Trong phòng công chúa nhiễm đầy hơi thở tình dục.
Thiếu nữ không biết mệt đến thiếp đi từ khi nào bị Tư Vực ôm chặt trên tay, anh nhẹ nhàng bế lên cô cử chỉ ôn nhu dịu dàng giống như sợ kinh động tới con mèo nhỏ trong lòng.
Nước ấm đã được anh điều chỉnh vừa phải mới ôm cô đi vào bồn tắm.
Nhìn thiếu nữ toàn thân da thịt trơn bóng phiếm hồng phô bày ở trong nước, lúc ngủ say còn thói hư cọ cọ mặt lên ngực anh, Tư Vực thái dương gân xanh nảy nảy, không dám nhìn vào cô gái trong lòng nữa.
Không ai hiểu được anh hiện tại phải khắc chế như thế nào mới không đè cô ra làm thêm một hồi.
Anh hít sâu một hơi thao tác nhẹ nhàng tỉ mỉ mà bôi bọt sữa tắm lên người cô, lúc tay cọ đến âm hạch còn trêu đùa ấn vài cái.
Động nhỏ của cô thật mê người nhưng anh cũng không dám quá phận, hoa môi quá mức ửng đỏ đã có điểm hơi sưng, anh chậm rãi moi rớt chất lỏng dính dấp bên trong lỗ nhỏ ra, thiếu nữ như gặp đau lông mày đẹp khẽ nhíu lại.
Nơi đó sưng thật rồi.
Tư Vực rụt tay thu hồi tầm mắt, hậu quả mình gây ra trong suốt vài giờ liền còn bày ra trước mắt, Anh chỉ đành cố chặt đứt tư tưởng dục vọng, nào dám tiếp tục nghĩ tới ý tưởng lôi cô ra đại chiến uyên ương nghịch nước.
Sau khi vượt qua thử thách tâm lý rửa sạch sẽ thân thể cho cô, Tư Vực vừa tắm xong mà cả người đều toát một tầng mồ hôi hột.
Anh không biết cô đã hạ bùa mê gì với mình, mỗi lần gặp cô đều cưỡng không nổi sức hấp dẫn trên người cô toát ra, thiếu nữ ánh mắt sáng ngời lém lĩnh, tính cách tuỳ hứng ngang bướng lại thích nói đạo lý ngang, khuôn miệng nhỏ thích ăn đồ ngọt mềm mại đến đáng yêu, còn cả mùi hương thơm tinh tế, mỗi một ánh mắt mỗi một cử chỉ hầu như tất cả đều là chí mạng đối với anh.
Anh rất sợ cô gái đáng yêu của anh sẽ bị những người khác phát hiện.
Họ sẽ đến tranh giành cướp cô đi mất.
Cho nên lần đó ở phòng 109 chất vấn cô, tiềm thức anh lại dấy lên nổi sợ khôn cùng, sau khi ra khỏi phòng anh không ngừng hối hận vì mấy lời thốt ra kia rất muốn thu hồi chúng, anh rất sợ cô giận dỗi lại tự trách mình độc miệng nói lời làm cô buồn.
Anh muốn nghĩ cách làm cô nguôi ngoai chuyện này đi, nhưng trước giờ anh không giỏi dỗ dành ai.
Cô là người đầu tiên khiến anh sinh tâm chiếm hữu còn muốn học cách lấy lòng.
Lúc anh hối ý muốn trở về dỗ dành cô tuy rằng giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng trạng huống nan kham vô năng vẫn không thể cản ý chí muốn vãn hồi với cô, dẫu phương pháp có bức bách làm anh thực hành có chút cực đoan nhưng ít ra kết quả hiện tại cũng coi như hài lòng.
Anh thò mặt lên gò má mềm mại của cô hôn trộm vài cái, cảm thấy có chút thoả mãn.
Nếu có thể anh hy vọng cô ngốc một chút, không cần biết gì hết.
