Một lúc sau thư ký Tôn mới đuổi theo kịp nhưng Lương Nặc bảo anh ta về trước, và tự mình bắt xe về.
Cô vừa đi không lâu thì chiếc xe máy màu đen đó lại bám theo.
Chiếc xe taxi và chiếc xe máy cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa, Lương Nặc lấy tay xoa xoa cằm, sau đó nghiêng đầu ra ngoài hỏi: “Anh tên là gì?”
“......” người đàn ông dường như vẫn còn chút tức giận, không nói gì.
Lương Nặc rút điện thoại từ trong túi ra, nói lớn ra phía ngoài: “Không biết xe của Đổng Hàn Thanh xử lý thế nào rồi, hay là gọi điện thoại cho anh ta hỏi xem thế nào nhé?”
“Trầm Duệ!”
“Anh nói cái gì?” Lương Nặc chớp chớp mắt, nhìn anh ta vẻ không hiểu.
“Tôi nói tôi tên là Trầm Duệ, cô nhớ kỹ lấy cho tôi.”
Lương Nặc nhìn anh ta như là ăn phải thuốc nổ, trong lòng thấy hả hê lắm: thích đóng kịch à? thích không thừa nhận à? đáng đời!
Đúng lúc này, chiếc xe như bị chập mà đi chậm lại, Lương Nặc đơ người ra: “Chú tài xế ơi sao vậy ạ?”
“Hình như xe lại hỏng rồi, xin lỗi cô nương nhé.” Tài xế nhìn Lương Nặc với khuôn mặt lúng túng ngại ngùng nói: “Thôi cô chịu khó xuống bắt xe khác giúp tôi, chạy từ nãy tôi cũng không lấy tiền nữa đâu.”
Lương Nặc chỉ có thể từ trên xe đi xuống, chiếc xe máy của Trầm Duệ đỗ bên cạnh cô.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về!”
“Không thèm!”
Lương Nặc quyết định nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, quay người bước dẹp về phía lề đường chuẩn bị đi bắt xe khác.
Trầm Duệ đột nhiên như tức điên lên, từ trên chiếc xe máy bước xuống, đôi tay ôm vào eo cô rồi bế phốc cô lên: “Mẹp kiếp, cứ phải bắt lão tử ép mới chịu à?”
Lương Nặc đơ người ra, khi hoàn hồn cô ra sức đẩy anh ta ra: “Anh là ai hả? Tôi biết anh à? nhanh bỏ tôi xuống, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối thật đấy!”
“Cáo đi! Cô tưởng tôi sợ chắc!”
TRầm Duệ không hề để ý đến hình tượng của bản thân, kiên quyết bế Lương Nặc lên xe máy, vừa đặt cô lên xe một tay anh ta vẫn giữ lấy rồi nhanh chóng trèo lên xe nổ máy.
Lương Nặc vùng ra không được lại sợ xe chạy bị ngã nên đành không kháng cự thêm nữa: “Anh đưa tôi đi đâu?”
“Lắm lời!”
Sau cùng Trầm Duệ đã đưa cô về Lương gia, đứng ở cửa Lương gia.
Lương Nặc nói rất nghiêm túc: “Em hỏi anh thêm một lần nữa, anh có phải là Bắc Minh Dục không?”
“Ai? Tôi nghe không rõ? Nói lại lần nữa xem.”
Trầm Duệ ngoáy ngoáy tai, cười nụ cười lưu manh nhìn cô.
Lương Nặc giơ chân đá vào phần dưới cơ thể anh ta: “Khốn kiếp, như thế mà còn không chịu thừa nhận!”
Trầm Duệ không ngờ rằng Lương Nặc sẽ tấn công vào chỗ đó, sắc mặt anh ta biến đổi, giật mình quay người né đi nhưng vẫn bị Lương Nặc đá trúng một chút.
“Cô không muốn sống nữa à?” anh ta đột nhiên gắt lên.
