“Hello, có phải cô là cô gái bị người ta bỏ rơi rồi lại bị đứa con gái khác hãm hại như lời Kỷ Sênh nói không? Nhìn chả ra làm sao, đã thế lại còn không trang điểm? Thôi được rồi, nể mặt cô là bạn của Kỷ Sênh, tôi sẽ miễn cưỡng đóng giả chồng cô xuất trận, nhưng có điều phải nói rõ ràng trước, bản thiếu gia yêu cầu với bạn gái rất cao, cô không được phép ôm tôi, càng không được phép hôn tôi!”Lương Nặc đơ người đứng đó nhìn anh ta hồi lâu, sau cùng tức giận.
Cô đã ngồi ở đây đợi anh ta gần ba tiếng đồng hồ, đổi lại anh ta đã đến muộn lại còn dùng những lời lẽ như vậy để nhạo báng cô!
“Anh à! Anh nhận nhầm người rồi!”
Nói xong cô liền bước dứt khoát ra phía cửa rời khỏi nhà hàng, người đàn ông đơ ra một lát, hình như anh ta chưa bị phụ nữ bỏ rơi bao giờ ấy, liền chạy theo cô, với tay ra nắm lấy cổ tay Lương Nặc: “Kỷ Sênh gửi ảnh cho tôi thì đúng là cô không thể nhầm được, sao hả, nhìn thấy diện mạo phu phàm của bản thiếu gia lại không thể đụng vào thì chỉ có thể chạy chốn à?”
“Sức tưởng tượng của anh phong phú quá mức rồi đấy! bỏ tôi ra!” Kỷ Sênh tìm cái loại người gì thế này không biết?
“Cô...”
“Bỏ cô ấy ra!” Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vô cùng quen thuộc vang lên phía sau lưng cô, quay đầu ra nhìn, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng, đồng tử mắt xoáy sâu của Bắc Minh Dục.
Ánh mắt đó bình tĩnh sâu rộng như một cái hồ không gợn sóng, nhìn sâu vào đôi mắt đó, không hiểu tại sao, đột nhiên cô thấy sống mũi mình cay cay....
“Anh....”
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ loang lổ cũng nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Dục, một tay đưa ra sau gáy vuốt vuốt, anh ta cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt mình có chút gì đó rất quen, rất giống với một người mà ngày còn nhỏ anh ta đã gặp ở nhà Kỷ Sênh.....
“Tôi nói, bỏ tay người phụ nữ của tôi ra!” Bắc Minh Dục đứng ở cửa, lưng anh quay ra phía mặt trời, ánh nắng vàng kim rực rỡ phản chiếu trên tấm lưng anh.Cánh mũi cay cay giờ còn chạy lên cả hai viền mắt của Lương Nặc.
“Ai là người phụ nữ của anh chứ?” Lương Nặc gằn giọng nói.Trong đầu người đàn ông đột nhiên xuất hiện một cái tên: “là...là...Bắc....Bắc....”Bắc Minh Dục nhướn mày lên, lúc anh ta chưa kịp nói hết câu liền bị Bắc Minh Dục cắt ngang: “Đừng để tao nhìn thấy mày tiếp tục quấy rầy cô ấy, cút....”
“Tôi....Tôi....”
Hắn ta lắp ba lắp bắp chưa nói hết câu đã chạy thẳng ra khỏi cửa, rồi sợ hãi vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại hai lần.
Hai người đứng nhìn nhau như thể cả nhà hàng đó không có ai ngoài họ.Bắc Minh Dục bước từng bước chậm rãi chắc chắn về phía Bắc Minh Dục, nhìn trên người cô chỉ khoác có một chiếc áo sơ mi voan mỏng, liền nheo mày rồi cởi chiếc áo vest trên người ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Mới có mấy ngày không gặp mà đã tới mức đi cùng hạng người như vậy rồi để anh ta quấy rầy cho à?
Chiếc áo vest khoác lên người cô, cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của anh lưu lại trên chiếc áo và truyền sang cơ thể mình, Lương Nặc ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt khôi ngô đó lộ rõ vẻ mệt mỏi, trên cằm là hình ảnh của những sợi râu mới mọc chưa kịp cạo, cô mấp máy đôi môi lí nhí: “Cứ tưởng....cứ tưởng anh chặn số tôi rồi!”
