Khả Khả: “.......”
Cô nghiến răng lại, cô quyết định rồi, cô sẽ đi học Taekwondo!
Buổi tối, Bắc Minh Huân cũng không về nhà mình nữa mà ở lại luôn Lý gia – trong một căn phòng dành cho khách ở đối diện với phòng của Khả Khả, vừa tắm xong đi ra, trên tóc vẫn còn dính nước, chiếc điện thoại cậu đặt trên bàn liền đổ chuông, liếc mắt qua nhìn, cậu nheo mày, cầm máy lên bắt máy.
“Cô Kỷ!”
Lúc này, Kỷ Sênh đang ở cách cậu nửa vòng trái đất ngáp ngủ dài một tiếng rồi hỏi: “Khả Khả có gây ra phiền phức gì cho cháu không?”
“Không ạ!”
“Vậy thì tốt, cô nghe người làm nói là nó bị cúm à. cháu là anh thì chăm sóc và nhường nhịn nó một chút nhé, khi về cô sẽ mua quà về, nói xem, thích gì nào?”
Kỷ Sênh rõ ràng coi cậu như là một đứa trẻ để dỗ dành vậy, Bắc Minh Huân nheo mày: “Không cần đâu ạ, cô và chú Lý chơi vui vẻ nhé!”
“Vậy thì vất vả cho cháu rồi! ngoan....khi về cô sẽ bảo chú Lý tặng cháu hai chiếc xe đua có giới hạn số lượng, cháu có tiền cũng không mua được đâu, như thế nhé, cô cúp máy đấy, ngủ thêm một lúc nữa....”
Tít tít tít....
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tít tít, Bắc Minh Huân đặt chiếc điện thoại xuống, cầm chiếc khăn tắm đứng trước cửa sổ lau khô tóc.
Ởbên kia, nơi mà Kỷ Sênh đang ở lại đang là buổi sáng.
Cô và Lý Tranh Diễn đều vừa mới ngủ dậy.
Vừa cúp máy xong, Lý Tranh Diễn liền hỏi: “Thế nào rồi? anh nói rồi cái tên tiểu tử này thực ra vẫn thương Khả Khả mà? Vú Lý nói nó đi ra cửa nhìn theo con gái chúng ta mắt không chớp.”
“Em chỉ sợ chúng ta làm thế này là sai, càng ngày càng loạn lên!” Kỷ Sênh nói với khuôn mặt vẻ lo lắng.
Lý Tranh Diễn vuốt vuốt mái tóc cô, nhẹ nhàng như đang chạm vào con thú cưng: “Yên tâm đi, chẳng phải còn có lão Bắc à? cậu ta ngấm ngầm chấp nhận để cho Tiểu Bắc đi chăm sóc Khả Khả, cô nam quả nữ, còn dám nói là cậu ta không hiểu ý của chúng ta chắc?”
“Vậy được rồi!” Kỷ Sênh gật đầu: “Con cháu thì sẽ tự có phúc của con cháu, Khả Khả à, mẹ con cũng chỉ có thể giúp con tới bước này thôi, còn nếu Tiểu Bắc mà không thích con thì đó là vấn đề của bản thân con.... ”
Nhìn vào đồng hồ, Kỷ Sênh lại ngáp dài một cái, đẩy Lý Tranh Diễn ra chuẩn bị dậy, nhưng Lý Tranh Diễn ôm chặt lấy Kỷ Sênh không chịu buông tay.
Kỷ Sênh chép miệng vì bị ôm chặt quá không thoải mái, Lý Tranh Diễn hít hà hương thơm từ cơ thể cô.
Tuy là hương thơm không thật rõ nhưng lại có một sức cuốn hút kì lạ làm anh không nỡ bỏ ra.
“Vợ ơi!”
Kỷ Sênh lườm anh: “Em cảnh cáo anh đừng có mà quá đáng nhé, em đã hẹn với người ta là hôm nay đi Spa rồi, mấy ngày dãi nắng làm da em cháy sạm đi rồi!”
“Vợ à!” Lý Tranh Diễn vẫn dụi đầu vào người cô không chịu buông tay, mặc kệ mái tóc dài của cô xòa vào mặt, anh vẫn cố hít thở hương thơm từ người cô, cười cười nói: “Buổi sáng đàn ông thường có cảm hứng hơn, nghe lời đi!”
“Em phải đi....a...”
..............
Ngày hôm sau, đúng như Khả Khả đã nói, cô dậy rõ sớm chuẩn bị đi học.
Nhìn cuốn truyện bị xé nát và vứt trong thùng rác cô vừa xót mà vừa lo.
Hi vọng Mộc Mộc không phát điên lên.
Thực tế đã chứng minh, Mộc Mộc thực sự không hề nổi cáu, mà chỉ lườm cô: “Tớ biết ngay đã vào tay cậu rồi thì chẳng lấy về lại được, haiz, có điều không sao, buổi chiều tan học xong tớ sẽ lại đi mau, hôm nay chắc là xuất bản tập mới rồi.”
“Thật à?” hai mắt Khả Khả sáng lên: “Tớ nghe nói sách này là sách....mà rốt cuộc cậu mua ở đâu đấy!?”
“Buổi chiều tớ đưa cậu đi.....”
“Bạn Lý Khả Khả!” Mộc Mộc còn chưa nói dứt lời, giọng của thầy giáo dạy đại số đã vang lên trên bục gọi đích danh tên Khả Khả, khuôn mặt nghiêm nghị hỏi: “Hãy trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi!”
