Bắc Minh Dục sau khi nhận chức tổng giám đốc thì càng ngày anh càng bận, không còn nhiều thời gian rảnh như trước đây nữa.
Còn trong hội nghị cổ đông đột nhiên xuất hiện một tên Chiến Cảnh, đã tung ra rất nhiều tin xấu không có lợi cho đại thái thái, thậm chí các lời bàn tán và đồn đại cũng từ đó mà nhiều lên, đa số đều nói đại thái thái lòng dạ độc ác, thậm chí còn có người nói năm xưa cái chết của Thẩm lão tiên sinh cũng là do đại thái thái.
Các tạp chí viết tràn lan, đại thái thái trong cơn phẫn nộ đã dùng số tiền của bản thân để mua chuộc lấy mấy tờ tạp chí.
Các tạp chí và nhà xuất bản nhỏ thì không dám nói rồi, nhưng tạp chí của Đặng gia thì vẫn luôn không ngừng bôi nhọ danh tiếng của đại thái thái, đại thái thái đã đưa tạp chí của Đặng gia kiện ra tòa, Đặng Tử Manh ngược lại vẫn giữ đúng lời hứa chăm sóc cho Thẩm Cách....
Chỉ là thỉnh thoảng lại chọc cho Thẩm Cách tức điên lên như muốn giết người.
Lương Nặc tay cầm những tạp chí viết về đại thái thái mà cười vui mừng: “Thiếu gia anh xem này, việc đại thái thái năm xưa hạ độc được phóng viên này viết sống động như thật ấy, đại thái thái nhất định sẽ tức chết cho mà xem, ở tập đoàn chắc không còn tâm trí nào mà gây khó dễ với anh đâu.”
Bắc Minh Dục liếc nhìn, rồi đổi chủ đề: “Thẩm Cách bị Đặng Tử Manh chọc tức tới mức sắp phát điên thật rồi, tìm cơ hội, chúng ta sẽ lấy lại quyền nuôi dạy Tiểu Bắc.”
“Thế nhưng đại thái thái và đại thiếu gia gắn bó như môi với răng, bà ta bây giờ vẫn còn là chủ tịch hội đồng quản trị nữa.....”
Bắc Minh Dục nhướn mày: “Sắp tới sinh nhật của Tiểu Bắc rồi đấy!”
Lương Nặc chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không phải, bây giờ mới là tháng bảy, sao đến sinh nhật của Tiểu Bắc anh cũng không nhớ thế, Tiểu Bắc là....”
“Anh nói sinh nhật của con tới rồi là tới rồi!” Bắc Minh Dục nhấn giọng cắt ngang lời cô.
“Có người ba nào như anh không? Rõ ràng là con được sinh vào cuối năm mà.”
Bắc Minh Dục lườm cô một cái sau đó nói: “Người ngoài sẽ quan tâm rốt cuộc khi nào nó được sinh ra à? cái họ quan tâm đó là, bây giờ ai là người tổ chức lễ sinh nhật cho nó.”
Lương Nặc đột nhiên tròn mắt há mồ: “Ý anh muốn nói muốn mượn tiệc sinh nhật của Tiểu Bắc để công bố với mọi người rằng thực ra Tiểu Bắc là con trai của chúng ta?”
“Không sai!”
“Nhưng Tiểu Bắc không thích xuất hiện ở những chỗ đông người!” Lương Nặc nhăn mặt lại, có chút do dự: “Đối diện với giới truyền thông và ánh đèn, em sợ con không thích nghi được!”
Bắc Minh Dục còn chưa kịp nói gì, từ ngoài cửa đã truyền vào một giọng nam từ xa rồi gần dần: “Nó cũng không phải là bị chứng tự kỉ thực sự, lẽ nào cứ muốn cất giấu nó cả đời như thế?”
Lương Nặc đứng lên, nhìn thấy Thẩm Tịch Nam đang xách túi lớn túi nhỏ đi vào.
“Nhưng em vẫn không được yên tâm cho lắm.”
Thẩm Tịch Nam vứt một đống đồ lên ghế sô pha, sau đó rút từ trong túi ra một tờ rơi đưa cho Lương Nặc, nói: “ Nhận được phía ngoài cửa trung tâm thương mại, em cầm lấy xem xem.”
Lương Nặc nhận lấy liếc nhìn, là tin tức chiêu sinh của một trường mẫu giáo quý tộc vô cùng nổi tiếng.
Tháng 9 khai giảng, bây là là lúc nhà trường đang tổ chức chiêu sinh.
“Thiếu gia anh xem này, trường tiểu học này thế nào?” Lương Nặc cảm thấy môi trường cũng đưuọc, bèn cầm lấy đưa cho Bắc Minh Dục xem: “Dù sao thì nhất thời chúng ta chưa về Hải Thành đưuọc, giáo sư Cảnh cũng không thể dạy Tiểu Bắc tất cả mọi thứ.....”
“Tầm thường!” Bắc Minh Dục liếc nhìn rồi nói không khách khí: “Tờ rơi còn làm khó coi thế này thì có thể có giáo viên tốt không?”
Thẩm Tịch Nam khẽ cười, nói vẻ không hài lòng lắm: “Ở trường vẫn hơn là ở với chú mà không nói được câu nào!”
“Anh nói gì?” Bắc Minh Dục nghiến răng, đột nhiên đứng phắt lên nhìn chằm chằm Thẩm Tịch Nam.
“Tôi nói sai à? tôi sống ở đây mấy ngày rồi, Tiểu Bắc có bao giờ nói chuyện với chú câu nào không?”
“Anh....”
Lương Nặc nheo mày, hay tay kéo Bắc Minh Dục, chỉ sợ anh động tay động chân: “Thôi đừng tranh cãi nữa, để em xem xem có trường nào tốt không vậy!”
