Phúc Bác và đại thái thái đều hướng ánh mắt về phía màn hình điện thoại, đột nhiên trợn trừng mắt lên.
“Hóa ra ngươi đã lẻn về công ty để chụp những thứ này?!” đại thái thái tức giận, Phúc Bác càng tỏ ra căm phẫn: “Tam thiếu gia, đại thái thái đối xử với cậu cũng không tới nỗi nào, sao cậu có thể đối xử với bà ấy như thế chứ?”
Bắc Minh Dục lặng lẽ thu điện thoại về: “Sáng mai hãy trả lời cho tôi.”
Lương Nặc không biết trong điện thoại của Bắc Minh Dục rốt cuộc là thứ gì, nhưng có thể làm cho đại thái thái và Phúc Bác đều thay đổi sắc mặt như thế, thì chắc là sơ hở của bọn họ rồi.
Cuối cùng thì cô cũng coi như trút được phần nào cơn giận, không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ rằng khi nào đó bọn họ sẽ cướp Tiểu Bắc đưa đi.
Đại thái thái và Phúc Bác nhất thời không nói gì.
Đúng lúc đó, Thẩm Tịch Nam đưa Đặng Vũ, Đặng Tử Manh tới, Bắc Minh Dục và Lương Nặc đứng quay lưng lại với bọn họ, bỗng nhiên dãy hành lang bệnh viện trở nên chật hẹp.
“Chị dâu, lâu quá không gặp!” Đặng Vũ giả vờ như không để ý tới không khí căng thẳng giữa hai bên, nói với vẻ áy náy: “Con bé nó tùy tiện làm bừa, em đưa nó tới đây để xin lỗi chị.”
Đại thái thái vẫn còn nhớ chuyện bị Đặng Tử Manh làm cho tức mà ngất cả đi, nghiến răng nói: “Lời xin lỗi của Đặng tiểu thư, một bà già như tôi nhận không nổi?”
Lương Nặc vẫn luôn đứng phía sau Bắc Minh Dục, nghe thấy vậy chỉ khẽ ló đầu liếc nhìn, cô giật mình.
Đây chẳng phải là Đặng tiên sinh mà mấy hôm trước đã cứu cô à?
“Còn không mau lại đây xin lỗi đại thái thái đi? Là em không biết cách dạy con, hi vọng chị dâu nể tình hai nhà trước đây mà đừng so đo tính toán với nó.”
“Anh chú đã chết bao nhiêu năm nay rồi, tình nghĩa hai nhà chúng ta có còn cũng chẳng nhiều nữa!”
Đặng Tử Manh nhìn không chịu được cái thái độ độc đoán của đại thái thái, đang định mở miệng, Đặng Vũ đột nhiên nghiến răng giáng cho cô ta một cái tát, vừa nhanh vừa đau.
Tiếng “Bốp” vang lên, tiếng kêu to tới mức dường như át hết mọi thứ tiếng khác ở hành lang.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm Tịch Nam nhìn khuôn mặt đỏ tấy lên của Đặng Tử Manh, ánh mắt trùng xuống.
“Chị dâu, anh cả lúc vẫn còn đối xử với em không tới nỗi nào, em có được ngày hôm nay cũng là nhờ một tay anh ấy dạy bảo dìu dắt, tuy là anh cả đã ra đi bao nhiêu năm nay rồi, nhưng em vẫn luôn nhớ tới ân đức của anh ấy!” Đặng Vũ nói giọng khiêm nhường từ tốn, giữ đúng mực của một người em: “Lần này chị đã có ý để tam thiếu gia thu nhận nó cũng coi như là đã cất nhắc nó rồi, bây giờ người em giao cho chị, chị muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
Đặng Tử Manh ôm lấy mặt, cười lạnh lùng: “Đây mới là mục đích của ba đúngk hông? Con dâm đãng, đĩ thõa làm mất mặt ba, sớm ba đã muốn tống con ra khỏi nhà rồi có đúng không? Ngày xưa mẹ con đúng là mù mắt thì mới gả cho ba, khổ thân cho bà ấy chết mà không nhắm mắt.”
