi đi chăng nữa, nếu làm nhục hắn như vậy, không thể tránh khỏi cái chết.
Còn nếu Triệu Bình không giết….thì không nằm ngoài dự đoán của cô.
Xem ra trong Bình Nhạc Vương Phủ này tầng tầng là bẫy rập, nàng phải cẩn thận hơn mới được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...