Sau này anh nhất định sẽ dùng mọi thứ tốt đẹp trên thế gian đối xử thật tốt với cô.
Chuộc đi những lầm lỗi đã phạm phải.
...
Tân Mai là bị đói tỉnh, cô nửa đêm bò dậy mới phát hiện thì ra hôm qua ăn chơi quá sức hao tổn thể lực mới khiến cô ngủ mê ly.
Lăn giường hơn ba tiếng, cô ngủ một giấc nhưng khắp người vẫn còn uể oải.
1 giờ khuya rồi, đèn phòng ngủ mở tối u u, cô lay lay người nam nằm trên giường mấy phát.
Thấy anh không phản ứng, Tân Mai dẫu môi định bò xuống giường.
Cổ tay chợt bị cái gì nắm chặt, Tân Mai quay đầu mới chú ý Tư Vực hai mắt mở trân trân nhìn cô.
"Anh...Chưa ngủ sao?" Một hồi mới thích ứng với không gian ít ánh sáng, cô cảm thấy vẻ mặt anh không giống một người vừa mới tỉnh ngủ.
"Đói bụng rồi à?" trầm thấp từ tính thanh âm thật êm tai.
Giống như anh có chuẩn bị sẵn, thấy cô điểm đầu vừa mở miệng nói “đói” Tư Vực liền bật dậy bế cô đi xuống nhà bếp: "Khi nãy thấy em ngủ ngon cho nên không gọi em dậy."
Tân Mai bị anh bế đặt lên ghế ngồi, cô nhìn anh đi mở lò vi sóng đem từng món ăn bắt mắt đi hâm nóng.
Bụng một trận ùng ục kháng nghị, đồ ăn ở đâu mà nhìn ngon mắt như vậy.
Tân Mai không biết nhớ đến chuyện gì, cô thu hồi dáng vẻ ham ăn, bực bội nói: "Ai muốn nghe anh giải thích mấy lời này."
"Hửm?" Tư Vực lòng rùng mình nhưng nét mặt vẫn là thái sơn không sụp đổ.
"Ngây ra cái gì? Em mất tích lâu như thế anh không lo lắng sao, không nhớ em sao?" Vì cái gì trông anh tâm thái điềm đạm như không hề có chuyện gì.
"Không phải, anh là....là..." Có chuyện ngoài ý muốn.
"Ấp úng gì chứ, anh cảm thấy chúng ta gặp dịp thì chơi, chẳng qua chỉ là tình một đêm nên không có bận tâm đúng không?"
"Có lẽ ngày hôm đó nhìn môi em sưng đỏ cùng với mấy câu nói của Hạ Dĩ Dạ , mới làm anh suy đoán lung tung nên mất bình tĩnh nói mấy lời khiến em không vui." Tư Vực không nhanh không chậm nói.
Tân Mai hơi nhột người, nhưng cô vẫn thẳng thắng sống lưng.
"Còn không phải bị anh cái đồ không lương tâm cắn ra nông nổi kia.
Í à có phải anh đang quên em nhắc không phải hiểu lầm của mấy tháng trước mà là vì sao anh có vẻ không lo lắng cũng không nhớ em dù xa cách tận ba tháng trời." Trong khi bà đây ba tháng liền dù ăn, ngủ, đào tường đều nhớ đến hắn, muốn sớm thoát ra để giải thích với hắn.
"Á khẩu rồi à, em nói đúng quá phải không? Em khổ sở bị giam cầm ở nơi khỉ kho cò gáy vừa gặp mặt anh một câu hỏi thăm đều không có, còn đè người ta ra lăn giường không để ý đến cảm nhận của em chút nào.
Có phải lúc ngủ với em, anh tưởng tượng em thành Tưởng Kinh Hồng người anh thích phải không? Còn định đem cái món gì thịt dê xào sả ớt của chị ấy thích nhất cho em ăn, anh nghĩ em cũng sẽ muốn ăn món đó à???" Tân Mai lanh miệng nói một mạch bỗng giật mình, cô nhớ đến Tưởng Kinh Hồng là Triều Khuynh nhập thể lúc chiều trước lâm chung còn nói mấy câu kỳ quái kia.
