“Tôi đã đi theo lão gia bao nhiêu năm, đồ của ông ấy đều là của tôi, cô đừng có mà mơ có được một cắc nào!”
“Người lão gia yêu thương nhất là tôi, đã gần một năm ông ấy không tới phòng cô rồi, ông ấy sẽ không đem tài sản để lại cho người phụ nữ như cô đâu.”
Hai người cứ cãi nhau, mỗi người một câu nói đi nói lại mãi không thôi, trợ lý thấy hai người như vậy anh ta cũng có phần lúng túng.
“Hai vị thái thái, Đỗ tổng còn chưa chết mà!”
Hai người tức giận trừng trừng mắt quay ra nhìn trợ lý, đồng thanh nói: “Cậu câm miệng lại cho tôi, ở đây có phần cậu nói à?”
Trợ lý cũng không nói thêm mà chỉ truyền đạt ý của Đổng Minh Hàn: “Đỗ tổng bây giờ không muốn gặp hai người, chỉ muốn gặp Lương tiểu thư.”
“Sao lại có thể như vậy?” người phụ nữ có vẻ cũng còn trẻ, trang điểm lòe loẹt, có vẻ không phục nói: “Lão gia thương yêu tôi như thế, sao lại không muốn gặp tôi chứ?”
Bắc Minh Dục ném cho hai người cái nhìn lạnh lùng khinh bỉ rồi kéo tay Lương Nặc vào trong phòng bệnh.: “Chúng ta vào trong đi.”
Hai vị thái thái tròn xoe mắt, muốn cùng đi vào nhưng lại bị trợ lý ngăn lại.
Trong phòng bệnh, còn có một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang ngồi đợi, nhìn thấy Lương Nặc và Bắc Minh Dục, lập tức nói: “Lương tiểu thư, Bắc Minh tiên sinh, chào hai người, tôi là luật sư riêng của Đỗ tiên sinh.”
Lương Nặc chẳng quan tâm tới ông ta, đi thẳng tới trước mặt Đỗ Minh Hàn, cúi đầu hỏi: “Tối qua tôi đã nghĩ rất lâu, hôm nay đã tới đây rồi tôi cũng muốn hỏi ông một câu cuối cùng.”
“Cô....nói.....” Đỗ Minh Hàn run rẩy nói.
Lương Nặc ghé sát vào tai ông ta, tiếng nói có phần hơi nhanh: “Tôn Noãn, là tự tay ông bóp chết đúng không?”
Đỗ Minh Hàn hai mắt ướt nhòe đi, nước mắt chảy ra hai bên khóe mắt, hơi thở cứ yếu dần đi, nhìn chằm chằm Lương Nặc vẻ kinh hãi.
Lương Nặc đã có được câu trả lời rồi.
Cô đứng thẳng người lên, kéo chiếc chăn lên gần cổ hơn cho Đỗ Minh Hàn, nói giọng như thường: “Đỗ tổng, xuống tới hoàng tuyền đừng quên nói với mẹ tôi rằng, là ông đã hại hai mẹ con chúng tôi âm dương cách biệt.”
Đỗ Minh Hàn sau lúc trợn mắt lên đó đã từ từ tắt thở. Ông ta ra đi như vậy đấy!
Ngay trước mặt Lương Nặc.
Bàn tay cô đột nhiên nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay cọ vào lòng bàn tay làm cho lòng bàn tay cô thấy rất đau, nhưng không đau bằng nỗi đau trong trái tim.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay cô, sau đó giúp cô mở lòng bàn tay ra, từng ngón, từng ngón một, không cho phép cô đối xử với mình như thế, Lương Nặc ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt trầm mặc của Bắc Minh Dục.
“Thiếu gia.....”
“Không được khóc!” Bắc Minh Dục ôm chặt lấy cô: “Đã khóc hai ngày rồi, em mà còn khóc nữa là thành gấu trúc đấy!”
“Em....”
“Lẽ nào em còn muốn để Tiểu Bắc nói là anh bắt nạt em à?”
