Tiếng va đập vang lên ở dưới, làm tất cả những người xem ở dưới đều thấy sợ hãi.
Khi mà mọi người vẫn còn đang hết hồn thì có một nhân viên trong đám đông ra hiệu bằng tay với chữ OK rồi ngẩng đầu lên trên hét lớn: “Tấm đệm bảo vệ được kê tới vô cùng kịp thời, Kỷ tiểu thư vẫn chưa chết....”
Trên tấm đệm dày cộp đó, một bóng hình nhỏ bé yếu đuối lại từ từ bò dậy.
Từ từ nhìn vào ánh mắt của mọi người.
Lý Tranh Diễn con tim như được cởi nút thắt, nhanh chóng chạy xuống dưới, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lúc trước anh ta bị Kỷ Sênh đâm cho một nhát dao, tuy vết thương không sâu lắm nhưng băng bó hơi qua loa, bây giờ sắc mặt anh đang trắng bệch cắt không còn giọt máu, mãi chỉ tới khi nhìn thấy Kỷ Sênh bình an vô sự bò dậy ánh mắt anh mới lại có chút sinh khí.
Anh đưa tay kéo cô ôm chặt vào lòng như thể sợ cô sẽ chạy mất.
“Kỷ Sênh, em dám nhảy lầu một lần nữa xem, anh sẽ đem Khả Khả đi cho chó đấy!”
Kỷ Sênh đột nhiên òa khóc: “Lý Tranh Diễn, cấm anh thế này.”
“Anh cứ thế đấy, lẽ nào em mới biết anh ngày đầu tiên chắc?”
Lương Nặc nhìn thấy Kỷ Sênh không sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô hướng ánh mắt vào đám đông đi tìm Bắc Minh Dục, không biết vừa rồi anh có nghe thấy lời Lý Tranh Diễn không nữa, Hảo Hảo là con của bọn họ, là Quai Bảo của cô.
Con cô không bị kẻ giấu mặt kia bế đi.
Có điều người đông quá, lại có rất nhiều phóng viên nhà báo vây xung quanh, sau có vài giây cô đã không nhìn thấy Bắc Minh Dục đâu rồi.
Lương Nặc cũng chạy từ trên tầng thượng xuống, Kỷ Sênh thôi khóc mà bỏ người anh ra, Lý Tranh Diễn thì lại hốt hoảng sợ hãi, dường như để lộ quan hệ giữa hai người thì bọn họ sẽ phải đối mặt với sự lên án làm tổn thương người khác nhất.
Hai người ôm nhau một lát, Lý Tranh Diễn liền ra lệnh cho vệ sĩ mở đường, anh cẩn thận đỡ lấy Kỷ Sênh cùng với Lương Nặc rời khỏi hiện trường, Bắc Minh Dục cũng bám sát theo sau.
Trong chiếc xe chật hẹp, Kỷ Sênh muốn nhất định phải nhìn thấy Khả Khả, Lý Tranh Diễn chỉ có thể để cho chiếc xe đỗ ở một nơi không xa đợi trợ lý đưa Khả Khả tới.
Lương Nặc tranh thủ cơ hội: “Lý thiếu gia, hãy trả lại Hảo Hảo cho tôi!”
Cô đã được chứng kiến hết rồi, từ sau sẽ không bao giờ tin Lý Tranh Diễn nữa.
Lý Tranh Diễn nhướn mày nói: “Đặng DIểu Diểu sẽ chăm sóc tốt cho Hảo Hảo.”
“Lẽ nào anh không biết tôi muốn nói gì? Trả Hảo Hảo lại cho tôi!” Lương Nặc hạ thấp giọng xuống nói nhưng vẻ dứt khoát: “Kẻ đứng đằng sau là ai chúng tôi cũng đã lờ mờ đoán ra, còn cách không xa nữa, hơn nữa Hảo Hảo là cốt nhục của tôi, kể cả có phải đấu với anh tôi cũng phải giành nó về!”