Bắc Minh Dục lườm cô: “Cô tưởng ai cũng như cô – chả có chút lương tâm nào ấy?”
Anh vừa bay từ Mỹ về, điện thoại tất nhiên là tắt máy, đợi tới lúc xuống máy bay mở máy ra liền nhìn thấy cuộc gọi chưa nhận, anh lập tức bảo trợ lý kiểm tra xem vị trí của cô ở đâu.
“Tôi....”
“Thôi được rồi, tôi còn chưa ăn cơm đây này, đi về chung cư cùng tôi rồi làm chút gì đó cho tôi ăn.”
“Nhưng....”
“Đi!”
Tất cả những lời cô muốn nói liền ứ lại trong cổ họng, anh liền lắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt ra khỏi nhà hàng, người tài xế đang ngồi đợi trong xe ở dưới đường, nhìn thấy hai người liền nhanh chóng xuống xe mở cửa, khom người cung kính đưa tay lên che trên đỉnh ghế xe đợi hai người bước vào.
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, Lương Nặc đang nghĩ sẽ nói gì đó liền nhìn thấy Bắc Minh Dục giơ tay lên, ngón tay trỏ dài thẳng như vẽ ấy khẽ đặt lên môi cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất mệt, để tôi nghỉ một lát.”
“Được!”
Lương Nặc nhìn khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, đôi lông mày trùng xuống, cô có chút thương cảm, khẽ gật đầu.
Về tới chung cư của Bắc Minh Dục đã là gần 7 giờ tối, Lương Nặc chủ động nhanh chóng đi vào bếp làm cơn, Bắc Minh Dục thì đi thẳng vào phòng ngủ, thay bộ đồ ở nhà,đem bộ đồ vừa thay ra nhà tắm sau đó vứt mình lên giường ngủ một mạch, Lương Nặc nấu cơm tối xong, nhìn vào bộ quần áo vứt trong nhà tắm còn dính đầy bụi cô cũng đoán biết được phần nào nỗi mệt nhọc của anh.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, nhìn quanh một lượt, thấy Bắc Minh Dục vẫn đang say giấc, cô liền chủ động đem bộ đồ đầy bụi của anh cho vào máy giặt, nhưng nghĩ tiếng kêu của máy giặt có thể đánh thức anh, vậy là cô lại giặt chúng bằng tay.
Lúc cô giặt xong đồ và làm xong vài việc nhà thì anh cũng ngủ dậy.
“Ai cho cô làm những việc này hả?” Bắc Minh Dục nhìn cô đầu tóc bù rù vừa thương vừa giận nhưng giấu niềm vui trong lòng lạnh lùng nói: “Tôi bảo cô đến là chỉ cần cô nấu cơm tối chứ không phải làm người giúp việc.”
Lương Nặc bĩu môi: “lao động miễn phí tận nhà mà anh còn chê à?”
Nghe cô nói vậy Bắc Minh Dục cũng không thèm đáp lại, hắng giọng một cái, nhanh chóng đổi chủ đề, hướng ánh mắt về phía nhà bếp: “Thôi được rồi, cô bầy thức ăn lên bàn đi, tôi đói rồi!”
“Uhm!”
Lương Nặc nhanh như sóc bày đồ ăn lên bàn, khi đặt món ăn cuối cùng xuống, cô liền đứng nhìn Bắc Minh Dục, tay xoa xoa cằm, nói với giọng mong chờ sự giúp đỡ từ anh: “anh...anh xem tôi giúp anh làm bao nhiêu là đồ ăn thế này, anh có thể giúp tôi một việc không?”
Bắc Minh Dục nghe cô nói như không nghe, tay anh với một chai rượu vang, mở ra rót một ít vào ly, khẽ lắc lắc nhìn ly rượu sóng sánh rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Nhìn như anh không quan tâm tới câu nói của cô nhưng anh nói: “Nói nghe thử xem nào? Việc gì? Xem tôi giúp được không!”
