Lời vừa dứt không khí yên tĩnh cực kỳ.
Thanh Tử trợn tròn mắt, ánh mắt căm giận sắt nhọn tựa dao thật giống như muốn đâm thủng Tân Mai.
Tân Mai lại không thèm chú ý, nàng tất cả lực chú ý đều đặt trên người Tương Vực.
"Ma tôn đại đại, ta thực lòng ái mộ ngài cho nên mới túng quẫn tới mức làm chuyện phạm thượng hòng mơ tưởng được trông thấy ngài ở cự ly gần, ta cam đoan sau này sẽ tiếp tục phát huy để cho ngài thấy ta có bao nhiêu quyết tâm."
"Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi còn muốn bày trò qua mặt bản tôn?"
"Ta tin ma tôn có thể cảm nhận được lời nói vừa nãy của ta có phải thực lòng xuất phát hay không."
Hắn cúi đầu che khuất biểu tình, khoé môi không nhịn được giương lên rất nhanh đạm bạc khuôn mặt trở về, ngữ điệu giống như không tin: "Tâm ngươi dám lấy ra chứng minh?"
Tương Vực hạ thấp sống lưng, gương mặt một gần sát nàng.
Hắn áp tay đặt lên ngực nàng.
Tân Mai nhịp tim dao động kịch liệt, nhìn lãnh khốc tuấn mỹ mặt gần trong gang tấc cảm xúc hồi hộp lạ kỳ truyền tới.
Thanh Tử thấy động tác Ma tôn, tự cho là hiểu vội mở miệng: "Ma tôn đại nhân không cần phiền ngài động tay, tránh huyết nhục làm dơ đến thân mình, ta có thể thay ngài khoét tim nàng ta."
Tiếng nói vừa dứt, Tương Vực âm lãnh sắc bén tầm mắt quét qua nàng ta, Thanh Tử bỗng rùng mình.
Huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn đi lên, linh khí như tán loạn.
Tương Vực bỗng kéo nàng làm cơ thể Tân Mai nhoáng lên tư thế thật nhanh chuyển đổi mà ngồi đến trên đùi hắn, hắn tay xiết lấy eo nàng, lãnh đạm tầm mắt.
"Tốt nhất không cần bỡn cợt.
Hậu quả nói dối đều tính trên lưỡi ngươi."
Tân Mai lắc đầu nguầy nguậy: "Không dám."
Hắn không lên tiếng, đảo mắt liền ôm nàng biến mất.
Đồng thời.
Thanh Tử rốt cục chịu đựng không nổi uy áp khi nãy Tương Vực cố ý để lại trừng phạt nàng ta mà phun ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo ngất đi.
...
Tẩm điện quen thuộc.
Tân Mai chôn đầu vào ngực Tương Vực có chút không dám nhìn thẳng hắn.
Tương Vực không lưu tình tay túm mặt nàng tách ra khỏi lồng ngực.
"Lần này về đây là muốn thứ gì?" hắn khẩu khí hoàn toàn lạnh băng, không chút cảm tình.
Nàng trố mắt một chút.
Hắn tu vi cao không thể phàn.
Từ lúc nàng bước vào Thiên điện hẳn đã phát hiện là nàng đi.
Cho nên ban đầu là diễn vờ không nhận ra nàng, để giết nàng?
Rất nhanh lập luận trong óc bị nàng bác bỏ.
Cũng không khớp, giết chết nàng như bóp chết một con kiến, hắn cần gì phải diễn kịch phí thời gian.
Đầu chợt hồi tưởng tất cả một màn vừa nãy, nàng có một cái cả gan suy đoán.
Tân Mai hoảng mình, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Tương Vực như bắt được manh mối.
"Mắt ngài bị làm sao vậy?"
Tương Vực nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta vẫn ổn." hắn lạnh lùng bổ sung: "Nhưng ngươi sắp không ổn."
Tương Vực tiếng nói vừa rơi xuống, Tân Mai đã phóng tới nhào vào lồng ngực hắn, loạng choạng thân thể đu trên người hắn, nàng tay nhỏ bấu chặt trên vạt áo.
"Chàng mù rồi?" kể cả lời nói uy hiếp phía sau của hắn, nàng cũng không để bụng.
"Vì sao vậy?"
Tương Vực theo bản năng tiếp lấy người nàng, thân thể nháy mắt cương cứng một chút, hắn đĩnh bạc dáng người yên lặng đứng ở đó.
Tân Mai chờ nửa ngày, nhận thấy hắn sẽ không nói chuyện, nàng bèn dò hỏi Lão Cẩu.
Tương Vực vì sao mà mù rồi?
[Khụ...ta nói cô đừng tự trách nha, Hỗn Thiên Quyết có gắn kết sinh mạng lực với Tương Vực.
Hắn thân thể vì nghịch thiên mà trọng thương bị phong ấn dưới đầm lầy ma vực, linh hồn không thể rời Ma vực quá một canh giờ nếu không sẽ suy yếu nặng nhất là phản phệ tiêu vong.