Lý Tranh Diễn cười hắt ra nói: “Đừng có tưởng mỗi mình em là người tốt, lúc trước khi mà tôi bế Hảo Hảo đi cũng có người muốn cướp Hảo Hảo đem đi, tính ra thì em nên cảm ơn tôi mới phải, ít nhất thỉnh thoảng tôi cũng cho em gặp nó.”
“Anh tưởng anh cứ nói tùy tiện vài câu là tôi sẽ tin anh à?”
“Tin hay không thì tùy.” Lý Tranh Diễn chẳng thèm nhìn cô nữa mà ánh mắt anh ta tập trung vào Kỷ Sênh: “Bây giờ cả nhà tôi đoàn tụ rồi, chẳng có tâm trí đâu mà cãi nhau với em nữa!”
“Khốn kiếp!”
Lương Nặc tức tới mức hai mắt đỏ lên, cô giậm chân đập tay nhưng Lý Tranh Diễn vẫn không chịu để ý, cô cướp không lại được Hảo Hảo.
Trợ lý rất nhanh sau đó đã đưa Khả Khả tới.
Kỷ Sênh ôm chặt lấy Khả Khả, cảm giác như lấy lại được thứ đã mất từ lâu lan truyền khắp cơ thể cô: “Sao trên mặt con lại có vết tím thế này? Các người đã làm gì con tôi? Nó vẫn còn nhỏ thế này.”
Lý Tranh Diễn liếc nhìn đứa bé.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trợ lý toát mồ hôi hạt, vội vàng giải thích: “Tiểu thư ngủ say quá, hơn nữa lại ít khóc, chúng tôi đột nhiên nhận được điện thoại của thiếu gia kêu đánh thức tiểu thư dạy, lại còn phải làm cho tiểu thư khóc nữa....nhất thời lúc đó vội quá nên đã véo vào má một cái.” Sợ Lý Tranh Diễn sẽ tức giận, trợ lý liền vội vàng bổ sung: “Chỉ véo nhẹ một cái thôi.”
Kỷ Sênh thương con, cô thổi thổi vào vết tím trên mặt Khả Khả như thể cô làm thế thì vết tím sẽ biến mất.
“Lý Tranh Diễn, sao thuộc hạ của anh lại giống anh thế không biết? Đánh người không đánh vào mặt, muốn Khả Khả khóc thì có nhiều cách, tại sao lại véo vào má thế? Ngộ ngỡ để lại sẹo thì làm thế nào? Sau này con còn phải gả cho người khác nữa chứ!”
“.........” Lý Tranh Diễn thở dài: “Em nghĩ xa xôi quá đấy!”
“Tôi nghĩ nhiều nghĩ xa thì sao nào, sau này anh không được động vào Khả Khả.”
“Con gái anh mà anh lại không được động vào, dành cho em hết chắc?” Lý Tranh Diễn đỡ cằm cô hỏi: “Em đừng có tưởng hôm nay em nói một câu yêu tôi thì sau này cái gì cũng nghe theo em nhé!”
Kỷ Sênh hiếm khi đỏ mặt: “Ai....ai thèm nói yêu anh? Bà cô đây nói là yêu bản thân mình thôi nhé!”
“Muốn tới bệnh viện xem lại camera không?”
“Anh.....”
Lương Nặc thực sự không biết nói gì, cảm thấy bản thân là một kẻ vô cùng thừa thãi, lập tức đi ra một góc nhỏ gọi điện cho Bắc Minh Dục, hỏi anh bây giờ đang ở đâu, có tiện để tới chỗ cô không.
Bọn họ phải đón Hảo Hảo về.
Khi Bắc Minh Dục tới nơi, Lương Nặc đang định nói Quai Bảo vẫn luôn ở cạnh bọn họ, liền nhìn thấy anh đi qua bản thân, nắm đấm hướng thẳng vào ngực Lý Tranh Diễn.
“A..aa...” Lý Tranh Diễn cảm thấy khó thở, liên tục ho lên vài tiếng: “Lực cũng không vừa nhỉ, xem ra sức khỏe khá đấy!”