“Nể mặt em anh không thèm so đo với anh ta đấy!” Bắc Minh Dục kiêu ngạo thở hắt ra một tiếng, Thẩm Tịch Nam khẽ cười: “Gọi tôi một tiếng anh thì chắc tôi cũng nhường chú ba đấy, đại độ một chút không so đo với chú, có điều Âu Thành tôi hiểu rõ hơn chú, có gì cần có thể gọi tôi giúp chú chọn.”
“Cút!”
Thẩm Tịch Nam lại cầm túi lớn túi bé đi lên lầu, Lương Nặc tò mò: “Anh ta mải cái gì vậy không biết, nhìn cả một đống như thế!”
“Mặc kệ anh ta!”
Hai người chọn đi chọn lại, cuối cùng nhắm ba trường nhìn có vẻ tốt, chủ yếu là do Tiểu Bắc không thích nói chuyện nhiều với người khác, muốn vào học chắc phải chuẩn bị và tốn chút công sức.
Ba ngày sau.
Tiệc sinh nhật của Tiểu Bắc được tổ chức ở khách sạn.
Bọn họ lấy danh nghĩa là chúc mừng sinh nhật của tiểu thiếu gia của Thẩm gia để mời tới rất nhiều người nổi tiếng của giới thương gia cũng như chính trị.
Chủ yếu vẫn là giới truyền thông, giới truyền thông Đặng gia.
Lương Nặc đặc biệt đưa Tiểu Bắc đi may đo một bộ lễ phục màu đen, mặc vào người nhìn Tiểu Bắc giống như một cậu bé của những năm thế kỷ 17 bước ra từ bức tranh, anh tú, đáng yêu, làm cho mọi người ai cũng muốn bế và ôm lấy cậu.
Đại thái thái từ trước tới nay chưa bao giờ để Tiểu Bắc xuất hiện trước mặt người khác, bây giờ Lương Nặc và Bắc Minh Dục đã không nể mặt bà ta như vậy, ánh mắt bà ta nhìn Tiểu Bắc cũng thay đổi rồi.
Tối hôm đó, bà ta chỉ tới một lát rồi rời đi.
Còn Thẩm Cách thì ở lâu hơn một chút.
Tiểu Bắc vô cùng ghét Thẩm Cách, Lương Nặc đương nhiên không để cho anh ta lại gần Tiểu Bắc, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, trong buổi tiệc, quần áo của Thẩm Cách đột nhiên bắt lửa và bốc cháy, anh ta hốt hoảng cởi đồ ra dập lửa, nhìn vô cùng vụng về và buồn cười.
Giới truyền thông mượn chuyện để nói, Thẩm Cách điên tới mức cần phải đi vào viện thần kinh ở rồi.
Thẩm Cách trong lúc hỗn loạn đã va phải không ít người.
Lương Nặc và Bắc Minh Dục sau khi xuất hiện và giới thiệu Tiểu Bắc, cô hôn lên trán cậu bé và nói: “Tiểu Bắc, cô và chú còn phải tiếp một số khách, con đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi nhé.”
Tiểu Bắc nghịch nghịch móng tay, nheo mày nói: “Vâng!”
Không biết có phải gần đây Lương Nặc và Bắc Minh Dục không có thời gian chăm sóc Tiểu Bắc không, để cho cậu xem ti vi và máy tính nhiều, nên cậu cũng hiểu hơn về những cuộc giao tiếp dạng thế này, Lương Nặc luôn cảm thấy cậu có một chút chút thay đổi.
Nhưng không phải rất rõ nét, vì Bắc Minh Dục hoàn toàn không phát hiện ra.
Cô lại xoa xoa lên đầu cậu bé: “Nếu con cảm thấy buồn thì để cô bảo chị Anna chơi cùng con nhé?”
“Không....không cần đâu!”
“Vậy thì con đừng chạy lung tung biết chưa? Cô sẽ rất nhanh lên với con thôi!”
“Vâng!”
Cậu bé gật đầy, nhìn Lương Nặc đi xa dần, đi bên cạnh Bắc Minh Dục cùng tiếp đón những nhân vật có tiếng tăm kia, Tiểu Bắc không nghe theo lời Lương Nặc là lên tầng đi nghỉ, mà ngồi ở góc cầu thang, chống tay lên cằm nhìn lên trần nhà.
Trong đầu không biết đang nghĩ gì.
“Tớ nhìn thấy rồi nhé!”
Đột nhiên, một cô bé mặc chiếc váy công chúa màu hồng nhạt đi tới cạnh Tiểu Bắc làm mặt xấu dọa nạt, rồi nói: “Cái chú vừa nãy phải cởi áo để dập lửa có phải là cậu làm không?”
Tiểu cô nương nói đắc ý như biết hết, ánh mắt đảo đảo chờ đợi phản ứng của Tiểu Bắc, vừa tò mò vừa ngạc nhiên.
Tiểu Bắc chẳng thèm quan tâm tới cô bé, vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tiểu cô nương tức giận, lại có người không thèm để ý tới mình.
Hức.
Cô bé tròn xoe mắt, sau đó đỡ lấy chiếc váy công chúa chạy nhanh tới chỗ bàn để đồ ăn lấy một miếng bánh gato, trên bề mặt đầy các loại thực phẩm phủ lên, sau đó lại chạy về phía góc cầu thang, Tiểu Bắc vẫn ngồi đó không động đậy gì.
Tiểu cô nương khẽ mỉm cười, từ từ tiến lại gần hơn Tiểu Bắc, sau đó ngón tay trỏ chạm vào tóc Tiểu Bắc định nghịch nghịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...