Cho nên hắn mới sai người đi khắp nơi tìm Hỗn Thiên Quyết chỉ cần sở hữu nó trong tay liền không chướng ngại có thể đi lại như người thường.
Chính điều lệ quy ước kia hắn trước đây tuân thủ gắt gao liền tính không chuyện gì để nói, nhưng cái lần cô bị Thương Dương đả thương Tương Vực liền không ngoan nữa....]
"Hỗn Thiên Quyết là vì ta lấy đi, nên chàng mới bị như vậy?." Chó má Lão Cẩu tại sao không nói sớm.
Làm cô tưởng chỉ là cái công pháp tu luyện mà thôi.
Tương Vực không phủ nhận cũng không ý tứ đáp lời, lòng suy tư một trận đột nhiên túm chặt lấy vai Tân Mai.
"Giả vờ quan tâm ta là muốn cái gì?"
"Khi nãy chàng nói muốn mượn đôi mắt của ta."
"Ngươi nguyện ý?" Tương Vực thoáng bật cười, hắn lông mày cong lên thoạt như là có điểm ý tứ.
"Ta biết ta đã đánh mất lòng tin của chàng, cho ta thời gian ba ngày, trước ba ngày ta sẽ mang Hỗn Thiên Quyết trả lại chàng." Tân Mai dứt lời liền dính trên người hắn, nhanh chóng hôn lên mi mắt Tương Vực.
Cánh môi tựa lông ngỗng nhẹ nhàng cọ cọ lên đôi má hắn.
Sườn mặt hắn truyền đến nhồn nhột xúc cảm, Tương Vực thẫn người giống như nhớ tới chuyện một năm trước hắn chật vật chạy đi tìm nàng lại vừa vặn nghe được đoạn đối thoại nàng ở đại điện Kình Thiên phái vì lĩnh thưởng mà sẵn sàng vứt bỏ thậm chí tiêu diệt hắn vì chính đạo, thế mà nàng từng nói một đời này yêu hắn, nàng thực là đồ không có lương tâm.
Có lẽ không thể trách nàng tráo trở, vì nàng từ bắt đầu mục đích chỉ là lợi dụng tình cảm của hắn.
Nàng ôm hắn giống như cảm nhận được hơi thở hắc ám tán phát ra, mà hắn đang đắm chìm trong cảm xúc chính mình mà nghĩ ngợi lung tung.
Tân Mai lay ống tay áo hắn ý đồ làm hắn để ý nàng, nàng lòng có chút rầu rĩ thấp giọng nỉ non: "Ba ngày sau chàng muốn mạng ta hay mắt ta đều có thể."
Tương Vực bị nàng lay, hắn thu hồi cảm xúc, đạm mạc di dời lực chú ý đến nàng hiện tại.
[Mai Mai, cô bị điên à? 6 ngày rưỡi mới đủ kỳ hạn một năm, nếu không nhiệm vụ thứ 2 mà chúng ta dốc lòng bấy lâu liền công dã tràng.]
Tân Mai: Ba ngày nữa Tương Vực thành thân.
[Hữu danh vô phận thôi mà, cô tin đi Tương Vực vẫn giữ thân vì cô, nếu không một năm qua đã không thủ thân làm gì.]
Tân Mai: Ta dự cảm thấy sẽ có chuyện.
[Cô dự cảm cái con khỉ mốc, là coi phim lậm vào máu thì có, cứ cho rằng đám cưới liền là lúc đoạn cao trào diễn ra.
10 cặp thì 9 cặp có chuyện ngay hôn lễ chứ gì.]
Tân Mai không trả lời Lão Cẩu.
"Ngươi là đang thương hại bản tôn?"
"Không có."
"Vậy là thật sự thích ta?"
Tân Mai không có nhanh chóng đáp lời.
Hắn trầm mặc chờ đợi nàng lời nói, chỉ là thấy nàng vẫn im lặng, theo thời gian Tương Vực một bụng tối tăm bốc lên.
Nàng đôi mắt lướt nhìn cánh môi Tương Vực bỗng nhớ đến một năm trước đây, khi ấy nàng chán ghét hắn chạm vào nàng,
Một năm, nàng cho rằng rời đi sẽ không bao giờ muốn gặp hắn nữa.
Nhưng hằng ngày làm việc gì ngẫu nhiên đều nhớ đến hắn, nàng nghĩ khả năng đối hắn cảm động là đồng tình thương hại là nỗi day dứt mà thôi, suy nghĩ này duy trì cho tới hôm qua liền phát hiện không đúng.
Bao lâu nàng vẫn luôn ở Kình Thiên phái ngày ngày hóng tin tức hắn.
Nàng nhịn không được cuối cùng vẫn chạy tới Ma giới, từ chạm vào ánh mắt đầu tiên liền muốn tiến đến ôm hắn, gần gũi hắn, hiện tại cảm giác càng rõ rệt.
Tân Mai ôm chặt Tương Vực, một chút một chút nhẹ nhàng hôn lên khoé môi hắn.
"Ta đồng ý."