“Lý Tranh Diễn!” trong mắt Bắc Minh Dục hừng hực ánh lửa: “Cậu đụng tới tôi thì thôi bỏ đi, nhưng đến con trai tôi cậu cũng dám!”
Lương Nặc giật mình: “Lý thiếu gia đã làm gì anh?”
Kỷ Sênh nhìn vết tím trên mặt Khả Khả mà đau lòng, nói có một câu: “Tai nạn xe của Bắc Minh Dục cũng có phần của Lý Tranh Diễn trong đó.”
“Cái gì?” chân tay Lương Nặc nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống đất: “Lý thiếu gia....tôi...tôi cứ tưởng anh là bạn tốt nhất của thiếu gia đấy, lúc đó thiếu gia tại ngoại ở bệnh viện, là anh đã tận dụng các mối quan hệ để giúp....nhưng không ngờ rằng....tất cả đều là anh cố ý sắp xếp để đợi tới lúc thiếu gia gặp tai nạn xe đúng không? Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy!”
Bắc Minh Dục đỡ lấy cô: “Những chuyện đó anh không hề để bụng, nếu không phải cậu ấy tạo ra vụ tai nạn thì anh cũng không thể giả chết mà thoát khỏi tai mắt ở Hải Thành.”
Lý Tranh Diễn chính lại quần áo trên người, một tay đưa vào túi quần như giấu gì đó, sau đó vẫn với bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
“Ông bạn, tôi chỉ nói một câu, tin hay không thì tùy!”
“Nói!”
“Có người luôn trong bóng tối dòm ngó con trai cậu đấy!”
Lời nói này lúc trước Lý Tranh Diễn cũng đã nói với Lương Nặc nhưng Lương Nặc không tin.
Lúc trước khi cô sinh đứa bé, kẻ giấu mặt đứng đằng sau mọi chuyện có thể muốn cướp lấy đứa bé để uy hiếp Bắc Minh Dục, nhưng bây giờ, Bắc Minh Dục trong mắt mọi người chỉ là một người đã chết.
Sao lại vẫn muốn cướp lấy đứa bé?
Bắc Minh Dục lặng yên suy nghĩ một lát, nheo mày nhìn Lương Nặc, cuối cùng nói: “Con trai tôi nhất định phải được lớn lên bên cạnh chúng tôi, những người đó muốn cướp nó đi cứ đến rồi biết!”
Lương Nặc cũng gật đầu đồng ý: “Không sai, chúng tôi đã biết kẻ đứng đằng sau là ai rồi, tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi!”
Lý Tranh Diễn nhếch mép cười điệu cười của con hồ li đã tu luyện ngàn năm.
“Nếu ý của cậu giống với Tiểu Nặc Nặc, OK, tôi không có ý kiến gì, lát nữa cậu tới biệt thự của Lý gia bế đứa bé về, có điều nếu xảy ra chuyện thì đừng có hối hận.”
Lương Nặc nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Đánh mất những ngày tháng đầu đời ở bên cạnh con trai, đó mới là điều hối hận thực sự.”
Bốn người, cùng nhau ngồi trên một chiếc xe.
Chiếc xe chạy về phía căn biệt thự của Lý Tranh Diễn.
...............
Cả một buổi tối Đặng Diểu Diểu đều ở trong nhà nghiên cứu các sản phẩm dưỡng da của cô ta, trước đây ở trong làng cô ta rất ít khi trang điểm, nhưng từ khi tới đây cô ta đã học được càng ngày càng nhiều thứ hơn.
Quản gia dần dần cũng không thấy thiện cảm với cô ta nữa rồi.
“Đặng tiểu thư, Lý thiếu gia nói lát nữa sẽ về, hay là cô đi chăm sóc tiểu thiếu gia một chút đi?” quản gia nhìn đồng hồ nói: “Tiểu thiếu gia cũng nên cho đi tiểu rồi.”
“Tè ra đấy thì để người làm thay, không thấy tôi đang bận à?”
Quản gia: “............”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...