Lương Nặc luôn có cảm giác Hình Sở Mặc chẳng phải người tốt gì, những từ ngữ khó nghe đó mà hắn cũng có thể nói ra thuận miệng cứ như nói câu thời tiết hôm nay đẹp quá vậy, càng ngày cô càng kiên định với ý nghĩ nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta.
Kỷ Sênh thì nhìn anh ta nói: “Anh đeo kính đen thế này không phải vì bị người ta đánh cho thâm mắt chứ? Ha ha, bỏ ra để bà cô này xem nào, xem rốt cuộc bị đánh đến mức thành ra thế nào?”
“Biến biến biến....có gì đáng xem chứ?”
HÌnh Sở Mặc cáu lên mắng cô một câu rồi lại quay ra nói nghiêm túc: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất việc chính, mấy ngày nay em cẩn thận chút nhé, hôm qua sau khi nói chia tay với Lưu Hàn xong, cô ta hình như tìm bọn du côn đến đánh....hình như, muốn đối phó với em hay thế nào đấy? Cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm, thông tin này cũng là bạn anh ở quán bar nghe được!”
“Đối phó với em?” Kỷ Sênh đột nhiên nhìn HÌnh Sở Mặc với thái độ đề phòng: “Trời, hôm qua cô ta còn nói gặp em lần nào sẽ đánh em lần đó, hôm nay đã đi tìm người để xử lý em à? Hình Sở Mặc bà cô này sao lại quen biết một người bạn như anh chứ?”
“Thôi được rồi, anh đây không phải đã đến để thông báo cho em còn gì?”
Lương Nặc nhìn Hình Sở Mặc khinh bỉ, đến bạn gái của chính mình mà còn không quản nổi để liên lụy tới Kỷ Sênh, cô nói chẳng vui vẻ gì: “Bên cạnh tôi lúc nào cũng có vệ sĩ, Kỷ Sênh, mấy ngày này cậu cứ đi cùng mình cho an toàn.”
Hình Sở Mặc cũng gật gật đầu: “A! Tôi quên cả mất, cô bây giờ là vợ của Bắc Minh thiếu gia, cũng chính là thiếu phu nhân của Bắc Minh gia rồi! Như vậy vệ sĩ bên cạnh cô công phu chắc cũng không tới nỗi nào, vậy thì tôi cũng không bố trí người bảo vệ Kỷ Sênh nữa, nhưng dù sao thì cũng phải chú ý đấy Kỷ Sênh.”
Lương Nặc cũng không nói gì thêm với anh ta, liền kéo tay lôi Kỷ Sênh đi.
Hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa, buổi chiều Kỷ Sênh đột nhiên thấy rất đau bụng, muốn đi bệnh viện xem thế nào, Lương Nặc bảo mấy người vệ sĩ theo sát hai bọn họ rồi cùng đi tới bệnh viện, lúc đó tầm hơn hai giờ chiều, bệnh viện người đông nghìn nghịt.
Lương Nặc đi ra khỏi thang máy liền nghe thấy một câu nói của Kỷ Sênh: “Cẩn thận” quay đầu nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì cô cảm thấy sau gáy có vật gì đó đập vào đau điếng, sau cảm giác đó cô không còn biết gì nữa.
Trong lúc đó Bắc Minh Dục vừa mới xác định được nhà thầu cho dự án Hải Trung, mệnh lệnh còn chưa được truyền đi thì thư ký Tôn hốt hoảng kêu lên từ cửa lúc chưa bước vào phòng.
“Thiếu gia, có chuyện rồi!”
Bắc Minh Dục nheo mày, anh không hài lòng với bộ dạng khoa trương của thư ký Tôn: “Có việc gì mà hốt hốt hoảng hoảng thế? Vào phòng tôi cũng không biết gõ cửa?”
Thư ký Tôn lau lau mồ hôi trên trán: “ Thiếu gia, thiếu phu nhân mất tích rồi!”