Kỳ lạ hơn cô thế mà đi ghen tuông với một người đã chết, nề hà người đã chết này còn là một cô gái làm cô phỏng chừng cả đời khó quên.
Như vậy tốt đẹp thập toàn thập mỹ lệnh người gặp đều thương tiếc tiểu cô nương, Tân Mai đối cô ấy còn sinh tâm triều mến, nói không chừng Tưởng Kinh Hồng còn là ánh trăng sáng trong lòng Tư Vực.
Tư Vực tay cầm đĩa tươi ngon thịt dê xào ớt được hâm nóng định mang đến chỗ cô bỗng khựng người.
Lông mi đen nhánh hơi rũ xuống có chút vụng về không biết làm sao.
Thì ra là do anh chưa đủ quan tâm đến cô nên cô mới không cảm thấy an toàn.
Tư Vực nghe cô nói cũng thấy mình tội lỗi đầy đầu.
Nhưng anh thực sự bị oan.
Con người anh không thích nợ người khác điều gì, đối với chuyện Tưởng Kinh Hồng trước đây là vì ân nghĩa tặng than ngày tuyết mà thôi, thế nhưng Tưởng Kinh Hồng dám lấy hai cái khăn ra mạo nhận cô để lừa anh.
Thực ra chuyện anh không thể tha cho cô ta chính là việc không những mạo danh là người cứu anh, còn dám nhân lúc cháy nhà hôi của tạo hiện trường giả bắt anh cưới cô ta hòng chia rẻ tình cảm của anh và Tân Mai.
Đúng là một kẻ ngu xuẩn tìm chết!
Trên thế gian này không một ai có quyền cướp đi cô gái của anh, cả cô cũng không thể.
Kể từ lúc anh gặp Tân Mai, anh đã bắt đầu hy vọng cuộc sống của anh sau này sẽ có sự tồn tại của cô, cả đời này đều có cô tham dự vào thế giới của anh, trong mắt anh tất cả người phụ nữ tung hô nói si mê anh ngoài kia đều chả đáng một xu.
Anh dám thề chưa từng xem cô thành ai lúc ân ái cả, Tưởng Kinh Hồng càng không xứng so với cô.
Bởi người anh thích ngay từ đầu chỉ có Tân Mai.
Tân Mai chống cằm không hề có tâm lực chú ý người đối diện kia đang tự mình đắm chìm trong mớ tối tăm cố chấp cảm xúc.
Cô thật ra đã đói lả người nhưng tật xấu cố làm cao làm bản thân không thể vì đồ ăn mà giảm xuống nhuệ khí dạy vợ dạy thuở ban sơ mới về được.
Nhầm lẫn, là dạy chồng.
"Em không thích món nào có thể nói, sau này đảm bảo chúng sẽ mãi mãi không được phép xuất hiện trên bàn ăn của em nữa."
Tư Vực không bưng lên món thịt dê đó nữa, anh tay lưu loát phi tan đổ hết vào thùng rác không thương tiếc, hổ phách mắt tràn đầy nhu tình bao dung lại thẳng tắp trực diện nhìn vào mắt cô, rõ ràng là một thiếu nam trẻ tuổi nhưng phong tư lúc nào cũng như người đã trưởng thành có lập trường kiên định, hàm chứa thành thục ổn trọng mang đến đáng tin cậy cảm giác.
Thiếu nam trầm ấm giọng nói, khoé môi hơi gợi lên, vững trãi từng câu mà thỉnh giáo người vợ bề trên đã ấn định của mình: "Cả đời còn dài hy vọng trong lúc tôi nuôi em có gì sai sót, mong nàng dâu của anh có thể đại lượng khoan hồng giơ cao đánh khẽ, không lưu giận quá một đêm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...