Buổi tiệc trên thuyền chính thức bắt đầu.
Gió biển thổi ào ào, hòa quyện vào đó là múi tanh của biển.
Trên chiếc boong tàu là đầy những thiếu nữ nóng bỏng quyến rũ, Bắc Minh Dục xuất hiện với thân phận mới ở đó, có không ít các cô gái vây lấy anh với những cử chỉ quan tâm và như muốn ngả vào lòng anh.
Sắc mặt Lương Nặc tối sầm lại, cô quay đầu muốn rời đi.
Bắc Minh Dục kéo cô lại, lập tức trao cho cô một nụ hôn nồng nàn trước mặt bao nhiêu người, hành động của anh như đã nói rõ tâm ý của mình với những cô gái lả lướt kia.
Phúc Bác đỡ đại thái thái lên bục có lời: “Vô cùng cảm ơn mọi người đã nể mặt cái bà già này để đến tham gia đêm du ngoạn trên biển do Thẩm gia tổ chức, hi vọng gió biển có thể thổi đi hết những buồn phiền, ngày mai lại là một ngày mới tươi đẹp.....”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Lương Nặc nhìn trước nhìn sau đều không tìm thấy Thẩm Tịch Nam và Đặng Tử Manh, bè cùng Bắc Minh Dục đi ăn uống và chơi, trên thuyền đêm nay có rất nhiều đồ ăn ngon, tất cả đều đưuọc làm do đầu bếp riêng của đại thái thái, ở ngoài đều không có.
Nếm hết một vòng đồ ăn, trên miệng là đầy những dầu mỡ.
“Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm!”
Bắc Minh Dục lau miệng cho cô: “Mèo con tham ăn!”
Đột nhiên, trên trời vang lên tiếng pháo hoa nổ, rực rỡ và sáng chói một vùng trời, liên tiếp nhau.
“Woa! Đẹp quá....”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô: “Không đẹp bằng pháo hoa chúng ta bắn hôm sinh nhật Tiểu Bắc!”
“Lần này là ở trên biển, không giống nhau!” Lương Nặc nói vẻ vui mừng: “Không ngờ đại thái thái lại tổ chức đêm du thuyền trên biển hoành tráng thế này, chuẩn bị bao nhiêu là thứ, xem ra có vẻ rất coi trọng, chỉ là không biết lát nữa bà ấy có còn bày ra trò gì với chúng ta không?”
“Đợi lát nữa xem xem chẳng phải là sẽ biết à!”
Vừa nói dứt lời chưa được bao lâu, Phúc Bác liền đi tới, nói vẻ cung kính: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, đại thái thái trong phòng thiết kế bàn tiệc riêng rồi, bảo tôi mời hai người và Đặng tiên sinh vào đó.”
Mắt Bắc Minh Dục trở nên lạnh lùng: “Được, chúng tôi tới ngay bây giờ đây!”
Phúc Bác lại đi sang bên cạnh mời Đặng Vũ đang được các cô gái bao quanh, Đặng Vũ nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Lương Nặc và Bắc Minh Dục cười cười gật đầu.
Ba người đi theo Phúc Bác tới phòng tiệc riêng của đại thái thái.
Lương Nặc khẽ kéo tay áo của Bắc Minh Dục: “Sao lại không gọi anh Hai nhỉ?”
Bắc Minh Dục đáp lại nhỏ: “Cũng có thể là không biết nên đánh vào đâu trước.”
Bên trong chiếc tàu khác hoàn toàn so với sự ồn ào trên boong, im lặng giống như một thành phố chết.
Thiết bị cách âm rất tốt.
“Đại thái thái, mọi người tới rồi ạ!”
“Ừm!”
Đại thái thái vừa nhắm mắt vừa nói, bên dưới mắt có một lớp màu tím đen nhàn nhạt, dường như rất lâu rồi đã không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Đứng trước một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, Phúc Bác chỉ tay vào mấy vị trí bên cạnh nói: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, Đặng tiên sinh, mời ngồi, tôi lập tức bảo người mang đồ ăn lên, trong hầm rượu may cũng còn mấy loại rượu vang hảo hạng, xin hỏi có đặc biệt thích loại nào không ạ?”
“Tôi thế nào cũng được!” Đặng Vũ xua xua tay.
Lương Nặc lắc đầu thể hiện rằng bản thân không có ý kiến gì, còn Bắc Minh Dục thì nói thẳng với đại thái thái: “Mẹ cả hôm nay mời mọi người tới đây chắc không chỉ đơn giản là uống rượu đâu chứ! nếu đã như vậy thì uống rượu gì cũng có khác gì nhau đâu.”
Đại thái thái từ từ mở mắt ra nhìn Phúc Bác, Phúc Bác nhận được lệnh bằng ánh mắt của đại thái thái lập tức nhanh chóng đi xuống hầm rượu lấy lên và rót cho ba người.
Trên bàn tiệc, đại thái thái nhìn mọi người nâng ly: “Hiếm lắm mới có dịp cả nhà cùng đi chơi, ta kính mọi người một ly!”
Đặng Vũ đột nhiên đứng lên nâng ly hỏi: “Còn có nhị thiếu gia đâu?”
“Nó?” đại thái thái nói vẻ coi thường: “Chẳng phải đã chứng minh nó không phải là con đẻ do dì Hai sinh ra còn gì? Nếu đã như vậy nó còn được tính gì là nhị thiếu gia nữa?”
“Giấy mời anh Hai cũng đã nhận được rồi mà!” Lương Nặc bổ sung thêm.
Đại thái thái lập tức nhìn Phúc Bác, Phúc Bác giải thích: “Là Đặng tiểu thư, Đặng tiểu thư yêu cầu nhất định phải có giấy mời cho nhị thiếu gia, tôi cứ tưởng nhị thiếu gia và tam thiếu gia anh em thân thiết, mời cậu ấy đến cũng là điều bình thường.”
