Đôi mắt cô
dừng lại ở hình ảnh rất thuận tầm nhìn của một người đàn ông trên tấm áp phích phía bên tay phải, anh ta mặc bộ đồ âu màu đen phẳng lì không một nếp nhăn, chiếc cà vạt màu đỏ được thắt chỉnh tề, ánh mắt sâu sắc, ngũ
quan cân đối, khuôn mặt rõ ràng từng nét như được cắt gọt qua vậy, cho
dù là được in trên tấm áp phích nhưng cô cũng có thể cảm nhận được khí
chất và sự mạnh mẽ cường tráng của anh ta.
Woa!!!
Lại có người đẹp trai như thế này chứ?
Lương Nặc chép miệng vài cái, tự nghĩ, cuộc sống về đêm ở Giang Nam đúng là không hổ danh đứng đầu trong các club.
Cô lắc lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ lung tung vừa rồi, bắt đầu
tiến đến từng phòng để tìm Bắc Minh Dục, nhưng cô đã đi năm phòng rồi mà vẫn không tìm thấy anh ta.
Thực ra thì hôm gặp Bắc Minh Dục trong cái phòng tối đen như mực, cô chỉ
láng máng thấy được hình ảnh anh ta không phải quá già mà ngược lại có
thân hình cao lớn và cường tráng, thôi thỉ chỉ có thể dựa vào vận may
vậy.
Cuối hành lang, đi vào một lối rẽ lại là một khu VIP khác, đang định mở cửa
một căn phòng ở phía bên tay phải thì bỗng nhiên dưới vai cảm thấy như
có gì đó va vào làm đau điếng, cả người cô dúi dụi đập vào tường.
Cố gắng đứng lại ngay ngắn sau đó, quay người lại nhìn, một người đàn ông
va vào cô, chiếc túi xách nhỏ của cô vẫn nằm dưới nền nhà.
Người đàn ông chẳng thèm quay ra nhìn cô mà nghiêng người bước đi,trong đầu
cô đã nghĩ không thể để anh ta bước đi mất lịch sự như vậy, vừa nghĩ cô
vừa hành động luôn, nắm lấy cổ tay giữa anh ta lại: “Anh này, anh vừa va vào tôi làm rơi túi xách của tôi.” Trong khoảnh khắc, hành lang vẫn
vang lên tiếng nhạc nhưng sự lạnh nhạt của con người thì dường như làm
nó giống với không khí của một thành phố chết.
“Bỏ tay ra”. Người đàn ông không thèm quay đầu lại, câu nói lạnh lùng được phát ra.
Trong giọng nói nhỏ và khàn được phát ra lạnh lùng, Lương Nặc có chút gì đó
cảm thấy quen quen nhưng bị khí chất và thân thể cường tráng của anh ta
làm dao động, cô không kịp nghĩ thêm điều gì, thậm chí còn ngoan ngoãn
nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra.Người đàn ông lấy chiếc khăn ướt lau cổ tay vừa
bị cô nắm vào sau đó vứt chiếc khăn giấy với thái độ ghê tởm.
Lương Nặc giương mắt đờ đẫn chết lặng người, anh ta ưa sạch sẽ tới mức ấy cơ
à?Cô cúi đầu tự nhặt túi xách, quyết định không giằng co lý luận với anh ta nữa, nhưng vừa đứng lên thì lọt vào ánh mắt cô là hình ảnh của mấy
tờ nhân dân tệ màu đỏ, hắn ta ngông cuồng tự cao tự đại nói: “Đừng có mà bám lấy tôi.”
Lương Nặc như bị ép cho tức giận vậy, một người va vào cô không xin lỗi thì
thôi lại còn lấy tiền ra để sỉ nhục cô. Nỗi bực tức bị dồn nén mấy ngày
hôm nay được thể bùng phát ra. Cô giật lấy mấy tờ tiền trên tay hắn,
không nói gì liền dùng chúng cố đập vào đầu hắn: “Ai thèm những đồng
tiền dơ bản của anh, anh nghĩ tôi không có à?”
Năm tờ nhân dân tệ màu đỏ từ trên đầu hắn bay từ từ trên không trung trong khoảnh khắc rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên tối sầm lại.
Lương Nặc bây giờ mới nhìn rõ hắn chính là người đàn ông in hình trên tấm áp
phích, đơ người ra một lát, tay cô chỉ thẳng về phía bức áp phích: “Hình ảnh trên tấm quảng cáo kia chính là a....anh.”
Vừa dứt lời, Bắc Minh Dục bất thình lình kéo đầu cô lại, nhìn cô với cái nhìn sắc lạnh.
Là cô ta?
Bắc Minh Dục nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của cô lộ rõ vẻ
kinh nhạc và tức giận, nhíu mày sau đó hai tay tóm lấy đôi vai ghầy mảnh khảnh của cô, đẩy cô sát vào tường, khống chế không cho cô động đậy
giữa bức tường và ngực hắn, liếc xuống nhìn cô: “Dám lấy tiền đập vào
đầu tôi, tôi mới thấy cô là một đấy.”
“Không,” Lương Nặc bị hành động bất ngờ đó của hắn dọa cho sợ hãi, ngước mắt lên nhìn hắn: “Là, là anh đã dùng tiền sỉ nhục tôi trước chứ....”
“Sỉ nhục?”
Anh ta nắm lấy cằm cô hất lên đồng thời cúi đầu xuống, một gương mặt hội tụ đầy đủ các yếu tố của vẻ sáng lạn, khôi ngô tuấn tú.
Lương Nặc hết sức sợ hãi, vội vàng lấy hai cánh tay che trước ngực: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, tôi là người phụ nữ đã có chồng, tôi không có nhu cầu đối với sự phục vụ của anh.”
Khoảng cách của hai người là rất gần, tới nỗi cô còn cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh ta khi tức giận, đúng lúc cô nghĩ chắn hắn sẽ không làm gì
mình thì Lương Nặc bị hắn đẩy ngã xuống đất, mặt nhăn nhó trong đau đớn.
Bắc Minh Dục từ trong túi quần rút ra một chiếc ví da, móc trong ví ra một
sấp tiền loại mệnh giá cao nhất màu đỏ, ánh mắt lạnh lùng khinh thường
quét sấp tiền đó vào mặt cô, sau đó hắn cầm sấp tiền ném thẳng vào đầu
cô, từng tờ từng tờ rơi xuống đất.
“Tôi vẫn luôn muốn dùng tiền để sỉ nhục cô.”
Nói xong, hắn quay người bước đi, Lương Nặc đờ người nhìn đống tiền rải đầy dưới đất, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chắc chắn tiền phục vụ của hắn rất đắt, ném nhiều tiền thế này xuống đất mà không hề chớp mắt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...