Sau lần trắc linh căn dưới núi Tân Mai một đêm thành danh, tiếng vang mau chóng truyền đến những người tai to mặt lớn ở Kình Thiên Phái.
"Này ngươi biết tin gì không? Nghe nói có một nữ đệ tử chuẩn bị nhập môn thôi mà đã làm nháo động thật lớn.
Mỹ mạo nghe nói không tầm thường có thể so được với Thuỷ Linh tiên tử của chúng ta."
"Ăn nói hàm hồ, ta thấy qua cô ta rồi, chẳng qua lớn lên giống hồ ly tinh lẳng lơ giỏi liếc mắt với mấy sư huynh đệ của chúng ta mà thôi, chỗ nào so được với phong tư tiên tử chứ."
"Ngươi có lẽ đến chậm cho nên không thấy đâu Vinh Kỳ sư huynh cũng lọt hố ả hồ ly tinh ấy rồi."
"Nghe nói cái người tên Tinh Kiều đó hai hôm trước vượt qua kỳ sơ khảo cực kỳ nổi trội là người đứng đầu trong bảng danh sách, rất nhanh đã thoát ra chướng khí ở Mê cốc sơn cảnh được các vị trưởng lão ca ngợi tiềm chất thiên tài, sợ là lần này sẽ được các trưởng lão tranh nhau thu nhận, e là sau này càng đi ngang ở đây.
Đắc tội không được đâu." một nữ tử đứng ra khuyên răn như một kích châm dầu vào lửa.
Ý tứ nhắc nhỡ người ta Tinh Kiều chẳng những xinh đẹp, còn có thực lực hơn chúng ta sẽ được người yêu thích, đây là sự thật.
"Hừ, Vinh Kỳ sư huynh giác ngộ thâm sâu thanh tu ở nơi đây chỗ nào dễ dàng cho ả nói phá là phá, có kết đạo lữ cũng không đến lượt ả, ta ở đây thích sư huynh từ bé còn chưa tới phiên ả xen vào, chưa tiến vào nội môn đã không biết điều.
Đáng dạy dỗ."
Thuỷ Linh tiên tử đang ở Thanh Thuỷ Phong nhàn tản đút thức ăn cho Thanh điểu lại tình cờ nghe phong phanh đoạn đối thoại của vài nữ đệ tử với nhau.
Người tu tiên nhĩ căn rất thính hà huống tu vi của nàng cao thâm như vậy tất nhiên khoảng cách mấy trăm mét vẫn nghe rõ rành mạch.
Nàng khẽ cười, ngón tay nhẹ điểm lên đầu lông vũ mềm mượt của thanh điểu.
"Xem ra đại điển thu đồ đệ này ta nên đến nhìn một chút."
...
Bảy ngày sau khi kết thúc khảo thí.
Danh sách bảng tên hai chữ Tinh Kiều chói loà chễm chệ to tướng dẫn đầu ở trên đó.
Biểu hiện lần này của Tân Mai không thể mô tả hai chữ "nổi trội" giữa đám đông để hình dung mà là cực kỳ xuất sắc trên mọi mặt trận tuyển chọn.
Xem tác phong lẫn biểu hiện chuyến khảo thí đợt một này, những lão thanh tu thâm niên nồng cốt ở Kình Thiên sơn phái đều tấm tắc, thực không phụ sự kỳ vọng của mấy bậc trưởng lão, cũng chẳng ngoài dự đoán của chúng đệ tử Tân Mai ngày một tiến gần hơn với đại hội thu nhận môn đồ.
Điều này vẫn thật sự chưa đủ làm người kinh diễm.
Đại lễ bái sư hôm đó ai nấy đều ký ức khắc sâu.
Bái sư cần phải hai bên ngươi tình ta nguyện mới tính là thành tựu.
Một đám trưởng lão dưới trướng dắt theo một đống thân đồ đệ lo không xuể vẫn ân cần dụ dỗ Tân Mai ý đồ thu gom tăng nhân tài đệ tử, tăng thực lực bản thân.
Đệ tử chính là đại diện mặt mũi a, nhìn xem Vinh Kỳ thiếu niên thiên tài năm ấy đã rơi vào tay tân chưởng môn Bách Thần Quan bây giờ đã phát huy mặt mũi sư phụ ra sao.