Một câu nói của anh làm cô bất ngờ nhớ tới Tiểu Bắc, khóc cười không nổi, chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt đi đứng dựa vào vai anh, trợ lý chỉ biết đứng nhìn Lương Nặc tiễn Đỗ Minh Hàn chặng đường cuối cùng, trong lòng thở dài một tiếng.
Luật sư khẽ hắng giọng hai tiếng, đi tới trước mặt Bắc Minh Dục và Lương Nặc, từ trong túi rút ra một túi tài liệu đưa cho Lương Nặc.
Khi Lương Nặc nhìn thấy đó là giấy thừa kế tài sản, ngạc nhiên nói: “Có phải anh đưa nhầm không?”
“Không đâu!” luật sư lắc đầu và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đỗ tiên sinh đúng là đã đem toàn bộ số tài sản của ông ấy để lại cho cô Lương Nặc, đây là những tài sản đứng dưới tên Đỗ tiên sinh, cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên ở đây.”
“Tôi không ký.” Trong đầu Lương Nặc bây giờ đang rất phức tạp, nhưng cũng từ chối rất quả quyết.
Trợ lý hoài nghi: “Bất động sản và đầu tư của Đỗ tiên sinh cũng lên tới mười tỉ, lại còn 10% cổ phần trong tập đoàn của Thẩm gia nữa, vậy mà cô lại không cần?”
“Anh tưởng như vậy là có thể đền tội à? ông ta đừng có mơ!” Lương Nặc tức giận nói: “Mẹ tôi 20 năm trước đã trở về để tìm tôi, nếu như không phải ông ấy mưu sát bà ấy, thì hai mẹ con tôi có phải âm dương cách biệt thế này không!”
Người trợ lý nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt phức tạp: “Cô không muốn lấy nhưng cô cũng đừng quên mất chồng cô, anh ấy bây giờ rất cần tới số cổ phần này.”
Cánh tay Bắc Minh Dục đặt lên vai Lương Nặc, bá đạo tuyên bố: “Không cần, người phụ nữ của tôi muốn ký thì ký, không muốn ký thì nó cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi! Kể cả không có 10% số cổ phần này tôi cũng không tin tôi không thể đứng vững được ở tập đoàn.”
Lương Nặc lại lần nữa nắm chặt lấy tay Bắc Minh Dục, nước mắt chảy ra như mưa.
.................
Đại thái thái vô cùng quan tâm tới tình hình sau khi Đỗ Minh Hàn chết đi thì tài sản sẽ phân chia thế nào, đặc biệt là 10% số cổ phần, nhưng kết quả cuối cùng bà ta vẫn không điều tra rõ được.
Một điều duy nhất có thể chắc chắn đó là, trong tay Bắc Minh Dục sẽ không có gì cả.
Bà ta đột nhiên thở dài một tiếng, sau đó dồn hết tâm trí để chuẩn bị cho hội nghị cổ đông, bà ta đã thương lượng với các cổ đông khác sau lễ tang của Đỗ Minh Hàn hai ngày sẽ tổ chức hội nghị cổ đông, coi như cũng là để tưởng niệm Đỗ Minh Hàn.
Mặt khác, lại liên tục thúc giục Thẩm Tịch Nam cố gắng tìm cách để đưa được Thẩm Cách về.
Mấy ngày hôm nay, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc về quê.
Do thời gian gấp gáp nên hai người cũng không đi tìm Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh, mà đi thẳng tới thôn quê cũ của Lương Nặc, nhận lại hài cốt sau đó làm lễ tang chôn xuống nghĩa trang.
Nhưng Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh khi biết tin thì đã giữ hai bọn họ lại trước khi họ rời Hải Thành.
“Đễ cũng vội mà đi cũng vội, ông bạn, làm thế này chẳng khác nào tên ăn trộm?”
Lý Tranh Diễn cười ha ha đi tới trước mặt Bắc Minh Dục đấm vào ngực anh một nhát, Bắc Minh Dục né người đi, lườm cho anh ta một cái: “Bằng làm sao được cậu!”
