Cô chỉ nhớ, trong lúc cô hôn mê có một người luôn miệng nói như vậy bên tai cô, nói rằng bé gái đã chết đó không phải là con cô mà con cô là một bé trai....
“Tiểu Nặc Nặc, anh thấy em vừa sinh em bé xong lại ra nhiều máu, bây giờ tinh thần không được tốt, ngoan, quay về phòng ngủ một giấc đi.”
Lương Nặc đột nhiên lắc đầu: “Không phải vậy, các người đều đang lừa tôi, các người lừa tôi....”
“Xin lỗi, anh đã không có khả năng để giữ lại được đứa con của em.”
Lý Tranh Diễn ôm chặt lấy cô, âm thanh trầm xuống: “Là anh đã đến muộn quá, tất cả đã thành kết cục, nhưng Tiểu Nặc Nặc, em mới hai mươi tuổi, cuộc đời em mới vừa bắt đầu thôi, em không thể phát điên lên thế này được!”
“Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo....”
Lương Nặc càng trở lên điên loạn hơn, cô không phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả.
“Mất đi đứa trẻ này, không chỉ mình em đau xót, Minh Dục cậu ấy cũng rất đau, cậu ấy....”
“Là lão phu nhân!” đồng tử mắt Lương Nặc như mở rộng ra, cô kiên định nói: “Lão phu nhân hại chết con tôi, anh ta không để cho bà ta đền mạng, bọn họ đều là thủ phạm...đều là thủ phạm....”
Lý Tranh DIễn khẽ cười, vỗ nhẹ vào vai cô: “Ừm, bọn họ đều là thủ phạn...hại chết con em....”
...............
Lương Bắc Văn đột nhiên thăng vị cùng với việc tiến hành một cuộc cải cách thay đổi toàn bộ nhân sự trong nội bộ tập đoàn, hễ ai có quan hệ hay có ý định hướng về phía Bắc Minh Dục thì đều bị sa thải.
Chỉ có một bộ phận nhỏ những nhân viên cốt cán then chốt là ông ta tạm thời không dám động vào, một phần cũng vì chưa tìm được người phù hợp để thay thế.
Nửa năm trời, cuộc tranh đấu trong tập đoàn càng ngày càng ác liệt.
Hậu quả gây ra là vị trí tập đoàn lớn nhất của Hải Thành phải miễn cưỡng duy trì, thị trường hải ngoại gần như bị sói mòn, các đối thủ cạnh tranh ác liệt, dòng vốn quay vòng có những lúc gặp khó khăn.
Trong cuộc họp khẩn hội đồng quản trị, các đại cổ đông tỏ ý không chấp nhận việc lợi ích của họ bị tổn hại, muân thuẫn nhằm thẳng vào Lương Bác Văn.
“Lương tiên sinh, thiếu gia đột nhiên đem số cổ phần trong tay anh ấy chuyển nhượng lại cho ông, lại tiến cử ông làm tổng giám đốc, điều này thể hiện sự tin tưởng của thiếu gia đối với ông, bất kì quyết định gì của ông chúng tôi cũng chưa từng có sự can thiệp nào, thế nhưng có phải ông nên có vài lời giải thích đối với các cổ đông như chúng tôi về những tổn hại của tập đoàn trong nửa năm trở lại đây?!”
“Đúng vậy, không thể vì những mục đích của cá nhân ông mà làm tổn hại tới lợi ích của tập đoàn!”
“Nếu Lương tiên sinh cứ tiếp diễn thế này, tôi chắc sẽ phải bán cổ phần!”
“Tôi đề nghị mời thiếu gia quay lại tập đoàn để chủ trì đại cục!”
“Tôi cũng tán thành, thiếu gia kể cả mắt có mù, tai có điếc cũng sẽ không làm cho công ty thành ra thế này? Thị trường hải ngoại kiếm tiền nhất nửa năm trở lại đây lợi nhuận lại không bằng một phần ba mươi của thị trường nội địa? Mẹ ông chứ ông đang cầm tiền của những cổ đông như chúng tôi ném qua cửa sổ đấy à?”
............
Trong hội nghị cổ đông, Lương Bác Văn không biết giấu mặt mũi đi đâu, về tới phòng làm việc, ông ta phẫn nộ đem báo cáo ném vào mặt trợ lý.
Trợ lý bồn chồn lo sợ: “Lương tổng, thị trường hải ngoại vẫn luôn là chiến trường chủ lực của tập đoàn chúng ta, nhưng chỉ trong thời gian có nửa năm mà doanh thu lại thu nhỏ về như vậy, tôi cảm thấy....”
“Anh cảm thấy cái gì?”
“Bắc Minh Dục có phải là không can tâm tình nguyện giao công ty cho ngài, vì vậy đã lén lút giở trò gì không?”
Lương Bác Văn đơ người ra, nửa năm nay, ông ta bận rộn với công việc nội bộ của tập đoàn, vì vậy mà coi nhẹ mấy con sói nhìn chằm chằm rớt rãi vào tập đoàn như muốn nuốt sống.
Cổ phần của tập đoàn thực ra đa số đều nằm trong tay Bắc Minh phu nhân, Bắc Minh Dục chẳng qua cũng chỉ có 5% số cổ phần trong đó.
Lúc trước khi giao lại cho ông ta cũng chỉ có số 5% đó.
Sau khi chuyển nhượng cổ phần, ông ta nhanh chóng được Bắc Minh Dục đưa lên vị trí của anh, khi lão phu nhân trở về, tất cả đều đã xong xuôi không thể thay đổi được gì.
“Nửa năm nay, hắn ta luôn lúc ẩn lúc hiện, ta cứ nghĩ hắn bỏ cuộc rồi! Cậu nhắc như vậy ta mới thấy mình không thể yên tâm được....đi tìm một thám tử tư, đi theo Bắc Minh Dục 24/24 cho tôi, xem xem cậu ta tiếp xúc với những người như thế nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...