“Cái gì?”
Anh đang ngồi bình tĩnh trên bàn liền đứng phắt dậy, ánh mắt tối sầm đầy sát khí: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thiếu phu nhân ở trong bệnh viện bị người ra bắt đi rồi, hơn nữa....những vệ sĩ bảo vệ thiếu phu nhân cùng với cô Kỷ Sênh đều bị đánh hôn mê rồi vứt ra cổng sau của bệnh viện, vệ sĩ thì vừa mới tỉnh lại, còn cô Kỷ Sênh vẫn đang hôn mê.”
Trong đầu Bắc Minh Dục hiện lên rất nhiều ý nghĩ khác nhau, sau cũng anh vẫn giữ được bình tĩnh nói: “Gọi điện ngay cho Lý Tranh Diễn, bảo người của cậu ta xem xem, kẻ nào không biết trời cao đất dày mà dám đụng tới người của Bắc Minh gia, còn nữa, lập tức báo cảnh sát, trong vòng 1 giờ tôi muốn có được toàn bộ video camera quay được về chiếc xe đó.”
“Vâng.”
Thư ký Tôn sau khi nhận lệnh lập tức đi làm theo lời anh, Bắc Minh Dục cũng không còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, sau khi ký vào mấy tập tài liệu còn đang xem dở, liền thông báo hủy hết các cuộc họp, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng tới chỗ Lý Tranh Diễn.
Nhìn bề ngoài thì công ty của Lý Tranh Diễn cũng như bao công ty khác, nhưng trên thực tế, công ty anh ta có nguồn nhân lực lớn nhất về xã hội đen ở đất Hải Thành. Từ các câu lạc bộ tầm vừa như Pub tới những khu vui chơi câu lạc bộ giải trí tầm ca, dường như đều có dấu chân kinh doanh kiếm tiêng của anh ta.
Có thể nói rằng, những người biết điều thì đừng có đụng tới hay gây sự với Lý Tranh Diễn, chính xác mà nói, thà gây sự với Bắc Minh Dục còn hơn gây sự với Lý Tranh DIễn, nhìn anh ta có vẻ như loại công tử chơi nhưng thực ra là kẻ thâm độc không đoán biết được.
Nếu gây chuyện với Bắc Minh Dục thì anh sẽ đường đường mà giải quyết chúng nhưng với Lý Tranh Diễn thì....Khi nào bạn gặp tai ương, khi xuất hiện những sự việc bất ngờ ngoài ý muốn, bạn sẽ đều cảm thấy đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay vô tình, nhưng thực ra tất cả đều là một tay Lý Tranh DIễn tạo nên, Lý gia bao nhiêu năm nay ở cái đất Hải Thành này chưa bao giờ biết đến thất bại, có thể nói, tất cả mọi việc đều liên quan tới Lý Tranh Diễn.
Nửa tiếng sau Bắc Minh Dục có mặt ở công ty của Lý Tranh Diễn.
Đúng lúc đó thư ký Tôn cũng đem tất cả những video có liên quan tới chiếc xe bắt cóc gửi tới điện thoại Bắc Minh Dục, anh đưa cho Lý Tranh Diễn: “Xem xem, có ấn tượng gì với chiếc xe này không?”
Khi Lý Tranh Diễn nhận được điện thoại của thư ký Tôn, anh ta sớm đã phái thủ hạ đi tìm người.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất mờ không rõ ràng, Lý Tranh Diễn quay ra nói: “Ông bạn, tôi biết cậu rất lo cho Tiểu Nặc Nặc, tôi cũng biết trí nhớ của tôi hơn người, thế nhưng xe thì chiếc nào nhìn chả giống chiếc nào, lại còn không có biển, tôi làm sao mà biết được rốt cuộc là ai làm?”
“Ai thèm quan tâm cô ta?” Bắc Minh Dục trừng trừng mắt lên nhìn, rồi thu về chiếc điện thoại cho vào túi.