“Vậy thì người đâu?” đại thái thái hỏi giọng nhàn nhạt.
Phúc Bác lùng túng hắng giọng hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Đặng Vũ, nói: “khi tôi đi mời Đặng tiểu thư, cửa phòng cô ấy còn có hai người đứng canh phía ngoài, nói rằng cô ấy có khách, không ai được vào!”
“Quả là hoang đường!” đại thái thái cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Lập tức đưa người.....”
“Mẹ cả!”
“Mẹ cả!”
Tiếng một đôi nam nữ từ cửa truyền vào, Đặng Tử Manh và Thẩm Tịch Nam đã thay một bộ đồ mới, không biết có phải cố tình hay có hẹn trước hay không, quần áo hai người đều là một màu trắng toát, nhìn thì có vẻ rất giống đồ đôi.
“Xin lỗi mẹ cả, con tới muộn rồi!” Thẩm Tịch Nam cười cho có lệ nói.
Đặng Tử Manh cũng đi tới cạnh Đặng Vũ, đưa tay lên má ông ta rồi thơm một cái: “Đáng ghét, ba tới mà cũng không đi tìm con trước? Vừa nãy con còn ở trên boong tàu tìm ba nữa kìa!”
Đặng Vũ hắng giọng: “Ư ư! Chú ý nghiêm túc một tý đi!” ông ta đánh mắt ra lệnh, nói: “Nhanh ngồi xuống đi!”
“Vâng!”
Đặng Tử Manh ngồi xuống bên cạnh Đặng Vũ, đại thái thái lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tịch Nam, đột nhiên cười, chỉ tay vào vị trí phía bên phải của Bắc Minh Dục: “Đến muộn rồi thì đừng nói nhiều nữa, tự phạt ba ly,ngồi xuống đi!”
“Cung kính không bằng tuân lệnh.”
Phúc Bác tiến lên phía trước rót rượu cho anh ta, Thẩm Tịch Nam nhìn chằm chằm vào ly rượu cười cười vẻ thích thú, sau đó nâng ly uống hết luôn trong một ngụm.
Đại thái thái nhìn Thẩm Tịch Nam uống liên tiếp ba lý, sắc mặt ba ta giãn ra vẻ thoải mái hơn nhiều.
Bà ta đứng lên nói: “Nếu ở đây đã không có người ngoài, tôi cũng chẳng chơi trò đố chữ làm gì nữa, Minh Dục, ta tuổi đã cao rồi, mà anh cả con thì sức khỏe không tốt, Tịch Nam lại không phải con đẻ của Thẩm gia, sau này quyền thừa kế vẫn là rơi vào tay con thôi!”
“Mẹ cả muốn nói gì?” Bắc Minh Dục chất vấn.
“Vị trí tổng giám đốc!” đại thái thái tiếp tục nói: “Ta tuy là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng nhiều khi không thuận tiện để phối hợp công việc bằng tổng giám đốc, thời gian của ta cũng chỉ vài năm nữa, con hãy đem vị trí đó nhường lại, giao cho ta sắp xếp, sau này Thẩm gia chẳng phải đều là của con à, đợi tới khi ta già rồi con tiếp nhận cũng càng thuận lợi hơn!”
Đặng Vũ cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang, cảm giác mùi vị rất thơm!
Lương Nặc không ngờ rằng đại thái thái lại có thể nói đường đường chính chính như thế, cô tức giận: “Đại thái thái mẹ thật là mơ tưởng, thiếu gia sẽ không nhường lại vị trí tổng giám đốc đâu, nếu có bản lĩnh thì ở tập đoàn mẹ hãy dựa vào bản lĩnh mà lôi anh ấy xuống!”
“Tiểu Nặc.” Đặng Vũ khẽ cười nói: “Đừng có nóng nảy như thế!
Bắc Minh Dục nhướn mày, thản nhiên như không có chuyện gì, từ từ nói: “Mẹ cả, yêu cầu của mẹ con làm không nổi, vị trí tổng giám đốc thứ nhất không to hơn vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của mẹ, thứ hai đó là con đường sinh tồn duy nhất của con ở tập đoàn.”
“Xem ra con lại rượu mừng không uống mà muốn uống rượu phạt!” đại thái thái thở hắt ra một tiếng, nhìn thấy ly rượu trước mặt mọi người nhiều ít đều đã vơi đi, bà ta mới nói: “Lẽ nào các người vẫn chưa có cảm giác toàn thân không sức lực gì nữa?”
Lương Nặc giật mình trợn trừng mắt: “Trong rượu này bà đã thả thuốc vào? Thế nhưng bà cũng đã uống rồi!”
“Đồ ngu, nếu ta đã có thể cho thuốc vào, đương nhiên cũng sẽ có thuốc giải.”
Bắc Minh Dục hỏi lại: “Trên thuyền đều là khách khữa, bọn họ tận mắt nhìn thấy chúng tôi tới đây, nếu chúng tôi có xảy ra chuyện gì thì bà cũng không thoát khỏi can hệ đâu!”
“Vì thế, ta sẽ phải tìm người giả mạo thành các ngươi sau đó trở về nhà, đợi tới khi tất cả mọi người đều biết rằng các ngươi đã về nhà an toàn rồi, sẽ quay trở lại buộc các ngươi vào đá, rồi ném xuống nước, độ nặng của đá sẽ giúp các ngươi cả đời yên nghỉ dưới đáy nước sâu.”
Đại thái thái cười lạnh lùng độc ác, để lộ ra hàm răng trắng đều.
Trong lòng Lương Nặc một cơn sợ hãi dâng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...