“Mày nói linh tinh cái gì thế hả?” Đặng Vũ phẫn nộ.
“Có phải nói linh tinh hay không, trong lòng ba rõ hơn ai hết!”
Nói xong Đặng Tử Manh đang định quay đầu bỏ chạy, Đặng Vũ liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ giữ cô ta lại, Đặng Vũ nói: “Chưa đợi đại thái thái nói xong, thì đâu mày cũng không được phép đi.”
Lương Nặc trong lòng thấy hết sức kinh ngạc, nói gì thì nói, Đặng Tử Manh cũng có công trong việc cứu Tiểu Bắc, hơn nữa lại trừng trị đại thiếu gia cũng coi như báo thù cho Tiểu Bắc.
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định bước ra từ phía sau lưng Bắc Minh Dục, nói: “Đặng tiên sinh, Đặng tiểu thư vì giúp cháu tìm con trai nên mới để xảy ra chuyện thế này, xin tiên sinh....”
“Sao cháu lại ở đây?” Hai mắt Đặng Vũ sáng lên, giống như lúc này mới nhìn thấy cô, sau đó nói với vẻ ngạc nhiên: “Con trai? Cháu đã có con trai rồi?”
Ông ta cho người điều tra chủ yếu là xem Lương Nặc có phải con gái ông ta hay không, và muốn thử xem liệu có tìm được Tôn Noãn, nhưng lại không chú ý tới mối quan hệ của cô và Thẩm gia.
Qua sự việc biến thái của Đỗ Minh Hàn, Bắc Minh Dục đối với Đặng Vũ kính trọng nhưng vẫn có sự đề phòng: “Chú Đặng, Tiểu Bắc nhờ có Đặng tiểu thư mà được cứu, xin chú hãy nương tay với cô ấy.”
“Hai người....ở bên nhau à?”
Dây cung căng trong đầu Đặng Vũ đột nhiên đứt phựt.
Đại thái thái còn muốn Bắc Minh Dục lấy Đặng Tử Manh, thế chẳng phải là hai chị em.....
Không được!
Tuyệt đối không được!
Bắc Minh Dục đặt tay lên vai Lương Nặc, tuyên bố chủ quyền: “Chúng cháu đã kết hôn 5 năm rồi, nếu sau này ở Âu Thành mà có tổ chức hôn lễ báo hỉ lần nữa, nhất định sẽ mời chú Đặng.”
Đặng Vũ khẽ thở dài rồi lẩm bẩm: “Là ta đã sai quá nhiều rồi.”
“Chú nói gì ạ?” Lương Nặc nghe không rõ, hỏi lại.
Đặng Vũ không có ý định nhận lại Lương Nặc, lắc lắc đầu: “Không có gì, ta nói ta còn không nhìn ra được tấm lòng Bồ tát còn cứu được cả người khác của đứa con gái này.”
Đại thái thái nhìn trên miệng Đặng Tử Manh còn dính cả máu, coi như cũng được trút giận, nhưng vẫn không hài lòng: “Thẩm Cách bây giờ vẫn còn nằm trong phòng bệnh, rốt cuộc sau này có còn là một người đàn ông bình thường được không thì vẫn chưa biết.”
Đặng Vũ nhìn Lương Nặc và Bắc Minh Dục với ánh mắt sâu sắc, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lấy lại bình tĩnh,nói: “Đại thiêu gia năm nay 36 tuổi, hơn nữa cũng chưa kết hôn đúng không ạ?”
“Ý của chú là?”
“Để cho chúng nó kết hôn đi, không kể sau này đại thiếu gia có còn là người đàn ông bình thường hay không, con bé nó đã gây ra chuyện như vậy thì hậu quả đương nhiên nó phải hứng chịu, kể từ ngày hôm nay, có chính là người của Thẩm gia!”