Kể từ khi có vợ và con, Lý Tranh Diễn làm gì cũng cẩn thận hơn rất nhiều, hoặc nói đúng hơn là rụt dè hơn nhiều.
Ngay từ việc Bắc Minh Dục ở Âu Thành gặp phải khó khăn cũng thấy, hai người tuy là bằng hữu bao nhiêu năm nhưng khi cục diện chưa rõ ràng thì Lý Tranh Diễn cũng chỉ luôn ở vào trạng thái quan sát từ xa.
Chỉ khi nào Bắc Minh Dục và đại thái thái chính thức tranh đấu với nhanh thì anh ta mới tham gia vào.
Kỷ Sênh thì biết hết mọi chuyện từ miệng Lý Tranh Diễn, cô nắm lấy tay Lương Nặc không tha: “Cái mụ yêu quái đó sao mà độc ác vậy chứ, Hảo Hảo thế nào rồi? có cũng hai người về không? Đã nói rồi đấy nhé, tớ là mẹ nuôi của nói đấy....”
Lương Nặc chỉ khẽ cười: “Tiểu Bắc sợ lạ, hơn nữa lần này bọn tớ về gấp gáp nên cũng....”
“Thế không được!” Kỷ Sênh bĩu môi, nói giận dỗi: “ Đến mặt mũi con trai nuôi của tớ mà tớ cũng không được nhìn.” Nói xong, lại đến cầm tay Lý Tranh Diễn: “CHẳng phải anh vừa mua một chiếc máy bay riêng à? đúng lúc quá, em muốn tới Âu Thành một chuyến, em muốn đi thăm con trai nuôi của em!”
Lý Tranh Diễn nhướn mày, kéo Kỷ Sênh vào lòng: “Vợ à, bây giờ con trai em trước mắt đang mắc phải chứng tự kỉ, em đừng có mà đi gây thêm phiền phức nữa, em có tới người ta cũng không chơi với em đâu.”
“Lý thiếu gia, anh đừng có mà nói lunh tinh.” Lương Nặc không nhịn được kích anh ta: “Khả Khả nghịch ngợm thế tôi còn chưa thèm nói rằng nó bị chứng tăng động đâu đấy nhé!”
“Con gái tôi là đứa thông minh, hoạt bát.” Lý Tranh Diễn vỗ tay vòa ngực tự hào nhìn Bắc Minh Dục, rồi hất cằm hỏi Bắc Minh Dục: “Ông bạn, cậu nói xem đúng không?”
Kỷ Sênh cũng không chịu ngoài cuộc, lại cầm tay Lý Tranh Diễn cho tự đấm vào ngực: “Anh đừng có mà linh tinh, đừng có làm cả ba người này tức lên đấy, Khả Khả vốn dĩ là có một chút tăng động, còn nữa, Hảo Hảo, nó là con rể tương lai của chúng ta đấy!”
“Hức!” Lý Tranh Diễn không bằng lòng: “Con gái anh ai cũng có thể lấy chắc? Nó chắc chắn phải là người giỏi ngoài xã hội, về nhà cũng phải biết việc bếp núc, tránh được bọn bồ trí, đánh được bọn lưu manh, tay phải cầm 990 bông hồng, thảm đỏ trải mười km, anh mới suy nghĩ xem có gả con gái cho không ấy!”
Kỷ Sênh chu mỏ ra: “Có thể gả bà cô nhỏ đó đi là em cũng phải A di đà Phật rồi!”
Lương Nặc chép miệng, nói: “Lý thiếu gia anh đúng là đủ rồi đấy, chúng tôi về là để tổ chức lễ tang chứ không phải là nghe anh quảng cáo con gái! Còn về Tiểu Bắc, trong mắt tôi nó là con trai hoàn mỹ nhất của tôi, Khả Khả nhà anh còn chưa chắc đã đủ tư cách để gả cho nó đâu ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...