“Câu hỏi gì ạ?” Khả Khả nhìn như một con ngốc, lúng túng nhìn lên bục giảng, Mộc Mộc lặng lẽ cúi gằm mặt xuống, sợ thầy giáo lại gọi tới tên mình, kết quả người tính không bằng trời tính, thầy giáo lại nói: “Hứa Mộc Mộc!”
“Dạ!”
Mộc Mộc đứng lên, cũng với thái độ lúng túng, mặt cúi xuống.
“Em có biết câu trả lời cho câu hỏi đó không?”
Mộc Mộc khẽ lắc đầu.
Thấy giáo hức một tiếng lạnh lùng: “Còn chưa tới 9 tháng nữa là thi đại học rồi, các bạn trong lớp thì đang chăm chú nghe giảng, chăm chỉ làm bài, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi tôi đặt ra, chỉ có hai cô, không những không chịu khó học hành, ngược lại lại nói chuyện riêng, bản thân đã không biết cố gắng còn làm ảnh hưởng tới người khác....tôi biết là gia đình các cô có điều kiện, nhưng như thế cũng không thể là cái cớ để các cô không chịu học hành.....”
Thầy giáo dường như tức giận lắm nên mới không ngừng mắng hai người như vậy, nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, say này muốn vào lớp hai cô đều phải đứng để nghe giảng! Cho tới khi nào tôi cho phép ngồi mới thôi....”
Khả Khả ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo như không tin vào tai mình.
Ánh mắt đầy vẻ ai oán.
Thầy giáo chẳng thèm để ý tới hai người họ nữa, tiếp tục giảng bài.
Tiết học ở cấp ba một môn thường kéo dài liên tục mấy tiết, một buổi số học thường học trong vòng ba tiết, khi buổi trưa tan học, Khả Khả cảm thấy hai chân đều tê cứng lại rồi, nhưng không biết rốt cuộc bị làm sao, tiết học ngữ văn buổi chiều cũng như vậy, đột nhiên bị cô giáo gọi tên!
Trong vòng có một ngày, dường như tất cả các giáo viên đều bắt Khả Khả và Mộc Mộc sau này chỉ được đứng nghe giảng.
Các bạn học trong lớp đều bịt miệng cười: “Hí hí, các cậu có phải đắc tội với các thầy cô giáo rồi không?”
Mộc Mộc nheo mày: “Khả Khả, hay là người nhà của Tống Tử Văn muốn báo thù, vì thế mà gây áp lực với các thầy cô? Hức hức....tớ có nằm cũng vấn dính đạn! Thật đáng thương!”
“Mẹ của Tống Tử Văn bị nam thần của tớ cho một bài học rồi, sao còn dám giở trò chứ!”
Hai người có suy nghĩ cả ngày cũng không tìm hiểu được nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết luận: đen đủi.
Buổi chiều sau khi tan học, chân hai người đều đau, cũng không đi mua tạp chí hay truyện gì nữa, cả hai đều chuẩn bị bắt xe để về nhà.
Khả Khả vừa mới ra khỏi cổng trường, một chiếc xe đi chầm chậm bên cạnh đột nhiên bấm còi, cô giật mình, quay đầu ra nhìn liền thấy cửa kính của chiếc xe từ từ hạ xuống, ngồi trên ghế lái là khuôn mặt anh tú, lạnh lùng của Bắc Minh Huân.
“Tiểu Tiểu Bắc!”
Khả Khả vui mừng kéo cửa xe ra chui vào, vừa lấy tay vỗ vào hai bên đùi vừa nói ai oán: “Anh đến quá kịp thời, em và Mộc Mộc hôm nay không biết sao lại đen đủi thế, tiết học nào cũng bị giáo viên gọi tên, dường như bị bắt đứng cả một ngày, đúng là làm em tức chết mất!”
Bắc Minh Huân chẳng thèm quan tâm tới những lời than phiền của cô, khởi động xe và cho chạy rời khỏi trường, không lát nữa đông người lại tắc đường.
Ra tới đường lớn, Khả Khả vẫn tiếp tục nói: “Đặc biệt là thấy giáo dạy toán, đầu hói hết cả đi rồi mà vẫn dạy đời người khác, hơn nữa lại còn trước mặt cả lớp chứ! lại còn nói em và Mộc Mộc giống như hai con bươm bướm....hức! ít nhất bọn em cũng là những đại biểu xinh đẹp cho lớp!”
“Nói đủ chưa?”
Cậu lạnh lùng liếc nhìn cô.
Khả Khả ngơ ngác: “Hình như anh có chuyện gì không vui à?”
“Là anh đã nói chuyện với phòng giáo vụ đấy!”
Khả Khả tròn xoe mắt: “Cái gì? Anh..anh...là anh đã đề nghị các giáo viên cho em và Mộc Mộc phải đứng à? Sao anh lại làm như thế?”
Lúc này trong ánh mắt cô là sự phẫn nộ, cũng mặc kệ là Bắc Minh Huân đang lái xe, cô vẫn xông lên, giống như một con mèo điên, cấu cào cào cấu như muốn xé nát cậu ra, Bắc Minh Huân nhăn mày nhăm mặt lại: “Bỏ tay ra.”
“Em liều mạng với anh đấy......”
“Anh đang lái xe!”
Cô vẫn nhất quyết không chịu nguôi cơn giận!
Bắc Minh Huân sầm mặt lại, quay ngoắt vô lăng, bánh xe ma sát với nền đường tạo ra một âm thanh nghe ghê tai.
Theo quán tính, cơ thể của Khả Khả vẹo sang một bên.
Cô nhìn thấy chiếc xe đã đổi phương hướng, kêu lên một tiếng rồi đột nhiên ngã vào lòng Bắc Minh Huân, thật không may, mặt cô dúi dụi xuống sát cái đó....
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...