Tài tuấn, thiện lương, giỏi giang lỗi lạc trong tu chân giới người người đều đánh giá cao hắn, cũng như cảm thấy Bách Thần Quan bận bịu gánh vác trách nhiệm cao vẫn trích thời gian điều giáo ra đệ tử lợi hại như vậy, thầy phi thường, trò thì lợi hại, thật đỏ mắt ngưỡng mộ.
Có lẽ họ không nghĩ hôm nay tựa hồ cũng không dễ dàng như ý họ.
Nghe nói tân chưởng môn tuyên cáo không ý định thu nhận thêm đồ đệ.
Khổng Ngọc tiên tôn, Ly Cấu phong chủ đều đang bế quan, lẫn Thuỷ Linh tiên tử vốn không màng thế sự đều sẽ xuất hiện.
Đại nhân vật ở Kình Thiên sơn phái đều quy tụ ở đại điện lại bất tri bất giác làm bầu không khí vốn náo nhiệt lâm vào ngây người hít khí tĩnh lặng.
Toàn thể trước tiên cung kính vái chào sự có mặt của chưởng môn nhân cùng hai nhân vật máu mặt Ly Cấu phong chủ Bách Thần Ngôn cùng Đệ nhất mỹ tiên tư Thuỷ Linh tiên tử giá đáo.
Tân Mai ngóng cổ loay hoay tầm mắt tìm kiếm bóng hình Khổng Ngọc tiên tôn lại không nhìn thấy, ngược lại hoà mình đồng dạng như mọi người xung quanh ngẩn ngơ nhìn tuấn nam mỹ nữ thuộc hàng hiếm có đua nhau lên sàn.
Thanh lãnh tiên tử Thuỷ Linh đảo mắt qua đám người liền nhìn thấy được Tân Mai ngây ngốc hoà chung đám đông.
Nàng bước tới: "Tinh Kiều ân công còn nhớ ta không?" thanh âm êm tai hay cực kỳ.
Lục Thanh Trang?
Tân Mai ngơ ngơ ngắm tiên tư của nàng ta gật gật cái đầu nhỏ: "Nhớ a." Thay y phục màu trắng giống như Lục Thanh Trang càng xinh đẹp khí chất hút người hơn.
"Ngày đó tính toán nói với ân công một tiếng nhưng việc vội vã rời đi, bây giờ không sai biệt lắm cho ta cơ hội hồi báo, ngươi suy nghĩ thế nào?"
"Nữ đệ tử này ta muốn thu nhận." Bách Thần Quan đột nhiên cắt ngang lên tiếng, hắn một thân áo bào trắng tuấn mỹ uy nghiêm đến không thể xâm phạm.
Tân Mai ánh mắt loé loé lén liếc xem cha Thương Dương.
Quả là như vậy, đời sau hình như duy truyền càng tốt, Bách Thần Quan tuy rất đẹp nhưng nghe cốt truyện miêu tả tương lai cải trắng Thương Dương nhà cô càng điên đảo chúng sinh.
"Tinh Kiều bái kiến chưởng môn." Tân Mai đối với hắn chào nhẹ xem lấy lễ.
"Đồng ý làm đệ tử của bổn toạ không?" Bách Thần Quan lạnh băng băng lời nói hỏi cô.
Thuỷ Linh tiên tử là ngoại hiệu mọi người gọi, tên nàng là Lục Thanh Trang.
Nàng nhịn rồi lại cười.
"Chưởng môn sư huynh thứ tự cũng có trước sau, ta là ý đến hỏi nàng muốn bái ta làm sư hay không lại bị cắt ngang, như vậy không tốt lắm."
"Quy tắc không phân trước sau, tôn trọng ý kiến của nàng ta.
Sư muội thường bế quan không nên phân tâm, giả lại chưa từng có kinh nghiệm thu đệ tử, ta tuy bận vẫn có thể làm Vinh Kỳ chiếu cố nàng ta." Bách Thần Quan nói năng chậm rãi phân tích, tựa như huynh trưởng tư thái ôn tồn đối với tiểu muội muội ở nhà.
"Sư huynh là muốn cùng ta đoạt người? Ta trước giờ chưa nhận đệ tử không có ý nghĩa là không biết cách yêu thương giáo dưỡng đồ đệ."
Tân Mai bị kẹp giữa sư huynh muội bọn họ, cảm thấy không khí giữa hai người họ có chỗ quái quái, lại không biết là chỗ nào kỳ lạ.