Lương Nặc chậm rãi nói: “tôi biết anh là ông hoàng ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, mỗi ngày chắc kiếm cũng không phải ít từ việc tiếp khách, nhưng làm gì có ai chê tiền đúng không? Thế nên tôi muốn...tôi muốn bao anh một ngày! Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy một tí da thịt nào của anh, cũng không bắt anh phải tiếp bất kỳ khách nào, chỉ cần anh làm một việc duy nhất, đó là đóng giả làm chồng tôi, cùng tôi đi tham gia một buổi hôn lễ! Nói về giá tiền...tùy ý anh, muốn bao nhiêu tôi cũng trả!”
Cô nói xong cũng cảm thấy có chút chua xót cho công việc của anh nhưng kèm theo đó cũng là sự lo lắng, vì anh ta với công việc đó mà có thể mua được nhà đẹp, xe sịn thì giá tiền chắc chắn cũng không hề rẻ chút nào.
“Hự...” Bắc Minh Dục vừa nghe cô nói vừa nhâm nhi li rượu vang, nghe hết lời cô, anh giật mình nuốt không trôi mà phụt hết chỗ rượu đang ngậm trong mồm chưa kịp uống kia ra, sau đó nhìn cô chằm chằm, gân cổ lên nói: “cô vừa nói cái gì?! Nói lại tôi nghe xem nào!”
Giọng nói của sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần tức giận, bực mình, trong ánh mắt đó còn ẩn chưa một núi đá băng mà có thể làm đông cứng người đứng đối diện.
Lương Nặc co người lại không hiểu ý anh: “Tôi có thể trả anh với giá rất cao, chỉ cần anh đóng giả chồng tôi, nếu anh còn có điểm gì không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng thêm....”
“Ha ha...” Bắc Minh Dục dứt nụ cười lạnh lùng đó liền nhếch mép, liếc mắt lạnh băng nhìn cô: “Cô nghĩ tôi là gì hả?”
“Còn có thể là gì nữa? Anh... không phải làm việc ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam à?” Lương Nặc trừng trừng mắt với vẻ chắc chắn nhìn anh.
“Cô có tim là ngay bây giờ ngay tại nơi này tôi đem cô ném qua cửa sổ kia không?”
“Anh đúng là ông hoàng ở Giang Nam, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh có thể đối xử với khách như thế này, hơn nưa....” Lương Nặc thu mình lại, hơi run rẩy trước câu nói của anh ta, đôi mắt chớp chớp, nhìn anh ta mạnh dạn nói: “Lẽ nào anh nhiều tiền tới mức cơ hội đến mà không muốn kiếm thêm?”
Sắc mặt Bắc Minh Dục càng ngày càng khó coi, Lương Nặc thầm nghĩ hay là cô đã nói sai điều gì?
Không nghĩ được gì thêm, cô tìm cách đổi kế sách, nhanh nhẹn lôi ví tiền trong túi xách ra, rút một sấp tiền đỏ chói trong ví – đó là tất cả số tiền cô có hiện giờ, đặt trên bàn ăn, nói với Bắc Minh Dục giọng khẩn cầu: “Xin anh đấy! ngoài anh ra tôi thực sự không nghĩ ra được ai khác có thể đóng giả chồng tôi, anh dù gì cũng làm nghề đó, mục đích cuối cùng cũng là kiếm tiền mà? Tôi có thể trả anh thêm, rất nhiều, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi!”
Bắc Minh Dục lúc này lại có vẻ bình tĩnh hơi, ánh mắt trùng xuống, bước lại gần cô, đỡ cô đứng lên, đang không hiểu ý anh ta là gì thì Lương Nặc bị bàn tay to khỏe như sắt của anh ôm lấy, đôi môi bị khóa chặt không nói thêm được câu nào, mãi một lúc sau anh mới bỏ cô ra.
“Lương Nặc, có những lúc tôi thực sự muốn cắn chết cô ấy!” anh nhắc lại câu nói mà cái đêm hôm đó đã nói với cô.
Cô còn chưa trở về trạng thái bình thường trước hành động của anh liền nghe thấy câu nói quen thuộc đó, cùng lúc hơi rượu vang từ anh truyền sang cô, phảng phất bay lên mũi càng làm cho cô có cảm giác mơ màng....
“Tôi là khách hàng của anh, anh không thể cắn chết tôi....” cô thấp giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...