Lương Nặc cười lạnh lùng: “Dù sao thì bây giờ tôi cũng là góa phụ, không chồng không con, có bản lĩnh thì anh bóp chết tôi đi?”
Về tới phòng khách Lương gia, thư ký Tôn đem máy tính bảng lại trước mặt cô nói: “Thiếu phu nhân, Diệp Thành Minh gặp chuyện rồi.”
Lương Nặc cầm lấy chiếc máy tính bảng, trong đó là một đoạn video.
Nhìn chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, chắc là do quay trộm.
“Đây là...?”
“Bên trong câu lạc bộ Giang Nam bị người ta quay trộm một đám người đang hút thuốc phiện tập thể.” Thư ký Tôn nói với vẻ rất nghiêm trọng: “Giang Nam là câu lạc bộ cao cấp và có tiếng ở Hải Thành, nhưng ông chủ thực sự đứng đằng sau thì chưa bao giờ lộ mặt, Diệp Thành Minh là ông chủ thứ hai, nhất định anh ta sẽ bị cảnh sát quan tâm chặt chẽ.”
“Ý anh muốn nói là gì?”
“Hạ gục câu lạc bộ Giang Nam, như vậy Diệp Thành Minh sẽ như mất đi một cánh tay.”
Khi tắm Lương Nặc không ngừng nghĩ về đoạn video vừa rồi, tại sao mà sớm không bị tung ra, muộn không bị tung ra mà lại là đúng thời điểm này, Lương Nặc lờ mờ cảm thấy, việc này là do Trầm Duệ làm.
Hôm đó ở trên chùa, bọn họ hẹn gặp nhau bí mất nhất định là để thảo luận về đối sách đối phó.
....................
Mấy ngày sau đó, Diệp Thành Minh gần như phiền phức ngập đầu, đoạn video về hút thuốc phiện sau khi bị tung ta vài ngày thì tiếp sau đó lại lộ ra việc mại dâm phía sau câu lạc bộ.
Tin tức được lan truyền nhanh đi như gió.
Lương Nặc càng kiên định tin rằng nhất định là có người trù tính, sắp đặt trước.
“Thư ký Tôn, việc của Diệp Thành Minh đều là do anh làm đúng không?”
Thư ký Tôn thừa nhận một cách rất hả hê: “Đúng vậy, hiệu quả cũng không tới nỗi nào đúng không?”
“Đằng sau không có người khác giúp đỡ sao?”
“Không có.”
Chủ tớ cả hai có cắn chết cũng không chịu thừa nhận rằng quen biết đối phương, Lương Nặc cười vào mặt bọn họ, có bản lĩnh thì cả người họ cứ đóng kịch cả đời đi.
Song, việc cảu Diệp Thành Minh vẫn chưa được coi là kết thúc, khi Diệp Thành Minh bị ép tới mức cực điểm rồi, anh ta liền phản kích một cách điên loạn, trước sau đã dẫn tới việc hai người nhân viên bị đưa đi thẩm vấn.
Sau cùng còn lôi cả Lý đạo trưởng vào cuộc.
Khi nhận trả lời phỏng vấn của các phương tiện truyền thông, anh ta ngầm chỉ trích rằng Lý đạo trưởng mượn hình ảnh của anh ta để gây ảnh hưởng, bây giờ đã thành công rồi thì liền cố ý hãm hại anh ta.
Người ngoài không biết quan hệ của Diệp Thành Minh và Lý đạo trưởng.
Nhưng Lương Nặc và thư ký Tôn thì đều biết rất rõ.
Bọn họ rắn chuột một nồi, đáng lẽ đều là những “công thần” hãm hại Bắc Minh Dục nhưng một núi không thể có hai hổ, không kể lúc trước bọn họ có thế lực thế nào, bây giờ nhất định phải nghi ngờ lẫn nhau, muốn loại bỏ đối phương.
Diệp Thành Minh gặp nạn trước, sự cân bằng thế lực đã bị đánh mất, hai bên bắt đầu cuộc chiến.
Ngày thứ ba.