Tương Vực sửng sốt hỏi nàng.
"Đồng ý gì?"
"Trước đây chàng hỏi ta có nguyện ý bên cạnh chàng không...Bây giờ ta đáp ứng."
Tương Vực từ lúc nụ hôn nàng rơi xuống thần sắc tối tăm lạnh lẽo chợt tan đi, cộng thêm câu nói của nàng sớm đều làm hắn ức chế không được phập phồng cảm xúc dâng lên.
Mỗi một cái động tác của nàng, đều như đang xoa dịu đi hoả khí một năm qua tích tụ đáy lòng hắn.
Từ khi nào cảm xúc của hắn sở hữu hỉ nộ ái ố đều vì nàng mà sinh ra, cũng vì nàng mà bị vuốt phẳng.
Nàng giống như có thể khơi dậy hết thảy hắn cảm xúc bao gồm mọi thứ ẩn sâu trong người hắn.
Một năm, hắn thân thể dù kêu gào đau đớn vẫn không làm hắn cảm thụ được cái gì.
Nàng đi, linh hồn hắn giống như bị người rút đi, cho đến ba tháng trước năm giác quan hắn bắt đầu hiện rõ phản phệ, không phải đơn thuần là thi thoảng giác quan không nhạy nữa.
Tương Vực ánh sáng dần dần mất đi, hắn bắt đầu mù rồi, từng ngày đắm chìm trong công vụ ma giới để quên mình.
Kỳ thực sáng mắt so với không thấy gì, hắn biểu hiện đều không có gì khác biệt, cho tới nay trừ Tân Mai cùng hộ pháp, không ai nhận ra Ma tôn đã mất đi thị giác.
Không thể không thừa nhận, hiện tại mặc kệ nàng là vì cái gì mục đích mà chạy tới bên hắn.
Tương Vực vẫn không thể cưỡng lại sức quyến rũ của nàng mà cam chịu mắc bẫy.
Tân Mai không biết ai là kẻ thoát y phục bắt đầu trước, lúc nàng phục hồi tinh thần, giường màn đã buông xuống, bị hắn gắt gao ấn lên giường mà hôn.
Nếu như không phải khẳng định hắn mù, Tân Mai chắc chắn sẽ lầm chết.
Tương Vực chuyên chú nóng rác tầm mắt mà quét trên mặt nàng.
Hắn tay lại bắt đầu sờ soạng khắp người nàng.
Lúc cự long thăm dò tiến quân thần tốc bên trong cơ thể nàng.
Chật khít lại ướt át cảm giác quen thuộc dễ chịu bao bọc, làm hắn da đầu đều tê rần khẽ thở nhẹ thoải mái.
Sắc mặt Tương Vực không khó nén cao hứng, nhưng rất nhanh xẹt qua điều gì hắn nhíu mi mở miệng.
"Ngươi thời gian qua không cùng người khác làm?"
"Không có..." Nàng xác thực giữ lời, không dám trái lời hứa.
"Ngươi nếu lại dám lừa gạt bản tôn bất luận chuyện gì đi nữa, ta liền thực sự cho ngươi chết trên giường."
Tân Mai thấy hắn thực ngoan thực dễ dỗ, lại chẳng hiểu nỗi hiện tại hắn tức giận chuyện gì.
Là nghi ngờ nàng lừa hẳn, trộm đi ngủ nam nhân khác?
Hay là ghi hận chuyện Hỗn Thiên Quyết bị nàng chôm?
Vẫn là không tin nàng còn tức giận đi.
Nếu không hắn cũng sẽ không ác liệt mà cắn xé nàng đau như thế.
"Ba ngày đều không cần nghĩ rời đi nữa."
"Chàng sắp thành thân cùng nữ nhân Thanh Tử kia...không cho ta đi xem a~"
"Không cần hồi Kình Thiên sơn."
"Không được, ta phải tới chỗ tiên tôn lấy đồ....!..A ...đau--"
Hắn hừ một tiếng.
"Vì sao phải đưa cho tên mặt trắng đó?
"Bởi vì ta là đệ tử chính phái.....nhưng sau này ta là thê tử của chàng, chỉ xin phu quân tha cho 7 người ân sư và bằng hữu của ta...!Ưm"
"Tập trung đi." Ở trên giường cùng hắn thân mật, nàng đầu óc lại nghĩ đến thật nhiều người khác, hắn gương mặt đều tràn đầy không vui cùng bực bội, như muốn trừng phạt nàng bên dưới càng thêm hung ác ra vào.
Bên trong giường màn một mảnh ái muội thanh âm không ngừng vang lên, quần áo trải đầy đất vứt lung tung tán loạn cũng không so bì được sự hỗn độn phía sau tấm màn.
~~Mei~~
3 chương nữa tạm kết thúc thế giới 2.
Nhưng xin thông báo mọi người, TG2 này ở phần về sau này Tân Mai sẽ còn comeback một lần nữa...Nơi đây quá khúc mắt còn nhiều vấn đề sơ lược đợi sau này sẽ khai thác nội dung kỹ hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...