Đôi môi đỏ của Đặng Tử Manh nhếch cười nhạo báng: “Con nói đúng rồi có đúng không? Rõ ràng là ba muốn đuổi con ra khỏi Đặng gia! Đáng tiếc, danh tiết của con thì mất rồi, Thẩm gia bọn họ cưới con về chính là cưới về một quả bom hẹn giờ, Thẩm Cách thì xác định không còn là đàn ông nữa rồi, thế thì con sẽ đi ngoại tình, cắm vào đầu anh ta hàng trăm ngàn cái sừng, để cho Thẩm gia trở thành cái thùng nhận lấy mọi lời chê bai của người đời, để xem ai sợ ai?”
“Mày....”
Đặng Vũ phẫn nộ lên tới đỉnh điểm rồi, lập tức giơ tay lên định tát cho cô ta thêm một cái nữa.
Đặng Tử Manh nhắm mắt lại đón nhận lấy cái tát cay đắng đó, nhưng mấy giây sau, cái tát không rơi xuống mặt cô ta, cô ta từ từ mở mắt ra, bèn nhìn thấy Thẩm Tịch Nam đang nắm lấy cổ tay của Đặng Vũ.
“Chú Đặng, đây là bệnh viện, chú đừng làm lớn chuyện.”
Thẩm Tịch Nam lấy việc này để nhắc nhở mọi người đây là nơi công cộng, điều này đã làm mọi người đơ ra, dường như bừng tỉnh và tiếp nhận lời nhắc nhở đó. Đại thái thái dường như là người lo sợ nhất, lập tức ra lệnh cho Phúc Bác đem xóa hết video quay được từ camera của bệnh viện, bà ta sợ sự việc truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng.
Đặng Vũ thở dài, chỉ hỏi đại thái thái: “Đại thái thái, gả cho tam thiếu gia cũng là gả, mà gả cho đại thiếu gia cũng là gả, chị đồng ý hay không đồng ý?”
Đại thái thái nheo mày: “Không được, Thẩm Cách tuyệt đối sẽ không cưới nó, chính nó đã hại Thẩm Cách nằm trên giường bệnh sống không bằng chết, nếu cứ bắt con bé lấy thân đền tội thì hãy để cho nó không danh không phận, cả đời hầu hạ Thẩm Cách.”
Lương Nặc hận đại thái thái tới chết.
“Dựa vào cái gì mà bắt Đặng tiểu thư đền tội? nếu không phải Thẩm Cách háo sắc thì làm gì có chuyện bị ngã rồi bị thường? Tất cả đều là ý trời, đáng đời anh ta!”
Bắc Minh Dục cũng vẫn nhớ tới ơn của Đặng Tử Manh: “Mẹ cả, mẹ nên nghĩ cho kỹ, anh cả sau khi tỉnh dậy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy Đặng tiểu thư, lẽ nào mẹ còn muốn sự tình ầm ĩ hơn nữa?”
Thẩm Tịch Nam hiếm khi mới đứng trước mặt bà ta làm trái ý bà ta: “Mẹ cả, làm như vậy có phần hơi quá đáng.”
Dường như tất cả mọi người đang phản đối lại bà ta, đại thái thái sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi hơn: “Vậy thì mỗi bên lùi một bước, tôi muốn nó chăm sóc Thẩm Cách tới khi khỏe lại!”
Đặng Tử Manh còn chưa kịp nói gì thì Đặng Vũ liền trả lời: “Được!”
Khi mà dường như đã được lắng xuống, Đặng Tử Manh tự biết là mình chẳng còn con đường nào khác, mới huýt còi một tiếng, giả bộ với bộ dạng chẳng quan tâm tới yêu cầu của bà ta: “Chăm sóc anh ta tới khi khỏe lại đúng không? Lẽ nào các người không sợ đến một bên còn lại kia của anh ta tôi cũng làm cho tàn luôn à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...