Câu lạc bộ của Diệp Thành Minh và giáo đường của Lý đạo trưởng đều trở thành trọng điểm quan tâm của phía cảnh sát, Lương Nặc thì đường đường chính chính dưới sự trợ giúp của thư ký Tôn tham gia vào các thể loại tiệc hội, tạo mối quan hệ nhằm giúp Bác Thụy phát triển và mở rộng hơn.
Nhưng trong đa số các trường hợp, thư ký Tôn đều bị người ta chà đạp.
“Thiếu phu nhân, từ lần sau những trường hợp thế này cô đừng đưa tôi đến nữa.”
Sau vài lần thư ký Tôn liền khuyên bảo: “Thương trường chông gai nhiều như lông ngựa vậy, những người kia họ chà đạp tôi thì cũng là đang chà đạp cô, việc gì phải tự mình chuốc khổ vào thân chứ?”
Lương Nặc lắc đầu: “Tôi đưa anh tới đây là để xem xem sau khi Bắc Minh gia gặp chuyện, kẻ nào trở thành kẻ trở mặt điển hình nhất.”
Thư ký Tôn liên tục thở dài.
Khi bữa tiệc gần tới lúc kết thúc, Lương Nặc nhìn thấy ở một góc tường có một bóng dáng người rất quen thuộc, từ thói quen của dáng đứng tới cách ăn mặc, dường như giống hệt với Bắc Minh Dục.
Lương Nặc vội vàng gọi: “Thiếu gia!”
Người đàn ông từ từ quay người lại, đó là khuôn mặt đầy vết rếp bò của Trầm Duệ, nhưng hôm nay anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu nâu, che đi gần nửa các vết sẹo.
“Cô đang gọi ai thế?” Trầm Duệ hai tay khoanh trước ngực, hỏi lại.
Ánh mắt Lương Nặc thoáng qua sự thất vọng: “Tôi đang gọi ma!”
“Trầm tiên sinh.” Lúc này, đi ra từ phòng vệ sinh nữ có một cô gái, khoảng chừng 25, 26 tuổi, cô ta không chú ý tới Lương Nặc, đưa tay ra bám lấy ngang eo Trầm Duệ: “Chúng ta đi đâu xem phim đây?”
“Em thích đi đâu thì chúng ta đi đó!”
Anh ta nói giọng khàn khàn nhàn nhạt, cực kì giống với Bắc Minh Dục khi nói nhưng câu nói ngọt ngào tình cảm.
Người phụ nữ đang định chuẩn bị nói địa chỉ thì liền thấy Lương Nặc đột nhiên hùng hổ tiến lại gần dang hai tay ra chặn giữa đường, cô ta không thể không hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô là...?”
“Kẻ bóc trần sự thật!”
Hành lang không rộng cũng không hẹp, Lương Nặc đứng ở giữa chặn ngang, cười lạnh lùng nói: “Vị tiểu thư, tôi nghĩ nhất định tôi phải nói với cô, vị tiên sinh đây có diện mạo xấu xí không thể xấu xí hơn, sao một người quốc sắc thiên hương như cô mà đi cũng anh ta chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
Sắc mặt Trầm Duệ đột nhiên trở nên khó coi.
Trong lòng Lương Nặc thấy thích thú lắm.
Người phụ nữ không những không bất ngờ mà còn cười: “Vẻ đẹp tâm hồn hạ ngục tất cả những yếu tố bên ngoài, cảm ơn ý tốt của cô đã nhắc nhở, nhưng tôi sớm đã biết diện mạo thật của Trầm tiên sinh rồi.”
Nói xong, cô ta khoác tay Trầm Duệ bước đi.
Lương Nặc tức giận đứng đó hậm hực giậm chân, sau đó chụp ảnh bọn họ lại rồi gửi cho thư ký Tôn hỏi: “Người phụ nữ này anh có biết không?”
“Biết.” Thư ký Tôn trả lời rất nhanh: “Con gái của ủy viên Ban kiểm tra kỷ luật của Hải Thành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...