Lý Tranh Diễn thở dài, đập vào vai anh: “Cứ mạnh mồm đi, rồi sẽ có một ngày cậu còn rơi nước mắt cơ.”
“Thôi được rồi, lo tìm người trước đi.”
“Tôi biết rồi, cho người ngả đi khắp nơi tìm rồi, nếu trong vài giờ đồng hồ nữa mà không tìm thấy người, vậy thì... điều chúng ta có thể làm chỉ có thể là đợi, Tiểu Nặc Nặc không phải là dạng người có kẻ thù, nói vậy có nghĩa là, muốn nhằm vào cô ấy khả năng cao là muốn đối phó với cậu thôi.”
“Tôi cũng không tin bọn họ bắt cóc cô ấy đi mà lại không làm gì cô ấy.”
“Đợi đến lúc bọn họ gọi tới, tôi sẽ cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra xem tín hiệu phát ra từ đâu, chúng ta cần xác định được một vùng cụ thể đã sau đó tính tiếp....nói thật xem nào, gần đây cậu có làm gì quá đáng đắc tội với ai không? ”
“Không.” Bắc Minh Dục lắc đầu: “Có thể là do cô ấy vừa bị lộ thân phận, có người muốn tranh thủ cơ hội để tống tiền cũng nên.”
Tất cả đều còn là ẩn số, Bắc Minh DỤc và Lý Tranh Diễn đều đoán không ra rốt cuộc mục đích của đối phương là gì.
“Trước khi bị bắt cóc cô ấy ở cùng với bạn cùng phòng là Kỷ Sênh, bây giờ Kỷ Sênh vẫn còn đang hôn mê, đợi cô ấy tỉnh lại rồi tôi sẽ cho người đưa cô ấy tới đây.”
“Kỷ Sênh?” Lý Tranh Diễn nhếch mép, để lộ ra nụ cười đểu giả: “sao cái tên này nghe quen tai thế? Ông bạn, cậu có thấy thế không?”
“Kỷ Sênh?” Bắc Minh Dục suy nghĩ một lát rồi nói: “Ký sinh trùng? Đúng là có chút quen quen.”
“...........” Lý Tranh Diễn lườm anh một cái, thở dài: “Xem ra những chuyện ngày nhỏ cậu không có chút ấn tượng gì rồi, thôi bỏ đi, Kỷ Sênh, không cần để cô ta tới nữa, có tình hình gì cậu thông báo cho cô ấy là được rồi!”
“Tôi trời sinh ra đã không có cảm xúc gì với phụ nữa, ngày nhỏ cũng thế, mà tôi có quen biết với cô ấy à?”
“Ha ha, đúng là mắc bệnh có thâm niên, cô ta chính là em gái chẳng cùng cha cũng chẳng cùng mẹ với tôi.”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Hình như có chút ấn tượng, trước khi trở thành em gái của cậu, dường như có lần cậu còn kéo tay tôi trèo tường vào trường học cô ấy để nhìn trộm cô ấy đúng không? Kết quả là vô tình đột nhập vào nhà vệ sinh nữ rồi còn bị người ta mắng là kẻ biến thái?”
“Những việc như thế cậu còn nhớ làm cái gì hả?” Lý Tranh Diễn nhìn Bắc Minh Dục: “Dù gì thì bây giờ cô ấy cũng là em gái tôi, Lương Nặc gặp chuyện như thế cũng không liên quan gì tới cô ấy, cậu đừng động tới cô ấy đấy.”
“Quan hệ của cô ấy và vợ tôi rất tốt, tôi cũng không muốn làm gì cô ấy cả.”
Ánh mắt Lý Tranh Diễn trầm xuống nhìn ảm đạm: “Ngày đó mọi người đều nói cậu chắc sẽ một mình cả đời, thế mà không ngờ được rằng cậu lại là người kết hôn đầu tiên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...