Thanh Trang chuyển lực chú ý trên người Tân Mai: "Ân công là muốn chọn ta hay chưởng môn làm sư phụ?"
Tân Mai há miệng liền muốn ứng làm môn đồ của mỹ nữ tiên tử, lại bị tầm mắt lạnh run phóng tới làm cả người không tự chủ, hoảng đến nói không nên lời.
Thế giới này có thể lấy tu vi áp chế người khác, chưởng môn lại phát uy áp cảnh cáo cô.
Là ý tứ gì? Không cho lựa chọn?
Nói tốt tuỳ ý cô chọn thầy bái sư mà.
Lục Thanh Trang một màn ánh vào mi mắt, nàng thần thái không dao động nói trắng ra một câu: "Sư huynh vẫn làm người chán ghét như xưa." sau đó bồi thêm một câu: "Hay là chúng ta so tay trao đổi rèn luyện cùng nhau một chút.
Ai thắng là người đó quyết.
"
Tân Mai há mồm muốn tiến lên kéo lại Lục Thanh Trang đã thấy nàng trên tay hiện ra dao quang kiếm thuỷ, nghênh ngang khiêu chiến.
Tiên tử thanh lãnh cao ngạo thật làm người lau mắt mà nhìn nói nàng lá gan to không bằng nói nàng tuỳ hứng không chút để ý, giữa đại điện không chừa chút mặt mũi nào cho Bách Thần Quan chưởng môn, nhưng hắn vẫn nhận lời của nàng không phàn nàn răn dạy.
Thuỷ Linh tiên tử ẩn dật yêu nhàn hiếm khi giao lưu người ở ngay đại điển bái sư cùng chưởng môn Bách Thần Quan giao chiến vì tranh giành một nữ đệ tử.
Chậc, tiểu sư tỷ vẫn thú vị như ngày nào.
Bách Thần Ngôn một tay vuốt cằm tư thái biếng nhác dựa cột mà nhìn xa xa cực nhanh chiêu thức đấu khí giao nhau tách ra, hai bóng trắng so tài triền đấu trên không trung.
Một bên là ca ca ruột, một bên là nữ nhân duy nhất mà hắn yêu.
Làm chọn lựa, vẫn là vợ tương lai quan trọng.
Dù sao ca ca hắn lệ trừ hắn là người thân thì chết cũng không ai thương, nhưng nàng bị thương tổn hay thương tâm đều làm hắn đau lòng.
Đến đại điển nhàm chán này cũng là vì nghe ngóng nàng nói muốn xuất hiện.
Bách Thần Ngôn thấy sắc quên huynh đệ lập tức online.
Hắn tiến tới giơ tay liền hiện ra truy tiên thừng, chuẩn xác quấn vào tay Tân Mai kéo theo cùng ngự khí bay lên hư không.
"Thanh Nhi tiểu sư tỷ, người cũng trối lại cho nàng rồi có phải hay không nên xuống dưới, đao kiếm vô tình đấu nhau mà bị trầy xướt ta sẽ xót." Hắn ý cười tràn lan nói tiếp: "Nàng ghét sư ca, chúng ta có thể cùng nhau xông lên đánh, nàng đấu một mình ta không yên tâm." Bách Thần Ngôn một gương mặt tươi đẹp sáng lạn như ánh mắt trời, lời nói nghe vào lỗ tai Lục Thanh Trang lại không nghe ra sự dung túng ngọt ngào nào chỉ thấy hắn thiếu đánh.
Kiếm khí đổi hướng chém về hướng Bách Thần Ngôn, hắn khoé miệng giật giật lui sau ba thước, hơi hơi uỷ khuất hờn trách: "Sư tỷ nàng thật vô ơn.
Ta khi nãy là giúp nàng"
"Ngươi lắm lời." Thanh Trang thừa dịp bắt lấy truy tiên thừng tháo ra.
"Không cho phép ngươi tuỳ ý trối đệ tử của ta."
"Nó nhanh thôi cũng gọi ta là sư trượng, nữ hài tử ngoan gọi một tiếng sau này không bạc đãi với ngươi." giọng điệu thật sự vô cùng thèm đòn, y như bọn người xấu dụ dỗ trẻ con.
Tân Mai: "..." các ngươi tự ý quyết định tất cả, có ai tôn trọng một người sống sờ sờ như ta chưa, xin đừng hỏi tiếp làm gì.
Quá mệt mỏi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...